Chương 116: Bị cưỡng ép
Nhà họ Mộ.
Giống như đêm hôm qua, Hàm Hinh vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Lần này, cô đã quen thuộc hơn, bởi vì đã có dấu hiệu từ trước, lần này, cô có thể phân biệt được.
“Thần Tường, không phải tối qua tôi đã nói là không có chuyện gì thì đừng gọi hay sao? Cậu nghe không hiểu à?”
Hàm Hinh tức giận nói.
“Tại sao tôi phải nghe chị chứ? Chị có từng nghe lời tôi sao?”
Hàm Hinh: “…”
“Tôi lo Mộ Dịch Kỳ tức giận, anh ấy là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, như vậy không tốt.”
Cô dịu dàng nói.
Bởi vì chuyện của hôm nay, Hàm Hinh càng không dám chọc giận Mộ Dịch Kỳ nữa, cô hiểu được, mọi chuyện phải đặt anh lên trên hết.
Đọc FULL bộ truyện.
Nhưng mà, người đối diện dường như không chút quan tâm, anh thấp giọng nói: “Tôi muốn gặp chị, ngày mai ra ngoài được không?”
“Không được!”
Cô không hề do dự dù chỉ một giây.
Không thể.
Hàm Hinh vẫn liên tục lắc đầu, còn Lộ Thần Tường dường như cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cô đang liên tục lắc đầu, căng thẳng, một chút sợ hãi, rồi nắm chặt lấy chiếc điện thoại, hô hấp trở nên dồn dập.
Đây chính là dáng vẻ của cô khi từ chối một người, đối với những chuyện không hay làm, trong lòng cô sẽ tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Người như vậy, nên có được những thứ tốt nhất, sao lại phải sống khổ như vậy chứ?
“Tại sao? Cho tôi một lí do.”
Giọng nói của anh từ tốn, nhẹ nhàng, không hỏi dồn, mà chỉ đang cố giãi bày, cố gắng hết sức để cô thả lỏng.
Hàm Hinh cắn môi, sao cô có thể nói ra lí do được chứ, nếu nói ra, thì cô đừng mong sống nữa!
Cô có thể thoải mái mà xuất hiện trước mặt cậu ấy sao?
Đối với một người ăn xin, một cái bánh bao có hương vị như nào thì trong lòng tự hiểu rõ.
“Thần Tường, nghe lời tôi, sau này bớt liên lạc lại, nếu không cần thiết…”
“Hàm Hinh, chị thử nói lại lần nữa xem.”
Giọng nói của bên kia lập tức vang đến khiến lời Hàm Hinh sắp nói ra phải nuốt vào, cô gờn gợn trong lòng.
Được, cô không nói nữa là được chứ gì.
“Không còn sớm nữa! Nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Bị cô năm lần bảy lượt khước từ khiến đối phương vốn đã nóng nảy lúc này càng thêm tức giận, bùng nổ: “Chị chán ghét tôi đến mức như vậy ư? Có phải là tôi biến mất khỏi thế giới này chị mới cảm thấy hài long không? Lộ Thần Tường tôi, rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho Hàm Hinh chị phải ghét bỏ như vậy, chị nói đi, tôi sẽ thay đổi!”
Hàm Hinh ở bên này đã bị dọa sợ tới mức run rẩy, cô chỉ đơn giản là không muốn có quá nhiều liên lạc với anh nữa, lỡ như để Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy, chẳng phải là sẽ bị hiểu nhầm sao?
Tuy rằng có khả năng đêm nay anh sẽ không về.
“Tôi không có ý đó, Thần Tường, cậu phải bình tĩnh một chút, có được không?”
Hàm Hinh không thể ngăn cản được sự mềm yếu trong lòng mình, cô giải thích: “Bây giờ, tôi kết hôn rồi, không giống như trước kia nữa, tôi cũng đã rời xa Cảnh Nguyên Trạch rồi, mấy người không thể làm khó tôi như vậy nữa, có được không?”
“Cũng? Nói như vậy, tôi còn không bằng Cảnh Nguyên Trạch?”
Chữ “còn” này có chút nặng nề.
Cô đỡ trán, cảm thấy khó khăn, làm ơn đi, đây không phải trọng điểm có được không?
“Thần Tường, từ nhỏ cậu đã nhạy cảm, tôi biết. Nhưng sự vướng mắc của vấn đề này, đã không còn ý nghĩa gì nữa, hai người cậu, không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Hàm Hinh dứt khoát nói rõ.
Cứ mãi né tránh, không bằng thoải mái nói rõ ra.
“Con mẹ nó, chị thật sự gọi là Hàm Hinh sao! Hàm Hinh!” Cái tên phía sau, dường như anh dùng hết sức lực để hét lên.
Đúng thật là cái tên như con người cô!
Hàm Hinh không tìm ra lời gì có thể đáp lại anh, điều duy nhất cô có thể làm, chính là nhân cơ hội này cúp máy.
“Nếu như đã không còn gì để nói, thì tôi…”
Cô nhanh chóng nhấn nút tắt máy, đối phương không trả lời lại, nhưng lúc này trong phòng của cô lại có một người đang bước vào.
Mộ Dịch Kỳ về rồi!
Đúng vào giây phút Hàm Hinh cúp máy, nhìn thấy cô đang cầm điện thoại, không biết là ban nãy đã gọi cho ai.
“Mộ Dịch Kỳ, anh về rồi?”
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không về!
“Em nói xem?”
Mộ Dịch Kỳ không muốn để ý đến câu hỏi ngớ ngẩn này.
Mộ Dịch Kỳ bước vào, sớm đã nhìn ra thứ đồ trong tay cô rồi, ban nãy khi đang bước vào, anh dường như nghe thấy tiếng cô đang nói chuyện, bây giờ nghĩ lại, chắc là, cô đã nhận một cuộc điện thoại ở đây.
Một mùi rượu nhức mũi khẽ lan đến.
Hàm Hinh che mũi, ghét bỏ lắc tay: “Anh đi uống rượu về sao? Uống bao nhiêu mà mùi nồng như vậy?”
Bộ dáng mà Mộ Dịch Kỳ bước vào rất lạnh lùng, dáng người cao lớn, có chút nôn nóng, anh tháo cà vạt ra, giật lấy chiếc điện thoại: “Ban nãy, nói chuyện với ai?”
“Bạn.”
Hàm Hinh nói thẳng.
“Vậy sao? Bạn?”
Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy một dãy số, Hàm Hinh đổ mồ hôi lạnh, anh sẽ không gọi lại chứ?
“Anh lấy điện thoại làm gì? Trả cho em?”
Không đợi Mộ Dịch Kỳ kịp làm ra hành động gì, cô đã giành lại, Mộ Dịch Kỳ cười lạnh: “Nhìn xem, kĩ thuật vụng về như vậy, từ ngu ngốc đúng là dành cho em đấy.”
Lúc Hàm Hinh vươn người qua, vô tình, cô nhìn thấy được vết son trên cổ áo anh, thậm chí còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, cô đã từng ngửi thấy, là của Khổng Ý Yên!
“Anh đi gặp Khổng Ý Yên sao?”
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi, cục diện đã bị thay đổi.
“Anh tốt hơn em bao nhiêu chứ? Dù thế nào thì em vẫn luôn trong trạng thái bị động, Mộ Dịch Kỳ, anh còn không biết ngại mà hỏi em những lời này sao?”
Hàm Hinh giành lại điện thoại, giữ trong lòng.
Lúc này Mộ Dịch Kỳ mới chú ý được, trên cơ thể mình, có vô số vết son môi.
Một tiếng trước.
Vừa ra khỏi quán bar ‘Mị’, Mộ Dịch Kỳ đặt người phụ nữ đang say ngồi vào ghế sau, trong bóng tối, ở băng ghế sau, liên tục có tiếng thì thầm của cô ta.
“Dịch Kỳ, anh dừng xe, dừng xe có được không?”
Khổng Ý Yên cầu xin.
“Trở về rồi nói.”
“Không, anh dừng xe lại, mau lên!”
Mộ Dịch Kỳ dừng xe lại ở bên đường, quay đầu nhìn cô ta, nhưng mà, không biết cô ta lại đột nhiên nhào dậy, bóng dáng ấy bổ nhào tới.
Trong chiếc xe chật hẹp, động tác của Khổng Ý Yên lập tức lấp đầy khoảng trống trên ghế lái.
Sự mập mờ cũng đột nhiên xuất hiện.
“Ý Yên, lập tức trở về chỗ!”
Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, nhìn vết son trên môi cô đã mờ đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa, còn ngồi trên đùi anh, không chút lịch sự nào.
Khổng Ý Yên không trả lời, cô tách đôi chân ra, dưới chiếc váy, một nửa chiếc quần lót màu đen lộ ra, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mơ hồ, trong sáng và xinh đẹp.
“Dịch Kỳ…” Giọng nói kéo dài.
Mộ Dịch Kỳ tưởng rằng cô ta uống rượu, nên động tác anh khá nhẹ nhàng, khuyên bảo: “Đi xuống trước đã, anh đưa em về nhà, rửa mặt sạch sẽ.”
“Không muốn! Em không muốn về!”
Khổng Ý Yên ôm chặt lấy cổ anh, cả người rướn lên, cơ thể ép vào lồng ngực của anh.
“Dịch Kỳ, sao lại tuyệt tình với em như vậy, tại sao?”
Cô ta hỏi dồn, giọng điệu không cam lòng.
Hai tay Mộ Dịch Kỳ ở phía ngoài, không dám chạm vào cơ thể cô ta, chỉ khẽ đáp: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, anh nói lại một lần nữa, lập tức trở về chỗ ngồi.”
Ai biết được, cô ta không những không rời đi, còn kéo mở áo của anh ra, đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh rắn chắc của anh, thậm chí khóa thắt lưng còn bị cô ta mở ra.