Chương 112: Tổng giám đốc đến tháng
Kể từ sau ngày hôm đó, Hàm Hinh rốt cuộc cũng chưa từng nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ.
Mà lúc ở công ty, gần như là cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dịch Kỳ.
Tuy nói là yêu cầu của cô có lẽ hơi hà khắc, nhưng mà phải biết nhìn xa trông rộng, phải bảo vệ cho bé con nên không thể không làm như vậy được.
Cô chỉ có thể khiến cho Mộ Dịch Kỳ đồng ý.
Nếu không thì cô cũng sẽ không về nhà họ Mộ.
Mấy ngày hôm nay sống cực kỳ yên ổn.
Lật qua lật lại ở trên giường lớn như thế nào cũng đều không sao.
Buổi tối, Hàm Hinh mới vừa tắm xong, chuẩn bị thoa sữa dưỡng thể một chút, để cho làn da không phải khô ráo, đúng lúc điện thoại lại vang lên, cô nghi ngờ một chút, điện thoại hiển thị một dãy số mà cô không quen thuộc.
"A lô?"
Đọc FULL bộ truyện.
Tò mò kêu một tiếng, điện thoại di động bị kẹp ở giữa lỗ tai và bả vai, sữa dưỡng thể trắng ngần trong lòng bàn tay, đổ ra xoa xoa, đang chuẩn bị thoa lên người.
Giọng nói của đối phương khiến cho cô dừng tay lại, có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại là cậu?"
Lộ Thần Tường gọi điện thoại cho cô.
Giọng nói từ tính, lạnh lùng truyền khắp không gian, và có một chút truyền qua đường dây điện thoại: "Chị đã về rồi à?"
Giọng nói của anh ta có chút tức giận.
Lúc này Hàm Hinh mới nhớ đến lời của anh ta nói, ngày hôm đó anh ta đã nói ba ngày sau sẽ đến tìm cô, bây giờ cô đã trở về sớm hơn dự định, cho nên anh ta đã bị leo cây.
Nghe giọng nói cực kỳ không vui vẻ.
"Ừm, sớm hai ba ngày gì đó."
Cô mím môi, bật loa ngoài điện thoại di động lên, mình thì thoa kem dưỡng da.
Tiếng nói của Lộ Thần Tường tràn ngập cả căn phòng: "Tại sao lại không nói cho tôi biết? Tôi đã nói là ba ngày sau sẽ trở về cùng với chị, chị không đem lời nói của tôi để ở trong lòng có đúng không?"
Hàm Hinh vỗ vỗ mặt của mình, giọng nói ấp úng nhìn gương xoa xoa mặt của mình: "Thật sự xin lỗi nha, tôi quên mất rồi, tôi đã trở về rồi, cậu không cần phải chờ tôi đâu."
"Chị đang làm gì vậy?" Giọng nói ở phía bên kia cực kỳ cảnh giác.
"Đang thoa kem dưỡng da, vừa mới tắm rửa xong." Hàm Hinh thành thật trả lời anh ta.
Cái đứa nhỏ ngốc này đang suy nghĩ cái gì vậy.
Tảng đá nặng trĩu đang treo lơ lửng ở trong lòng của anh ta đã ngay lập tức được thả xuống, quai hàm đang nghiến chặt của anh ta lập tức buông lỏng.
Cách một cái điện thoại, bỗng nhiên im lặng.
Thấy cả nửa ngày mà người kia cũng không trả lời, Hàm Hinh tưởng là đã tắt máy rồi: "Nè nè nè? Chẳng lẽ là không có ai chứ? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
"Tôi vẫn đang ở đây." Đầu dây bên kia điện thoại lập tức nói.
Hàm Hinh cũng đã đặt ra kế hoạch, mỗi tối đi ngủ trước tám giờ, ngày hôm sau thức dậy lúc bảy giờ, ngủ sớm dậy sớm như vậy mới tốt cho thân thể của cục cưng.
Nhưng mà có chuyện, Hàm Hinh vẫn là muốn hỏi Lộ Thần Tường một chút: "Thật kỳ lạ, làm sao cậu lại biết số điện thoại của tôi?"
Số điện thoại này là của Mộ Dịch Kỳ cho cô, theo lý mà nói, anh sẽ không cho anh ta đâu, sao anh ta lại có chứ.
"Là Đường Tiểu Nhu đã cho tôi." Anh ta trả lời không chút do dự.
Hàm Hinh suýt chút nữa bị sặc, thôi được rồi, còn có vụ này nữa hả, không sợ Mộ Dịch Kỳ tìm cô ấy tính sổ hay sao.
Thoa kem dưỡng da xong, điện thoại vẫn luôn Im lặng, Hàm Hinh cũng không rảnh mà cúp máy, cô vẫn cứ im lặng làm chuyện của mình.
Chải đầu, sắp xếp chăn mền, đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu than thở.
Thẳng cho đến khi âm thanh của mọi việc đều đã gần xong rồi, thấy đầu dây bên kia điện thoại vẫn còn chưa cúp máy.
Hàm Hinh thấy kỳ quái, cầm điện thoại di động lên oán trách: "Điện thoại này của cậu không cần tiền hả? Không nói lời nào thì cứ cúp điện thoại đi."
"Không." Lập tức bật thốt một tiếng, ngay sau đó lại vội vàng giải thích: "Tôi thì thiếu mấy đồng tiền này à, tôi không muốn nghe thấy âm thanh yên tĩnh, tôi muốn nghe thấy tiếng nói của chị, chỉ có như vậy tôi mới có thể cảm giác được chị vẫn luôn đang ở bên cạnh của tôi. Hàm Hinh, đừng cúp điện thoại mà."
Tiếng nói nhẹ nhàng còn mang theo giọng cầu khẩn, không có sự ngang ngược bình thường, ngược lại vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn.
Khi đó, khóe môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, dấu vết rất mỏng mà thẳng tắp. Đôi mắt âm u khôi ngô đang ẩn chứa khát vọng, khát vọng này đối với anh ta mà nói xa xỉ không gì sánh bằng.
Hàm Hinh nghe thấy lời của anh ta nói, cô nhíu nhíu mày, lại nói mấy lời tào lao gì nữa đây!
"Không được, tôi phải đi ngủ rồi, nhất định phải cúp điện thoại. À đúng rồi, sau này không có việc gì thì không nên gọi điện thoại cho tôi... Anh ấy sẽ không vui vẻ gì đâu."
Cô vẫn dùng giọng điệu dạy dỗ anh ta như cũ, rõ ràng cũng chỉ lớn hơn anh ta có một tuổi.
Hàm Hinh nói xong, cẩn thận nhớ lại giọng điệu lúc nãy của mình, cũng không có vấn đề gì, sau đó cúp điện thoại ngay.
Cô có chút không yên lòng, dứt khoát tắt máy luôn.
Quyết định của cô rất quyết đoán, sau khi nghe thấy âm thanh tắt máy, lúc này người đàn ông mới để điện thoại xuống.
Lộ Thần Tường nhìn đoạn ghi âm vừa mới thu được trong điện thoại di động, do dự một chút ấn mở ra, giọng nói tinh tế dịu dàng của người phụ nữ lập tức phát ra, lặp lại không sót một chữ nào.
Tiếng tim đập đày đọa từng chút từng chút một, chỉ có như thế này thì thể xác và tinh thần mới có thể được an ủi.
...
Ngày hôm sau.
Lúc mà Hàm Hinh đến công ty, còn chưa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ đi vào, còn chưa đến tám giờ, đi làm sớm như vậy.
Cô đang đi ở phía sau, đã vài ngày rồi không gặp anh, đợi một lát nữa thì phải chờ chuyến thang máy tiếp theo, chỉ sợ là phải đợi rất lâu, thế là cô dạy chậm đi qua, chuẩn bị lên lầu cùng với anh.
Ở dưới chân là giày cao gót, hiện tại không chỉ có một mình cô cho nên Hàm Hinh cũng không dám chạy quá nhanh, chỉ là hơi tăng thêm tốc độ thôi.
Nhưng mà chân của một người có chiều cao một mét sáu làm sao có thể dài bằng đôi chân của người có chiều cao một mét tám, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Từ Du ở bên cạnh Mộ Dịch Kỳ đang nhấn nút đóng cửa, có điều hai người liếc mắt nhau một cái, Từ Du hiểu rõ, vẫn đang chần chờ chờ ở cửa thang máy, chờ Hàm Hinh đi đến.
"Đóng cửa đi."
"Người đàn ông thấp giọng ra lệnh."
"Tổng giám đốc, bà chủ còn đang đi tới, đi lên cùng nhau đi?" Từ Du cho rằng anh không nhìn thấy, mỉm cười nhắc nhở.
"Đóng cửa."
Lần này ánh mắt hung ác nham hiểm cũng bắn tới, lúc này Từ Du bị dọa tay run cầm cập, lập tức ấn nút đóng cửa lại.
Hàm Hinh vốn còn đang may mắn mình đã đuổi kịp, một chân chuẩn bị bước vào, đáy giày cao gót của cô vừa mới nâng lên, khe hở kia liền vô tình khép lại, cô thậm chí còn trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của người đàn ông kia, ánh mắt cũng chẳng thèm ngó tới, xem thường mình à!
"Uống lộn thuốc à?" Đáng ghét như vậy!
Không nhìn thấy cô vẫn còn đang ở đây hay sao?
Ba dấu chấm hỏi, Hàm Hinh thật sự không biết là mình đã đắc tội vị kia ở chỗ nào.
Lúc này không có thang máy, cũng chỉ có thể chờ đợi lượt tiếp theo.
"Nghe nói là mấy ngày nay tổng giám đốc đến tháng, người của bộ phận nhân sự bị mắng không dưới mười lần đâu, thật sự quá đáng thương mà."
"Đúng đó đúng đó, tôi cũng nghe nói lần này tổng giám đốc đến tháng rồi, đến nhanh mà còn mãnh liệt nữa, đoán chừng thật sự nổi giận rồi, là ai gây ra chứ?"
"Có trời mới biết đó, nghe nói là trong lúc họp có một ủy viên ban quản trị quên để điện thoại ở chế độ im lặng, trực tiếp kêu người ta rút cổ phần ra, quá thảm thiết rồi."
"Cái gì cái gì, còn có loại chuyện này nữa hả?"
"Nghe nói là còn xin tha thứ mà, nhanh chóng khóc lóc kêu la, nói là ở trong nhà còn có mẹ già và con thơ, không thể không có chén cơm này, kết quả các người đoán ngày hôm sau như thế nào?"
"Thế nào?"
"Người ta đã tiết lộ rằng người đàn ông đó đã nuôi mấy nhân tình ở bên ngoài, còn có người sinh ra con trai cho ông ta, vợ của ông ta chỉ có thể sinh con gái, nghe nói là trực tiếp tìm kẻ thứ ba kia làm ầm cả một trận, yêu cầu nhà trai phải tịnh thân, suốt ngày giả vờ là một người chồng tốt, về tình cảm thì là một người đàn ông khốn nạn."
"Không cần phải nói nữa, đã hiểu, đã hiểu rồi."
"Cũng thiệt là, ai mà lại dám gây chuyện trong thời kỳ tổng giám đốc tới tháng, người đó cũng thật sự không muốn sống sót mà."
Hàm Hinh đang đứng ở bên cạnh, ba bốn nhân viên nữ đang xì xào bàn tán nói chuyện với nhau cô cũng đã nghe hết được, không khỏi lâm vào trạng thái suy nghĩ sâu xa.
Lạnh cả sống lưng! Không ngờ rằng Mộ Dịch Kỳ cũng đến tháng, còn đáng sợ như vậy nữa!