Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 41: Mộ Đình Tiêu vẫn luôn ở đây giúp cô ta




Đôi con ngươi sâu thẳm của Mộ Đình Tiêu nhìn hai người, rồi vươn tay ra với Tống Tinh Thần, giọng nói lạnh lùng mang theo chút không vui: "Lại đây."

Chỉ 2 chữ đơn giản, đã nói lên quan hệ của Mộ Đình Tiêu cùng Tinh Thần không bình thường.

Trong giây đó, tiếng ồn ào náo nhiệt ở trước cổng trường ngay lập tức im bặt.

Tất cả  mọi người đều quay lại để xem nữ sinh nào có phúc được người đàn ông tôn quý như vậy đến đón.

Cô đứng ngay bên cạnh giáo thảo Âu Dương Phúc Thụy, tóc dài hơi xoăn đến eo, khuôn mặt tinh xảo, làn da tuyết trắng, khóe miệng luôn nở nụ cười nhạt như có như không, dáng người đứng thẳng càng tôn lên thân hình mảnh mai, khí chất hơn người.

Cô đứng ở trong đám người, như hạc trong bầy người, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người bởi khí chất đặc biệt này.

Không ít nam sinh cảm thán, từ khi nào trong trường có nữ sinh xinh đẹp như vậy.

Còn các nữ sinh đều hâm mộ.

Đại minh tinh Hàn Tử Quân và người đàn ông cao quý lạnh nhạt kia cùng tới đón cô. Hơn nữa, cô lại còn cùng Âu Dương Phúc Thụy đi ra khỏi trường.

Nam thần vườn trường Âu Dương Phúc Thụy cả ba năm cao trung, lần đầu tiên cùng nữ sinh đi về cùng nhau.

Cô ấy rốt cuộc là ai?

Rốt cuộc là có bối cảnh gì, vì sao lại được nhiều đàn ông ưu ái như vậy? Mà mỗi một người cũng đều là tinh anh xuất sắc hàng đầu.

Trong một góc nào đó, Tống Tinh Nguyệt cùng Dương Như bị đẩy tới một góc khuất.

Tống Tinh Nguyệt cũng thấy một màn này, đôi mắt nhuốm đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần.

Đáng chết, vì sao lại là Tống Tinh Thần, vì lý gì mà cô ta lại trở thành tiêu điểm ở cổng trường. Phong quang này, trước kia đều thuộc về cô!

Vì sao Tống Tinh Thần muốn giành với cô.

Tống Tinh Nguyệt gắt gao nắm chặt tay Dương Như, trong lòng vô hình liên tiếp sinh ra phẫn nộ, lực tay càng thêm mạnh chặt.

Dương Như bị nắm đau, nhưng bà cũng không có hất tay Tống Tinh Nguyệt ra, ngược lại còn nắm lấy tay cô nói: "Tinh Nguyệt, trong lòng con rất hận, rất không thoải mái?"

"Đúng vậy mẹ, tiêu điểm đó trước kia ở trung học Hoằng Dương sẽ luôn chỉ là của con, nhưng hiện tại lại bị tiện nhân kia cướp đi toàn bộ." 

"Mẹ, cô ta chết đi thì thật tốt. Người đàn ông kia là người đợt trước con nói với mẹ, hắn có phải rất ưu tú hay không? Khí chất cao quý, dáng vẻ bất phàm, tướng mạo so Âu Dương Phúc Thụy cùng Hàn Tử Quân càng anh tuấn hơn. Mẹ, lão công tương lai của con là phải như vậy......"

Tống Tinh Nguyệt cực kì  không cam lòng: "Nhưng hắn là tới đón Tống Tinh Thần, vì lý gì lại là cô ta, rốt cuộc có chỗ nào cô ta tốt hơn con?"

Ánh mắt Dương Như dừng ở trên người Mộ Đình Tiêu.

Bà ta vẫn luôn bỏ qua một vấn đề, là vì sao tiểu tạp chủng đó như thể bị đánh tráo người, vì sao lại trở nên thông minh quỷ kế đa đoan. Còn có, đêm qua cô ta làm như nào có thể chạy thoát được?

Thì ra là hắn, là Mộ Đình Tiêu vẫn luôn ở đây giúp cô ta.

Khó trách cô ta lại biết Tinh Nguyệt là con gái tư sinh của bà.

Nếu thái tử gia của Mộ gia nhúng tay, chuyện này hiển nhiên không khó làm.

Nhưng sự việc đã đến tình trạng này, đã không còn đường lui.

Thân phận của Tinh Nguyệt một khi bị đưa ra ánh sáng, không chỉ có có bà cùng Tinh Nguyệt sẽ bị Tống gia đuổi ra. Mà còn sẽ liên lụy đến Kim Hoa Thanh, những cơ sở bệnh viện của hắn thậm chí sẽ có khả năng bị niêm phong.

Ba người bọn họ, từ tầng lớp thượng lưu cao cao tại thượng sẽ xuống dốc không phanh, trở thành những người dân bình thường có tai tiếng quấn thân, thậm chí còn sẽ trở thành trò cười của thành phố S.

Không, bà và Tinh Nguyệt từ khi sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, hào môn danh viện. Bà tuyệt đối sẽ không để chính mình rơi vào kết cục đó.

Bà phải nhanh chóng tìm cách loại bỏ Tống Tinh Thần, nếu Mộ Đình Tiêu nhúng tay, bà cũng không ngại làm thêm lần nữa.

Lão bất tử (Ông nội Tống á) có thâm giao với Mộ gia, cho dù bà làm, Mộ gia cũng phải nhìn mặt lão già đó, sẽ không dám trừ bỏ bà.

Dương Như tính toán cẩn thận trong lòng xong, quay sang nói với Tống Tinh Nguyệt: "Tinh Nguyệt, chúng ta đi thôi." 

Tống Tinh Nguyệt vẫn nhìn về phía Tinh Thần cùng Mộ Đình Tiêu, tức giận bất bình nói: "Mẹ, con rất không cam lòng, Tống Tinh Thần có chỗ nào tốt hơn con. Rõ ràng con có nhan sắc hơn cô ta, ở trường học nổi danh danh hơn cô ta, thành tích cũng tốt hơn. Dựa vào cái gì hiện tại người bị đẩy vào góc lại là con, mà ba người đàn ông xuất như như vậy lại đón cô ta?"

Dương Như an ủi nàng: "Ngoan, không cần nhìn nữa, con càng nhìn sẽ càng tức giận."

Cảm xúc của cô đã rối loạn, tâm lý không cân bằng.

"Mẹ, từ khi tiệc sinh nhật của mẹ diễn ra, tất cả đã thay đổi, những gì xung quanh con cũng thay đổi hoàn toàn. Không, tất cả vốn không nên trở thành như vậy, Tống Tinh Thần vốn không nền chuyện gì cũng hơn con một cái đầu. Mẹ biết hôm nay con đi học có cảm giác như nào không?" 

"Con giống như một con virus dơ bẩn, bị mọi người cách ly. Không có ai nói chuyện cùng, không có có ai liếc nhìn con một cái. Tất cả bọn họ đều vây quanh Tống Tinh Thần, khen tặng cô ta, lấy lòng cô ta, tiếp cận cô ta... Trước kia người được mọi người đối đãi như vậy sẽ luôn là con, nhưng hiện giờ tất cả đều thay đổi, tất cả đều bị đảo ngược lại. Những gì trước kia thuộc về con đều biến thành của Tống Tinh Thần."

Tống Tinh Thần đã từng nói, những gì thuộc về cô, cô ta sẽ từng chút đoạt lại toàn bộ.

Cô ta bắt đầu rồi......

Đoạt lại sự chú ý của cả lớp, tiêu điểm của cả trường. Cô ta còn muốn đoạt lại nhiều hơn nữa: địa vị trong nhà, sủng ái của ba mẹ......

Tống Tinh Nguyệt cảm nhận được, có một tảng đá vô hình đè chặt cô, khiến cô hít thở không thông nhưng lại không thể trở mình, chỉ có thể cam tâm chịu đựng.

Sự nổi bật trước kia, tiêu điểm của mọi người, những lời nịnh nọt khen ngợi. lúc trước, toàn bộ là của cô, hiện tại đều trở thành của Tống Tinh Thần.

Vì sao lại biến thành như vậy!

Tinh thần Tống Tinh Nguyệt sắp hỏng rồi.

Dương Như thấy cô như vậy, kiên nhẫn trấn an cô: "Ngoan, không sao cả, rất nhanh sẽ kết thúc thôi. Trước kì thi đại học, mẹ sẽ diệt trừ cô ta, con yên tâm." 

"Mẹ luôn nói loại trừ cô ta, vậy kết quả thì sao? Cô ta còn không phải vẫn tung tăng nhảy nhót trước mặt con sao? Mỗi lần mẹ đều cho rằng cô ta đã chết, vậy cô ta chết chưa? Người thật sự xong đời không phải chúng ta, là con sao! Mẹ làm sao biết một mình con ở trường đối mặt với những lời đàm tiếu như nào đâu, làm sao biết nó áp lực đến thế nào, mẹ có nghĩ tới cho con không?"

"Ngoan, con đừng nóng giận, lần này sẽ không thất bại nữa. Cô ta đã biết quá nhiều, mẹ sẽ không lưu lại để cô ta sống nữa."

"Vậy có thành công không? Đêm qua là cơ hội cực tốt nhưng kết quả thì sao, còn không phải để cô ta chạy mất?"

"Tinh Nguyệt, con yên tâm, lần sau cô ta sẽ không có cơ hội nữa." 

"Lần sau? Đủ rồi, những lời này con nghe đủ rồi. Nếu không phải mẹ đem cô ta về nuôi, hiện tại cô ta làm sao sẽ có cơ hội đối phó chúng ta. Nếu ngay từ đầu mẹ không đem cô ta về, hay cho dù đem về, mẹ hẳn nhân lúc cô ta khi con nhỏ đem cô ta bóp chết, ngã chết, thiêu chết, bỏng chết...."

"Mẹ đặt cô ta ở trong nhà, làm con ghê tởm suốt mười mấy năm. Muốn mẹ đem cô ta đưa về tổ trạch, mẹ lại không muốn. Nếu không phải cô ta, con sẽ không phải rơi vào kết cục này, đều tại mẹ, đều tại mẹ làm hại con."

Dương Như ngàn lần không nghĩ tới, Tống Tinh Nguyệt sẽ nói ra những lời như vậy. Mấy đêm liền bà không thể nào ngủ được, suốt đêm chỉ nghĩ làm thế nào để khôi phục danh dự cho Tống Tinh Nguyệt, làm thế nào để diệt trừ Tống Tinh Thần......

Từ sau khi xảy ra chuyện ở tiệc tối sinh nhật, tính tình Tinh Nguyệt càng trở nên táo bạo thay đổi thất thường.

Mỗi ngày bà luôn kiên nhẫn dỗ dành Tinh Nguyệt, vội đến sứt đầu mẻ trán.

Tinh Nhật sớm đi tham gia đoàn phim, Tống Húc cả ngày không thấy bóng đâu, cảm xúc của bà đã đọng lại lên tới đỉnh điểm.

Mà Tống Tinh Nguyệt lại chưa từng nghĩ cho bà, lại còn oán trách. 

Ngay lập tức, Dương Như tức giận, hung ác nói: "Câm miệng, Tống Tinh Nguyệt con không đừng có mà tức giận với mẹ. Dù thế nào mẹ vẫn là mẹ của con, nếu không có mẹ, con đã sớm bị ông nội đuổi đi rồi. Bây giờ lập tức về nhà, ngày mai không cần đến trường, ba ngày sau mẹ sẽ sắp xếp cẩn thận cho."

Con ngươi Tống Tinh Nguyệt đỏ lên nhìn Dương Như, thấy Dương Như tức giận khiến khuôn mặt cũng bị vặn vẹo. Dừng một chút, hốc mắt cô đỏ lên, nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý. Con chỉ là không khống chế được bản thân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.