Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Hắn đây là chiếm tiện nghi của cô đến nghiện rồi hả?
Mộ Tử lạnh mặt, rút tay mình về.
Mộ Dung Thừa dùng chút sức lực, một lần nữa đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm lại lần nữa, nói: “Có thể đi học, bất quá, không cần trọ ở trường, vẫn ở nhà thì hơn, miễn cho người nhà lo lắng,”
Hắn nói xong, được Bạch Vi mãnh liệt đồng ý: “Trọ ở trường đều là mấy đứa trẻ lớn, Tử Tử còn nhỏ, ở nhà là được rồi, đến trường sẽ có xe đưa đón, cũng tốn không bao nhiêu thời gian.”
Mộ Tử im lặng dùng sức, kết quả lại phí công, cô giãy không thoát được hắn.
Mộ Tử rất buồn bực.
Sao cô lại thua trong tay hắn?
Mộ Dung Thừa đối với da thịt Mộ Tử lúc nào cũng mê muội, non mềm, mềm nhẵn, so với tơ lụa đẳng cấp còn mềm hơn, làm người ta yêu thích không buông tay.
Hắn nắm tay Mộ Tử, sờ ngón tay mềm của cô, dừng lại ở các đầu ngón tay, tinh tế vuốt thẳng.
Mộ Tử toàn thân nổi da gà.
Bạch Vi không có phát hiện không khí ám muội của hai anh em,giờ phút này lực chú ý của bà đang rơi vào chuyện học hành của Mộ Tử.
“Thật sự muốn đi Gray sao? Chỗ đó học phí rất đắt.” Bạch Vi lo lắng: “Tử Tử, trước kia học ở trường trung học Ngải Sâm không tốt sao, dù gì cũng quen thuộc nơi đó…”
Bạch Vi không phải người hẹp hòi, bà chỉ lo lắng con gái bà không hòa nhập được với các thành viên ưu tú của Gray.
Mộ Tử từ nhỏ thành tích học không tốt, tiến vào trung học thành tích càng kém, cộng thêm tính cách quái gở, trở thành đối tượng bị các bạn học xa lánh, giáo viên cũng không thích cô. Áp lực này đến áp lực khác, cô căn bản không thể học tập được, cuối cùng phải bỏ học ở nhà.
Hiện tại đột nhiên muốn đòi đi học, còn muốn vào trường học hàng đầu, cho dù là thích ứng với hoàn cảnh hay áp lực việc học, đều lớn hơn rất nhiều so với trước kia! Mộ Tử có thể dẫm lên vết xe đổ, bị xa lánh, bị khi dễ, lần nữa trở thành học sinh bình thường không?
Bạch Vi càng nghĩ càng hốt hoảng, nghĩ đến chỗ lo lắng, thiếu chút nữa rơi nước mắt: “Nếu không chúng ta đừng đi học được không? Tử Tử con muốn học cái gì, mẹ sẽ mời giáo viên về dạy.”
“Mộ Linh cùng Mộ Vân đều học ở Gray.” Mộ Tử rầu rĩ nói, giống như một đứa trẻ tham lam đồ chơi của người khác.
Bạch Vi nghe xong, trong lòng càng chua xót.
Mộ Vân cùng Mộ Linh từ bé đều hưởng hết tất cả giáo dục tốt nhất, thế nhưng Tử Tử của bà, đi theo bà lại nhận hết tội lỗi!
“Tốt, Tử Tử muốn đi Gray, chúng ta liền đi Gray.” Bạch Vi không để con gái thất vọng, tạm thời đem tất cả lo lắng vùi ở trong lòng: “Nếu như anh cả con không đồng ý, mẹ liền mang con đi, mấy năm nay mẹ cũng tích lũy được chút ít tiền.”
Về phần Mộ Dung Thừa vừa mới nói… Bị Bạch Vi vô ý thức quăng ra sau đầu rồi.
Con trai bà mỗi ngày đều ăn chơi lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, mặc dù hiện giờ hắn muốn mở công ty, Bạch Vi vẫn hiểu hắn hiện tại không có tiền.
Mộ Tử thừa cơ tránh Mộ Dung Thừa, ôm lấy Bạch Vi, giống như cảm động: “Mẹ, người thật tốt.”
Lòng bàn tay Mộ Dung Thừa trống không, nhướn mày nhìn về phía Mộ Tử, đôi mắt cười nhạt mơ hồ ẩn chứa nguy hiểm.
Mộ Tử thấy, tâm can run rẩy, càng ôm chặt Bạch Vi.
“Cái đứa nhỏ này, lớn rồi ngược lại thích làm nũng.” Bạch Vi sờ nên đầu cô, yêu thương cười.
Mộ Tử trốn trong ngực Bạch Vi, chỉ cảm thấy khổ mà không nói nên lời.
…
Mộ Tử như cái đuôi nhỏ, theo đuôi mẹ ra khỏi bệnh viện.
Tài xế đem xe lái đến cửa lớn bệnh viện.
Cô tính toán trong lòng, tốt nhất để cho mình cùng Bạch Vi ngồi một chỗ phía sau, như vậy có thể tránh được Mộ Dung Thừa…
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thừa đã không biết từ lúc nào mở cửa sau, chính mình ngồi xuống!
Mộ Tử: “!!!”
Bạch Vi đương nhiên sẽ không để con gái ngồi bên tay lái phụ: “Tử Tử, con cùng anh trai ngồi đằng sau nha.”
Mộ Tử: “……”
Cô đứng ngoài xe, nắm chặt tay, yên lặng hút khí.
Mộ Dung Thừa vỗ vị trí bên cạnh, tà tà câu môi: “Đi lên, chỗ này không thể đỗ xe quá lâu.”