Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 34: Tôi vẫn chưa nói chuyện một chơi ba ở yến hội ra đâu




Trung học Hoằng Dương

Âu Dương Phúc Thụy nhìn chỗ ngồi của Tinh Thân bên cạnh, cô sáng nay không đi học hắn muốn gọi điện thoại cho cô. Nhưng lại phát hiện là bạn học cao trung đã ba năm, mà hắn vẫn chưa biết số điện thoại của cô.

Tống Tinh Nguyệt thấy Âu Dương Phúc Thụy nhiều lần nhìn sang chỗ Tinh Thần, làm cô có chút tức giận đi đến bên cạnh Âu Dương Phúc Thụy nói: "Sao, muốn gọi điện cho cô tôi?"

Âu Dương Phúc Thụy không thèm để ý tới Tống Tinh Nguyệt, thậm chí không liếc mắt lấy một cái.

Tống Tinh Nguyệt bị ăn "bơ" cũng không buông tha, cô nhìn bàn của Tinh Thần châm chọc nói: "Đừng có mà giả vờ, cậu từ chối lời tỏ tình của tôi nói ba năm cao trung không thích hợp yêu đương. Vừa mới đảo mắt cậu, cậu liền theo đuổi Tống Tinh Thần, Âu đại giáo thảo*, cậu không cảm thấy cậu rất dối trá sao?"

*Giáo thảo (校草): là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草 là 校花 (hoa khôi)

Tống Tinh Nguyệt vừa dứt lời, giờ nghỉ trưa vốn đang ồn ào giống như bị thả xuống một viên đá, trong nháy mắt cả lớp Đằng Long lập tức chìm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn hai người họ - 2 nhân vật nổi danh không chỉ ở lớp Đằng Long này mà thậm chí còn là cả ở trung học Hoằng Dương.

Tống Tinh Nguyệt thích là Âu Dương Phúc Thụy cũng không phải là bí mật gì, ngay cả tỏ tình cũng đã tỏ tình với Âu Dương Phúc Thụy ba lần. Lần thứ ba là tổ chức ở sân thể dục cực kỳ oanh động, làm cho toàn bộ mọi người trong trường đều biết.

Lần tỏ tình đó còn mời cả ban nhạc của trường học, 9900 đóa hoa tươi cố ý xếp lại thành hình trái tim. Trên loa phát thanh của trường quảng bá, là lời tỏ tình được ghi lại cực kỳ thâm tình của Tống Tinh Nguyệt tốt với Âu Dương Phúc Thụy.

Kết quả.

Ngay tại chính giữa trường, trước hàng trăm nghìn đôi mắt của giáo viên và học sinh toàn trường, trong hơn 9000 đóa hoa tươi tắn, Âu Dương Phúc Thụy đã dùng lời lẽ chính đáng từ chối Tống Tinh Nguyệt.

Nói: "Ba năm cao trung ba năm lấy việc học là hàng đầu, tôi sẽ không dây vào chuyện yêu đương. Còn nữa thỉnh bạn học Tống không cần phải lãng phí tài nguyên của trường để đi làm việc vô nghĩa này."

Lúc ấy sắc mặt Tống Tinh Nguyệt phải nói là cực kỳ xuất sắc.

Ba năm cao trung lần đầu cô nếm được mùi vị mất mặt là gì, ở ngay trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, mặt mũi cả trong lẫn ngoài đều mất hết.

Trong âm thầm, còn có người trộm ghi lại, lén truyền tôiy nhau giữa các bạn học.

Rốt cuộc đây chính là một màn chật vật hiếm hoi của nữ thần trung học Hoằng Dương

Lúc ấy, mắt cô đỏ hoe rưng rưng nhìn Âu Dương Phúc Thụy lạnh nhạt từ chối rồi xoay người rời đi, dáng vẻ còn rất đáng thương. Nhưng Âu Dương Phúc Thụy một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, sau khi từ chối cũng trực tiếp rời đi.

Các nữ sinh đều lén cười nhạo cô.

Các nam sinh dù trong lòng có thương hương tiếc ngọc thế nào, cũng không dám tiến lên đi an ủi Tống Tinh Nguyệt.

Xưa này cô luôn làm mưa làm gió ở trường học, cô cực kì chướng mắt những nam sinh dám sấn đến làm phiền cô. Nếu có người có gan dám làm thế, thì ngày hôm sau sẽ không thấy người đó ở trong trường một lần nào nữa, không phải bị chuyển trường cũng là bị sa thải

Rất nhiều người tung tin lá cải rằng, Tống gia có quan hệ rất thân với trường,, bối cảnh rất cứng. Bằng không với điểm thi là con 0 tròn trĩnh của kẻ ngốc Tống Tinh Thần kia, trung học Hoằng Dương làm sao sẽ cho nhập học được.

Âu Dương Phúc Thụy hơi cau mày, thập phần bất mãn nhìn Tống Tinh Nguyệt.

Hắn ở trong trường học thích ai, theo đuổi ai, chính là chuyện của hắn.

Mà giọng điệu của Tống Tinh Nguyệt làm hắn rất phản cảm, như thể muốn nói rằng: Hắn cùng nữ sinh nào kết giao yêu đương, phải được sự đồng ý của cô, nếu không chính là đạo đức giả.

"Tống Tinh Nguyệt, cậu quản quá rộng rồi đấy."

"Rộng? Tôi quản rộng ư? Khi cậu ở trước mặt toàn trường từ chối lời tỏ tình của tôi, cậu có nghĩ tới cảm nhận của tôi sao, đem tôi ném ở đâu, biết tôi khó xử sao? Lúc cậu lập cái flag đó cậu có nghĩ đến ngày bị vả mặt không?"

"Tôi nói cho cậu Âu Dương Phúc Thụy, đừng quá mà coi trọng bản thân. Tống Tinh Thần còn lâu mới đến, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Cậu muốn theo đuổi tiểu tap chủng kia thì nằm mơ đi, đời này đừng nghĩ gặp lại cô tôi."

Âu Dương Phúc Thụy chán ghét nhìn Tống Tinh Nguyệt.

Tống Tinh Thần ở Tống gia cũng không được yêu thích, nhưng vẫn có ông nội Tống thích cô. Đây cũng không phải tin lá cả, hai ngày còn có lời đồn rằng Tống lão gia tử đã đem 5% cổ phần lợi nhuận trong tôiy cho Tống Tinh Thần.

Dưới "chiếc dù" của Tống lão gia tử, Tống Tinh Thần làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện được.

"Tống Tinh Nguyệt, tôi theo đuổi ai cũng không có liên quan gì đến cậu. Về sau nếu cậu lại can thiệp vào chuyện của tôi, đừng trách tôi không khách khí."

"Âu Dương Phúc Thụy, tôi cũng không thích cậu nữa rồi, cậu muốn theo đuổi ai tôi cũng mặc kệ. Nhưng cậu lại theo đuổi tiểu tạp chủng đó, tôi phải quản, tôi không ngại nói cho cậu biết tiểu tap chủng đó đã chết rồi..."

Oanh, toàn bộ lớp toàn bộ đều nhìn vào Tống Tinh Nguyệt, trong mắt hoàn toàn là khiếp sợ.

Mới một ngày trước Tống Tinh Thần còn tạo nên một trận oanh động siêu lớn, kiểm tra đạt điểm tuyệt đối là 750 điểm, phá kỷ lục thi thử của trung học Hoằng Dương từ lúc khai trường tới nay. Phó hiệu trưởng cười không khép được miệng, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng âm thầm chuyển chỗ của Tống Tinh Thần từ trong góc lớp chuyển lên ngồi song song với bàn của Âu Dương Phúc Thụy.

Âu Dương Phúc Thụy rất chọn, cho dù là một mình ngồi một chỗ cũng nhất định sẽ không để học sinh có thành tích không tốt ngồi gần hắn

Mới qua một ngày, cô sao có thể đã chết?

Tuy rằng đại bộ phận cả lớp cũng không ưa cô, cảm thấy cô nói chuyện rất quái dị. Nhưng nguyền rủa người chết như vậy, tâm địa Tống Tinh Nguyệt cũng quá ác độc đi.

Lúc này, Tinh Thần đứng ở ngoài phòng học, nghe được lời nói của Tống Tinh Nguyệt, khóe miệng cô cong lên đẩy cửa đi vào.

"Tôi muốn xem xem là ai đang nguyền rủa tôi chết vậy? Hóa ra là chị hai."

Tinh Thần mặc một chiếc váy liền không cánh tay, chiếc váy dài phẳng phiu không có một nếp nhăn nào làm tôn lên thân hình mảnh khảnh, duyên dáng yêu kiều của cô.

Tóc dài uốn nhẹ ngang hông, đem khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng mịn như tuyết, mắt to trong suốt sáng ngời, ý cười tràn đầy.

Cho dù để mặt mộc, giá trị nhan sắc của cô cũng trực tiếp dẫm nát Tống Tinh Nguyệt cả mặt đầy phấn son.

Tống Tinh Nguyệt vừa thấy cô, trong nháy mắt hai mắt trợn to, sắc mặt khoa trương tột độ, như là gặp được quỷ

Tại sao cô ta lại ở trước cửa lớp Đằng Long.

Tại sao lại không chết.

Mẹ đã nói thành công rồi, còn chụp ảnh chụp cho cô xem.

Lúc ấy cô ta đang nằm trên mặt đất của kho lạnh, bên cạnh chiếc bàn trải đầy dụng cụ phẫu thuật âm trầm.

Mẹ nói sẽ khiến cô ta trả giá đại giới, cho dù là chết cũng phải là thiên đao vạn quả. Sau khi chết cả da thịt cũng hài cốt sẽ mang đi băm nhỏ chế thành thức ăn chăn nuôi.

Nhưng cô ta vẫn đứng ở chỗ này, vẫn hoàn hảo nguyên vẹn mà đứng.

"Mày, mày.... Sao lại ở chỗ này?"

"Chị hai nói thật lạ, còn có mấy ngày nữa là thi đại học. Tôi không ở nơi này thì còn có thể tới nơi nào?"

Tinh Thần đi vào phòng học, môi hồng khẽ mỉm cười, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ sáng chói.

"Chị vừa nãy nói là tôi đã chết? Chị hai, lời này của chị tôi làm tôi rất không vui, tôi còn chưa nói cho mọi người biết chuyện chị ở ngay trong tiệc sinh nhật của mẹ đã một chơi ba đâu, sao chị có thể trù tôi chết chứ."

Ổ, bạn học trong lớp nổ tung.

Mọi người khẽ thầm thì nghị luận.

Đối với chuyện 4P ngày đó của Tống Tinh Nguyệt, các bạn học nam đều có truyền tay nhau clip ngắn đó.

Mà bạn học nữ đều dùng ánh mắt thập phần ghê tởm nhìn Tống Tinh Nguyệt.

Còn có không ít bát quái tốt được thảo luận chi tiết.

Người biết nội tình cũng nhân cơ hội kể cho các bạn không biết nghe.

Tống Tinh Nguyệt nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, thiếu chút nữa liền nhổ ra.

Tiểu tiện chủng, không dưới hai lần lôi chuyện này ra. Mà mỗi lần lôi ra, cô liền phải chịu ánh mắt xem thường của người khác, phải chịu ánh mắt như muốn lăng trì của họ..

Cô chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi.

"Tống Tinh Thần, mày đừng có mà đắc ý. Hôm qua mày chạy trốn được, nhưng mày cho rằng mày có thể trốn lần thứ hai, thứ ba sao? Không bao giờ, tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày.."

Tinh Thần không quan tâm nhún nhún vai, hỏi Âu Dương Phúc Thụy: "Xin hỏi chủ tịch hội học sinh, bạn học Tống Tinh Nguyệt ở ngay tại lớp uy hiếp sự an toàn của tôi, bên phía nhà trường sẽ xử lý như thế nào?."

"Nhẹ thì trừ điểm, nặng thì đuổi học, thêm nữa sẽ báo cho cơ quan cảnh sát chuyên ngành xử lý."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.