Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Ngoài ra còn có một con nhện lớn dưới gốc cây mộc lan. Người làm vườn nghĩ rằng nó khó coi muốn bắt nó đi, vẻ mặt Tô Tử lo lắng ngăn cản: “Nhện là côn trùng có ích, thời cổ đại nó còn là linh vật. Nếu anh thấy một con nhện trượt xuống tơ nhện, điều đó có nghĩa là trời giáng vận may.”
Về sau khi nghe Tô Tử cùng Mộ Tắc Ninh nói chuyện, cô nói: “Em chỉ cảm thấy nó tốn nhiều nỗ lực như vậy để tạo thành mạng nhện, lại bị người ta lấy chổi quét đi, tất cả đều biến mất, cảm giác rất đáng thương!”
Lòng tốt của cô luôn có vẻ kỳ lạ.
Những con mèo con chó đi ngoài đường lang thang không thấy cô chú ý. Ngược lại là những con nhện vất vả dệt lưới, chim én vất vả xây tổ, kiến vất vả chuyển đồ ăn… đều có thể khiến cô thương cảm.
Thay vì nói rằng cô ấy quan tâm, tốt hơn là nói rằng cô ấy trân trọng tất cả những thành quả của “công việc khó khăn”, có liên quan đến môi trường lớn lên của cô ấy.
Nhờ sự bảo vệ của Tô Tử, con nhện phát triển mạnh trong khu vườn sau nhà của Mộ gia, mạng nhện càng kết càng lớn.
Hứa Thi Hàm thấy, lại hoảng sợ kêu to.
Một khắc kia, tâm tình của hắn thật sự hỏng bét!
Thậm chí lời an ủi qua loa hắn cũng lười nói, trực tiếp kêu lái xe trong nhà đưa Hứa Thi Hàm trở về.
Mộ Dung Thừa tắt vòi nước, cơn giận dịu đi đôi chút, nhưng vẫn khó chịu.
Hắn ghét cảm giác mất kiểm soát này.
Khi đi ra bên ngoài, Mộ Dung thừa nghe thấy Bạch Vi có chút phiền muộn thở dài: “Nó đã 24 tuổi, mấy năm nay cũng không có công việc đứng đắn, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng, mẹ rất lo lắng… chỉ mong nó có gia đình, có thể hiểu được trách nhiệm, như vậy sẽ tốt hơn…”
Mộ Tử ở một bên nói: “Mẹ, người đừng thất vọng, với hiệu suất của anh ấy, có lẽ cuối tuần sẽ mang con dâu mới về cho mẹ, mang một chuỗi! Tùy mẹ chọn!”
Những lời an ủi này, Mộ Dung Thừa lại nghe ra tràn đầy trêu tức cùng cười nhạo.
Mang một chuỗi?
Nó xem con dâu và hồ lô là một sao?
Nha đầu kia sau khi ra viện càng ngày càng khoa trương, quả thực muốn tạo phản!
Mộ Dung Thừa mặt âm trầm trở lại nhà ăn.
Bất quá Mộ Tử căn bản không quan tâm sắc mặt của hắn ra làm sao, cô cầm đũa lên, cao hứng bừng bừng đối với Bạch Vi nói: “Người đến đông đủ! Hiện tại có thể ăn cơm rồi!”
Nói xong, không thể chờ đợi kẹp lên một miếng thịt kho tàu đậu nành móng heo!
Móng heo ngoài giòn trong mềm, cô yêu nhất!
Mộ Tử ăn móng heo, bộ dạng thoạt nhìn thập phần lão luyện, trước mút một lần, sau đó hút phần mặn và đặc trên bề mặt, sau đó gỡ nút xương bằng răng, tinh tế ăn bên trong móng heo, gân cùng thịt.
Tướng ăn không tính là ưu nhã, nhưng cũng không thô lỗ, nhã nhặn có chút thẳng thắn dí dỏm, nhìn còn rất đẹp mắt.
Mộ Dung Thừa căn bản không có khẩu vị, thấy cô ăn ngon, rõ ràng cũng có chút đói bụng.
Hắn lấy một miếng móng heo, nếm nếm lại cảm thấy miệng mình dính dính, liền đặt đũa xuống giơ tay lấy khăn giấy.
“Không hợp khẩu vị sao?” Bạch Vi mắt nhìn móng heo trong chén Mộ Dung Thừa, nói, "Miếng kia hình như không có thịt."
Sau đó kẹp một miếng tương đối nhiều thịt, bỏ vào bát Mộ Dung Thừa.
Mộ Tử cảm thấy đau lòng.
Kiểu người như Mộ Dung Thừa, nhìn là biết không ăn móng heo, ngon như vậy mà bỏ vào bát của hắn, thật phí của trời.
Trong lòng Mộ Tử nghĩ, đến heo cũng thấy ủy khuất.
Đã trải qua nấu nướng cẩn thận, bị qua loa cắn hai miếng, lại vứt ra bàn ăn, đáng tiếc cỡ nào…
Tôn nghiêm của đồ ăn ở đâu?
Cô cầm đũa bỏ miếng đậu nành vào bát cơm, yên lặng đem miếng móng heo cuối cùng bỏ vào trong bát của mình.