Từ đó, không thấy Ngô Vũ xuất hiện trước Tuyết Nhung nữa. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhóm bạn vẫn tiếp tục đến quán bar của Tim. Nhưng khác trước kia, bây giờ trong bọn họ vắng bóng một người. Không khí trong quán bar vẫn nhàn tản như thường ngày. Sau những giai điệu sôi nổi, tiếng đàn của Tim bỗng lắng lại, làm dịu bớt sự mệt mỏi của mọi người. Từ lúc mới đến, Tuyết Nhung đã ngồi thẫn thờ một chỗ, dù Susan có kể bất kỳ câu chuyện cười nào cô cũng không thể vui vẻ.
Một ngày nọ, khi mọi người đã về hết, Tim vẫn thấy Tuyết Nhung ngồi đó, buồn rầu nghĩ về những tâm sự trong lòng. Anh liền bước về phía cô, cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay để anh dành tặng riêng cho em một bài nhé!”. Nói đoạn, anh bước về phía cây đàn, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhung bằng ánh mắt tràn đầy tình thương và sự quan tâm. Cô nhìn anh, mỉm cười, gật đầu. Mười ngón tay điêu luyện của Tim lướt nhẹ trên phím đàn: “Rê, đô, đô, đô, mí…”. Mới nghe mấy nốt nhạc đầu tiên, Tuyết Nhung đã biết đây là điệu dân ca Scốtlen “Những ngày đã xa” trong phim “Cây cầu Waterloo”. Đó là khúc nhạc vô cùng thân thuộc với cô! Ngày còn trẻ, mẹ cô rất thích bài hát này. Thậm chí bà còn sưu tập những bản dịch tiếng Trung của bài hát, sau đó đọc và thưởng thức từng bài, từng bài. Tuyết Nhung vẫn còn nhớ mẹ và cô thích nhất lời dịch bài hát như sau:
Làm sao có thể quên người bạn cũ
Liệu quên rồi ta có thể cười vui
Dù bạn bè ta có thể quên nhau
Nhưng tình bạn vẫn luôn là vĩnh cửu.
Tuyết Nhung nước mắt lưng tròng, cất tiếng hát theo tiếng đàn của Tim:
Tình bạn tuyệt vời
Bạn bè, tình bạn thật tuyệt vời
Chúng ta cùng nâng chén
Cất tiếng hát ngợi ca tình bạn vĩnh cửu
Sau khi thay đổi một vài tiết tấu, Tim cũng cùng với Tuyết Nhung vừa đàn vừa ca:
Hai đứa tôi đã chạy trên những triền đồi quê hương
Cũng cùng lang thang khắp chốn
Trải qua bao gian khổ cùng nhau
Hai đứa tôi cũng đã tiêu dao tháng ngày
Trên những con sóng gợn
Sao giờ đây mỗi đứa mỗi nơi
Cách ngàn trùng xa xôi
Hãy cùng nắm tay nhau
Hãy cùng nâng ly rượu đầy
Để mãi hiểu nhau như ngày nào
Để tình bạn mãi là vĩnh cửu
... .........
Khi bài hát kết thúc, Tuyết Nhung bước đến bên Tim, ôm anh thật chặt. Tim dịu dàng vỗ bờ vai cô, nói những lời thật chân thành và sâu sắc: “Tuyết Nhung à, tình bạn chân thành là vĩnh cửu. Nó mãi mãi tồn tại trong trái tim ta, mãi mãi được trân trọng, mãi mãi không bao giờ bị lãng quên, đúng không nào?”. Tuyết Nhung ngoan ngoãn gật đầu, cô thực sự thấm thía những lời Tim nói. Anh lại tiếp tục: “Trong đời người sẽ có những lúc chúng ta phải lựa chọn cho tương lai và tạm biệt những gì đã qua. Em cũng hiểu điều này chứ?” Song lúc này Tuyết Nhung đã không thốt nổi thành lời, chỉ có những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.
Trong khi đó, Lancer cũng âm thầm hàn gắn vết thương lòng cho Tuyết Nhung.
Buổi tối ngày Lễ Tình nhân, khi anh và Tuyết Nhung bắt gặp Ngô Vũ, anh ta đã dùng tiếng Trung nói với Tuyết Nhung điều gì đó, anh hoàn toàn không hiểu, cũng không đoán ra những lời ấy có nghĩa gì. Từ đấy, anh cũng không hề chất vấn Tuyết Nhung xem giữa cô ấy và Ngô Vũ đã xảy ra chuyện gì và cũng không bao giờ nhắc đến tên Ngô Vũ trước mặt cô ấy. Là một đấng mày râu, Lancer biết trong trận chiến này, anh là kẻ chiến thắng. Song anh không ngủ quên trong chiến thắng. Nhận thấy biểu hiện đau đớn và sự tự trách móc bản thân của Tuyết Nhung, Lancer hiểu rõ vị trí của Ngô Vũ trong trái tim cô ấy. Thậm chí, đôi lúc anh còn cảm thấy xót xa trong lòng.
Trong lúc nỗi đau đang chất chứa, có một việc đã làm Tuyết Nhung phân tâm. Thì ra, ai đó đã quay lại mọi hành động của Lancer và Tuyết Nhung ở nhà hàng Red Lobster vào ngày Lễ Tình nhân và tung lên mạng xã hội. Ngay lập tức, chuyện cũ của hai người lại được lật lại, cộng thêm những tin tức nóng hổi, nên đã làm dấy lên một làn sóng mới. Trên mạng những người đã biết và những kẻ mới hay tập trung lại cùng nhau, bắt đầu cuộc đại chiến ngôn từ. Nhưng lần này có sự khác biệt lớn với lần hẹn hò ướt át ở Starbucks vì Tuyết Nhung đã có rất nhiều fan và bạn tri âm là phụ nữ Trung Quốc. Thậm chí cô còn trở thành thần tượng của những cô gái Trung Quốc ở độ tuổi 20. Trong số họ có nhiều người còn theo dõi Tuyết Nhung và Lancer từ khi họ là một đôi oan gia ở quán cà phê Starbucks đến lúc trở thành một cặp tình nhân vô cùng lãng mạn. Tình yêu ngoại quốc đó đã làm biết bao cô gái ghen tị. Sự việc này còn trực tiếp cổ động cho mốt lấy chồng ngoại quốc vốn đã lắng xuống lâu nay.
Mười năm đầu tiên sau khi Trung Quốc cải cách mở cửa, vì dân vẫn chưa giàu nước vẫn chưa mạnh nên có nhiều cô gái Trung Quốc đã coi việc lấy chồng ngoại quốc như một con đường thoát khỏi kiếp nghèo khổ. Mục tiêu của hầu hết những người trong số đó chỉ là tiền bạc, địa vị, hư vinh và quốc tịch nước ngoài. Trước trào lưu lấy chồng ngoại đó, đàn ông Trung Quốc chỉ biết im lặng, không hề phản kháng, bởi thực tế cả họ và quốc gia của mình đều chưa đủ mạnh. Thật không ngờ sau 30 năm cải cách, Trung Quốc đã có những bước chuyển mình ngoạn mục, hoàn toàn thay da đổi thịt. Bây giờ, đàn ông Trung Quốc cũng không còn bao dung như trước. Họ bắt đầu lên tiếng thảo phạt. Đối với nhiều phụ nữ Trung Quốc, việc lấy chồng ngoại cũng không còn hào nhoáng và hấp dẫn như xưa. Bây giờ đàn ông Trung Quốc vừa có tài vừa có quyền, vừa nhiều tiền vừa nhiều tình cảm. Chính vì thế nên phụ nữ Trung Quốc đã có nhiều cơ hội hơn. Những người con gái Trung Quốc bình thường chỉ cần chấp nhận lấy một anh chàng Trung Quốc thế là xong, ý niệm lấy chồng ngoại quốc vì vậy cũng dần tiêu tan. Tuy nhiên cũng còn rất nhiều cô gái là dân trí thức thành phố tôn thờ chủ nghĩa độc thân, vì bản thân có thể kiếm được tiền nên họ thà làm gái ế, còn hơn làm nhân tình, bồ nhí của người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá đi không thương tiếc. Họ theo đuổi một thứ tinh thần cao siêu, vượt khỏi những thứ vật chất tầm thường được gọi là “sự lãng mạn huyền bí”. Nó đã từng xuất hiện trong sách vở song dần bị con người lãng quên, giờ đánh thức lại nhờ câu chuyện của Lancer và Tuyết Nhung. Nhiều thiếu nữ Trung Quốc đã lưu lại tin nhắn trên blog của Tuyết Nhung, có người nhờ cô giúp đỡ xây dựng cầu nối với những người Trung Quốc ở Mĩ, có người kêu cô mở hẳn một chuyên mục, chia sẻ những kinh nghiệm gặp gỡ người nước ngoài, có người còn thảo luận với cô về những ưu nhược điểm của việc tìm bạn trai trong nước và bạn trai nước ngoài. Song điều khiến Tuyết Nhung bất ngờ hơn cả là: nếu vụ Starbucks chỉ khiến tên tuổi của cô nổi lên trên mạng thì sự việc lần này đã khiến từ điển tiếng Trung xuất hiện thêm một cụm danh từ mới “tình yêu ngoại quốc”. Thậm chí cô còn được một nghìn netizen phong tặng danh hiệu “mẹ đỡ đầu cho tình yêu ngoại quốc”.
Thấy lượng người theo dõi mỗi lúc một đông, lòng Tuyết Nhung bỗng nhiên cay đắng. Nỗi buồn đau trong lòng cô giờ lại biến thành niềm vui của người khác. Cuộc đời này thật tréo ngoe! Niềm vui của người này lại là nỗi đau khổ của kẻ khác, người này càng đau đớn thì kẻ khác lại càng vui mừng. Song nói đi cũng phải nói lại, cũng không thể trách những netizen kia, vì họ đâu có biết những chua xót đằng sau câu chuyện lãng mạn đó, cũng không hiểu sự áy náy đang giằng xé tâm can Tuyết Nhung.
Bất luận thế nào, những làn sóng trên mạng đã thu hút sự chú ý của Tuyết Nhung. Đúng là không nên đánh giá thấp sức mạnh của internet. Cuối cùng lại chính là internet cứu cô. Dù là đả kích hay “ném gạch”, cô đều làm hết sức nhập tâm, thực sự không còn có thời gian nghĩ đến chuyện giữa mình và Ngô Vũ. Đó mãi là câu chuyện đau lòng không ai biết đến giữa một chàng trai và một cô gái Trung Quốc.
Thời gian cứ thế trôi qua. Cho dù Tuyết Nhung chìm đắm trong thế giới mạng thì chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, những việc cần đối mặt vẫn phải đối mặt. Bây giờ cô đang đứng trước sự lựa chọn khó khăn nhất trong đời: Đi hay không đi Las Vegas?
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày khởi hành.
Trong lòng Tuyết Nhung biết rõ, nếu đồng ý cùng Lancer đi Las Vegas, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này sẽ khiến họ chính thức trở thành người yêu của nhau. Đối với một cô gái Trung Quốc truyền thống như Tuyết Nhung, một khi đưa ra quyết định đi Las Vegas đồng nghĩa với việc trao cuộc đời mình cho người con trai đó.
Tuyết Nhung luôn cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo nhất. Cô luôn nghĩ, nếu bây giờ có mẹ ở bên, mẹ sẽ nói như thế nào? Nguyện vọng cuối cùng của mẹ là đưa cô ra nước ngoài, để cô tìm được một bến đỗ tốt đẹp hơn bà. Vì mẹ cũng là vì bản thân mình, Tuyết Nhung phải đưa ra quyết định một cách lý trí và thận trọng nhất. Đi hay không đi? Cô cần phải đối mặt với con người thật của chính mình: nên chọn Lancer hay chọn Ngô Vũ? Bởi vì cô biết rằng, bất cứ khi nào, chỉ cần cô cất tiếng gọi, con thuyền nhỏ đang yên giấc sẽ chạy đến bên cô từ vùng nước sâu thẳm và lạnh lẽo nhất. Giờ cô nên lựa chọn tiến thẳng tới Las Vegas cùng Lancer hay quay đầu lại tìm Ngô Vũ?
Vậy rốt cuộc cô yêu Lancer hay Ngô Vũ?
Hình bóng hai người con trai cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí Tuyết Nhung: lúc thì là hình ảnh cô và Ngô Vũ ở sân bay, cùng nhau chơi chiếc đàn mới, khi thì là dáng vẻ vô cùng điển trai trong bộ đồ cướp biển của Lancer, khi là những tháng ngày thơ bé cùng Ngô Vũ, lúc lại là tờ giấy “tuyên bố vừa kết hôn” ở quán Starbucks. Những năm tháng dài lâu bên cạnh Ngô Vũ dịu nhẹ và ấm áp như những dòng suối mát; trong khi đó những giây phút được ở bên Lancer lại đầy nguy hiểm, bùng nổ và mãnh liệt như những ngọn núi lửa phun trào hay những cơn sóng thần hung dữ. Có lẽ vì những năm tháng gắn bó với Ngô Vũ quá lâu nên những cảm xúc rung động trai gái của cô với anh đã dần mai một. Đến tận hôm nay, ngồi nghĩ lại, Tuyết Nhung mới nhận thấy do những tình tiết trong câu chuyện của hai người quá nhiều, quá dài dòng, nên mới trở nên bình thường và thầm lặng như những hạt cát lắng đọng nơi đáy biển. Còn với Lancer, mỗi bước anh ấy tiến về phía cô là một lần ấy cô cảm thấy áp lực, choáng váng và ngộp thở. Song trong cuộc đời này, đa số mọi người đều ngợi ca những con sóng dữ dội nơi đại dương, chứ ít người tán dương những hạt cát nhỏ bé nằm yên lặng dưới đáy biển.
Đó chính là lý do vì sao cứ mỗi lần nghĩ tới nụ hôn của Lancer, Tuyết Nhung lại thấy rạo rực, tim đập loạn nhịp, mặt ửng hồng. Nhưng cô không bao giờ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình sẽ hôn Ngô Vũ hoặc đón nhận nụ hôn của anh. Thậm chí đôi lúc ý nghĩ ấy còn khiến cô khó chịu vì nó đi ngược lại đạo lý. Với cô, hôn Ngô Vũ chẳng khác nào hôn một người anh trai thân thiết.
Cuối cùng Tuyết Nhung cũng sắp xếp ổn thỏa những cảm xúc rối ren trong lòng: Tình cảm cô dành cho Ngô Vũ là tình cảm ruột thịt, còn với Lancer là thứ khác hẳn với tình thân.
Vậy nếu tình cảm với Lancer không phải là tình thân thì phải chăng đó là tình yêu mà người ta vẫn nhắc đến?
Tuyết Nhung nhớ một nhà văn nào đó đã từng viết: “Hạnh phúc trên thế giới này đều giống nhau, còn nỗi bất hạnh thì vô vàn”. Cho đến nay Tuyết Nhung vẫn chưa tìm ra một khái niệm chuẩn mực nào cho hai chữ “tình yêu”. Cảm giác về tình yêu của cô phần lớn bắt nguồn từ những cuốn tiểu thuyết, phim ảnh hay những câu chuyện cùng bạn bè cùng lớp. Còn nhớ một ngày năm ba đại học, cô bạn thân Vận Lâm của cô yêu một cậu sinh viên ở khoa khác. Sau đó, anh chàng này lừa dối rồi chia tay cô ấy để yêu một cô bạn khác cùng khoa. Vì chuyện này, Vận Lâm đã bị kích động, hóa điên chỉ trong một đêm. Mỗi lần nhìn thấy gã trai nọ trong sân trường, cô ấy liền chạy đến bật ô, che cho anh ta vì hai người họ hẹn hò lần đầu tiên trong một ngày mưa và anh ta đã che ô cho cô ấy.
Câu chuyện của Vận Lâm ảnh hưởng sâu sắc tới Tuyết Nhung. Đây mà gọi là tình yêu ư? Tình yêu chân chính sao có thể khiến một người con gái bình thường đau khổ đến phát điên? Theo Tuyết Nhung, tình yêu đúng là một đóa hoa có độc. Nó có thể ngọt ngào, có thể đẹp đẽ, có thể khiến người ta mất đi lý trí; nhưng cũng có thể là liều thuốc độc, là lưỡi gươm sắc bén, khoét vào trái tim người con gái những vết thương lòng tê tái. Vì thế, trong suốt một khoảng thời gian dài, dù vẫn mong chờ tình yêu, song trong tiềm thức của mình Tuyết Nhung vẫn bài xích và phản kháng nó. Mọi thứ chỉ thay đổi khi Lancer xuất hiện. Nhưng Tuyết Nhung vẫn chưa mê muội vì anh. Cô chưa thích Lancer đến phát điên, đến mất ăn mất ngủ; đến mức nếu phải cách xa anh ấy thì thế giới của cô sẽ sụp đổ.
Chỉ có một điểm Tuyết Nhung dám khẳng định: Trong suốt 24 năm cuộc đời, Lancer là chàng trai đầu tiên khiến cô rung động, thậm chí thổn thức mỗi lần đối diện với anh ấy. Mỗi phút giây ở bên Lancer, cô đều thấy đặc biệt, lãng mạn, ngọt ngào và thơ mộng. Liệu còn từ nào khác để lý giải cho cảm giác này ngoài hai chữ “ái tình”? Trong lòng Tuyết Nhung thầm nghĩ, cho dù hạnh phúc và tình yêu trên thế giới này đều như nhau nhưng mức độ của chúng sẽ không giống nhau. Có người yêu mãnh liệt, yêu cuồng điên, giống như những cơn giông tố mùa hè; song cũng có người yêu một cách nhẹ nhàng, mộc mạc như dòng nước êm đềm giữa mùa xuân. Tình yêu của mỗi người không hề giống nhau. Tình yêu Tuyết Nhung dành cho Lancer giống như một khúc chim hót tươi vui rộn ràng. Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu ai hơn thế. Xuất thân, kinh nghiệm, nội tâm và lý tưởng khác với những người con gái bình thường khác không cho phép cô vượt qua ranh giới đó. Lancer là người con trai đầu tiên Tuyết Nhung yêu, cũng là chàng trai duy nhất trong cuộc đời cô. Thử nghĩ xem, trong số tất cả những người con trai cô gặp gỡ, có ai hoàn hảo như anh ấy?
Nếu bản thân thực đã yêu Lancer, vậy Lancer có đáng để yêu, đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời? Anh ấy có phải là “một người đàn ông thực sự có tấm lòng” giống như mẹ nói hay không? Liệu chàng trai khiến cô lặn lội ngàn trùng xa xôi đến Mĩ kiếm tìm có phải là Lancer?
Trong con mắt một người bình thường, một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, không chỉ bạn mà tất cả con gái trên thế giới này đều yêu thích. Yêu và giữ một người như thế bên mình là một chuyện vô cùng khó nhọc. Nhưng bao thách thức mà cô phải trải qua sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào. Nếu là một người con gái bình thường, Tuyết Nhung chắc chắn sẽ cảm thấy bất an. Song dựa vào những hiểu biết của Tuyết Nhung về Lancer, anh ấy tuyệt đối không phải hạng con trai suy nghĩ bằng nửa người bên dưới. Thử nghĩ mà xem, một người con trai tuấn tú như anh ấy chắc chắn được không ít cô gái theo đuổi. Nếu không có phẩm chất, không có tinh thần cầu tiến thì sau khi bị hất cà phê ở Starbucks, Lancer đã rút lui và chạy theo một cô gái khác. Trong buổi khiêu vũ cũng như trong cuộc sống thường ngày, anh ấy luôn được các cô gái nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, song không vì thế mà trở nên tự cao tự đại, mà vẫn chủ động đùa vui với họ.
Trong chuyện tình cảm, Tuyết Nhung thấy Lancer là người vô cùng lãng mạn nhưng cũng rất nghiêm túc. Từ ngày đầu tiên quen biết, cho dù giữa họ có xảy ra những chuyện gì, ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi cô. Tuyết Nhung cho rằng Lancer chính là người đáng để yêu và gửi gắm cuộc đời mình.
Tuyết Nhung thấy mình đã quá lý trí và nghiêm khắc với chuyện tình cảm. Giờ cô thấy không có gì phải hổ thẹn với mẹ và Ngô Vũ. Trong số những cô gái rơi vào lưới tình, bao nhiêu người có thể ngồi im suy ngẫm, để phân định rạch ròi tình cảm giữa đối phương và mình như cô? 100% bạn bè của cô khi yêu đều không tỉnh táo. Họ mãi chìm đắm trong đại dương tình yêu, để rồi cuối cùng không thể tìm ra một con đường giải thoát. Kết quả một nửa trong số họ phải nhận lấy thương đau chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi. Một cô gái sáng suốt và có cái đầu lạnh như Tuyết Nhung nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ của họ.
Hai ngày trước khi đi Las Vegas, Lancer gửi cho cô một tin nhắn trên mạng:
Bây giờ dù không biết em sẽ quyết định như thế nào, nhưng anh nhất định sẽ đứng đợi em ở sân bay!
Mặc dù đã suy nghĩ rõ ràng về quá khứ, hiện tại và tương lai giữa hai người, song tại sao Tuyết Nhung vẫn không thể đưa ra quyết định?
Buổi trưa, khi đang ăn cơm trong nhà ăn, Tuyết Nhung bỗng nhìn thấy cô bạn Susan bê thức ăn đi về phía mình. Hôm nay, cô ấy vẫn trang điểm như thường ngày: mái tóc thẳng hợp mốt kiểu truyện tranh Nhật Bản, mắt, mũi miệng đều được tô vẽ hết sức nổi bật. Susan đứng thẳng người, đầu hơi nghiêng về phía Tuyết Nhung, ánh mắt nhìn cô đầy khiêu khích: “Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?”
Vẻ vô cùng nghiêm túc này của Susan khiến Tuyết Nhung vô cùng ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ họ luôn đối xử với nhau rất tốt. Mặc dù hoàn cảnh gia đình và môi trường sống có nhiều khác biệt, song họ là những người bạn tốt của nhau dù chưa quá thân thiết. Họ vẫn thường cùng nhau đến quán bar của Tim, đi siêu thị và dạo phố.
Vậy tại sao hôm nay Susan lại trông có vẻ nghiêm trọng như thế? Cô ấy muốn nói chuyện gì với mình đây? Tuyết Nhung có chút thắc mắc. Nhưng cô vẫn làm theo ý của Susan, bê khay cơm đi cùng cô ấy đến một góc khá yên tĩnh.
“Chắc cậu thấy lạ khi tớ có chuyện riêng muốn nói lắm nhỉ?” Susan nhìn Tuyết Nhung, nói với giọng đầy khiêu khích. Thấy Tuyết Nhung vẫn ngơ ngác nhìn mình, Susan tiếp lời: “Tớ muốn nói với cậu chuyện về Lancer!”
“Nói chuyện về Lancer với tớ?” Ánh mắt Tuyết Nhung lộ vẻ sửng sốt.
“Tớ nói thẳng nhé, tớ muốn cùng Lancer đi Las Vegas, cậu hãy nhường cơ hội đấy cho tớ! Vì cậu, Lancer đã tạo ra biết bao kỳ tích thì chúng ta làm như vậy cũng coi như tạo cho anh ấy một kỳ tích!” Giọng Susan đầy kích động.
“Vì sao?” Tuyết Nhung hoàn toàn bất ngờ trước những lời nói của Susan. Cô cảm thấy mọi mạch máu trong người như ngừng chảy.
“Nghe nói cậu đến bây giờ vẫn chưa quyết định có đi Las Vegas với Lancer hay không. Tớ nghĩ cậu chưa đủ yêu người con trai này. Đã như vậy thì cậu cần gì phải miễn cưỡng bản thân, hay là hãy nhường vị trí này cho người yêu và trân trọng anh ấy hơn đi!”
“Cậu có tư cách gì? Lancer có mời cậu không?” Tuyết Nhung hét lên, tức giận tột độ.
“Tớ có tư cách gì à?” Hai mắt Susan chòng chọc nhìn Tuyết Nhung, dằn từng câu, từng chữ: “Tư cách của tớ chính là: Tớ yêu anh ấy hơn cậu!” Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ đáng sợ, “Ba năm trước ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người con trai này, tớ đã trúng tiếng sét ái tình. Từ đó, tớ khổ công chờ đợi, theo đuổi anh ấy suốt ba năm! Lancer là người con trai hoàn hảo, đẹp cả bề ngoài lẫn nội tâm. Không sai, anh ấy chính là người con trai trong mộng của các cô gái. Anh ấy có quyền chọn lựa và có được bất cứ người con gái nào! Nhưng người con gái đó tuyệt đối không thể là cậu!” Susan căm phẫn nói.
Tuyết Nhung giận dữ đứng bật dậy.
“Cậu ngồi xuống đi, chỉ có những kẻ hèn mới dùng cách thô lỗ như này để giải quyết mâu thuẫn”.
“Được”, Tuyết Nhung ngồi xuống, hết sức kìm nén cơn giận: “Vậy cậu hãy nói với tôi, vì sao người con gái đó tuyệt đối không phải là tôi?”
“Vì sao ư? Tôi đã quan sát cậu rất lâu rồi, mặc dù cậu là đứa may mắn được Lancer chọn nhưng cậu không thực sự yêu anh ấy, cậu chỉ bị sự lãng mạn của anh ấy làm cảm động chứ không thực sự rung động bởi trái tim của anh ấy…”
“Cậu nói sai rồi!” Tuyết Nhung ngắt lời Susan: “Cậu tự cho mình là đúng, nhưng cậu đã phạm một sai lầm lớn! Tất cả những gì cậu nhìn thấy sao có thể là cảm nhận đích thực của tôi được chứ? Bây giờ tôi sẽ nói rõ với cậu, tôi yêu Lancer, tôi yêu người con trai ấy. Bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ?”
“Cậu mà yêu Lancer à? Chưa đến mức đấy đâu! Một người phải dùng cả trái tim để yêu một người, nhưng cậu chỉ dùng nửa trái tim để yêu Lancer! Cậu là một cô gái nghèo tình cảm và tự đại quá đáng! Cho dù Lancer cố gắng bao nhiêu, cũng không bao giờ khiến cậu thỏa mãn vì những quan niệm nghèo nàn của mình! Cậu không bao giờ biết trân trọng những gì cậu có được!” Susan ra hiệu cho Tuyết Nhung không ngắt lời mình: “Cả đời một người con gái chỉ cần nhận được 1/100 sự hy sinh của những người con trai như Lancer là đủ rồi! Những gì anh ấy làm cho cậu trong ngày Lễ Tình nhân có mấy ai nhận được! Là một người thông minh, lẽ ra cậu phải sớm nhận ra thế là quá đủ. Nhưng cậu vẫn không bao giờ thấy đủ! Cậu không xứng là ngời con gái được Lancer yêu thương, cậu hãy rút lui đi!” Dứt lời, Susan bưng khay cơm của mình lên, hất mái tóc dài ra đằng sau, rồi quay đầu bỏ đi.
Toàn thân Tuyết Nhung run lên giận dữ. Nếu là ở Trung Quốc, cô có thể cho cô ta một cái bạt tai, nhưng đây là Mĩ, cô tuyệt đối không thể dùng cách của con gái Trung Quốc để giải quyết vấn đề. Cô thấy những lời của Susan toàn là vô nghĩa. Không hiểu vì sao cô lại kết bạn với tình địch mà bản thân hoàn toàn không biết? Cô ta dựa vào đâu mà nói cô là người nghèo nàn tình cảm chứ? Dựa vào cái gì để yêu cầu cô nhường lại cơ hội đi cùng Lancer? Thật là đứa con gái không biết sĩ diện là gì?
Buổi tối khi trở về kí túc, Tuyết Nhung ngồi xuống ngẫm nghĩ chuyện xảy ra ban sáng. Lúc này, đầu óc cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu nghĩ về những lời của Susan. Những lời nói đó dù rất xấu xa nhưng Tuyết Nhung thấy có một câu cô ta nói rất đúng về mình. Cô là đứa con gái không biết thỏa mãn, không biết trân trọng những gì Lancer đã làm cho mình. Trong khoảnh khắc hiểu ra điều đó, trái tim cô bỗng bị kích động: Mày vẫn còn do dự gì? Sao không mau chạy đến nói với Lancer rằng em đồng ý, đồng ý cùng anh đi Las Vegas, cùng anh đi đến chân trời góc biển, cùng anh đến đầu bạc răng long, cả đời không rời xa anh.
Cô kiên quyết nói với bản thân: Đinh Tuyết Nhung à, đời người giống như canh bạc, gặp gỡ Lancer cũng là một canh bạc trong cuộc đời. Đã quyết tâm thì mày nhất định phải tiến về phía trước, để chứng minh rằng mình là người chiến thắng, để cả đời không phải ân hận nuối tiếc!
Buổi tối hôm đó, với tất cả trái tim chân thành của mình, Tuyết Nhung đã viết cho Lancer bức thư điện tử dài nhất trong cuộc đời mình. Bức thư mở đầu như sau:
Lancer thân yêu! Anh đã từng nói với em rằng: Em đã bước vào trái tim anh, nhưng lại không cho anh bước vào trái tim mình. Bây giờ, em muốn trao cho anh chiếc chìa khóa mở cửa trái tim em. Nếu sau khi đọc hết bức thư này mà anh không thay đổi ý định ban đầu, vẫn muốn cùng em đi Las Vegas, thì em sẽ đợi anh ở cửa lên máy bay đúng 10 giờ trưa ngày 23.