Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 40: Chap-106




Chương 106: Hàm hinh bỏ đi

Trả lời không chê vào đâu được, Mạnh Tử Quân và Mạnh Từ Lan hiển nhiên không tìm được sơ hở.

''Xem ra tổng giám đốc Mộ rất yêu thương và trân trọng bà Mộ.'' Mạnh Tử Quân cười cười.

Giọng Mộ Dịch Kỳ bình thản: ''Khỏi phải xem, việc trong nhà người ngoài không cần nhiều lời.''

Mạnh Tử Quân bỗng dưng bị nghẹn đến suýt nữa ho khan, may mà sự cân bằng khiến cô ta từ từ ổn định lại.

''Tổng giám đốc Mộ, Tử Quân vẫn luôn nghe nói tổng giám đốc Mộ tính tình khẳng khái phóng khoáng, không so đo mấy chuyện vụn vặt, không biết ý tổng giám đốc Mộ thế nào?''

Mộ Dịch Kỳ liếc Mạnh Tử Quân một cái: ''Những chuyện mà tôi so đo có 8 chuyện, bảy chuyện là vợ tôi, cái khác tôi không có thời gian để lãng phí, tôi không nỡ để vợ mình bực bội, dù là nói đùa tôi cũng nguyện cô ấy nghe cho vui.''

Lời nói bá đạo không để người ta phản bác khiến mặt của những người phụ nữ ở đó không khỏi kinh ngạc và bất ngờ.

Sắc mặt Mạnh Tử Quân hơi tái nhợt, kiểu tóc gọn gàng cũng không khỏi khó chịu.

''Hàm Hinh.'' Mộ Dịch Kỳ gọi cô.

Lúc này Hàm Hinh ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn anh: ''Sao thế?''

''Mua xong đồ rồi à?''

''Ách...''

Cập nhật sớm nhất tại.

''Ở đây ở đây, đây là đồ vợ anh cần.''

Nhân viên phục vụ thấy thế lập tức đi lại dâng hai tay lên.

''Bao nhiêu?'' Mộ Dịch Kỳ lấy ví tiền bằng da cá sấu cao quý, rút một tấm thẻ màu đen mạ viền vàng ra.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy, nuốt một ngụm nước theo bản năng.

''Tổng cộng là 4 bộ quần áo trẻ con, hai nam hai nữ, nghe nói bà chủ muốn tặng người, lấy một con số đẹp đi, 18.888.888 nhé? Ông chủ sẽ thích con số này.''

Lúc sắp đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, ngón tay anh hơi dừng lại vì câu nói của nhân viên. Một lúc lâu sau mới đưa qua.

Khoảng khắc lấy ra chiếc thẻ đen kia, rất nhiều phụ nữ kinh ngạc đến rớt cằm.

''Tôi xách cho.'' Mộ Dịch Kỳ xách

Túi quần áo.

Hàm Hinh không dám ngẩng đầu lên, quả thực cô không dám đối mắt với Mộ Dịch Kỳ nữa, trời ơi, sao giải thích thế nào chuyện đống này muốn tặng cho người khác đây?

Điều quan trọng là, tặng ai chứ?

Mạnh Từ Lan và Mạnh Tử Quân đứng ở nguyên tại chỗ, hai mắt đờ đẫn, sau khi Mộ Dịch Kỳ rời đi liền nhìn theo vô cùng quyến luyến.

Còn hai người khác đi ra khỏi shop quần áo, thấy Mộ Dịch Kỳ và Hàm Hinh bước ra từ cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh, trong tay Mộ Dịch Kỳ còn xách một túi to, không khỏi nghi hoặc.

Nhất là Đường Tiểu Nhu, cả người đều cứng ngắc.

''Hàm Hinh, chuyện này là sao?''

Đường Tiểu Nhu lập tức trợn mắt hỏi.

''Mua tặng bạn, vừa đúng lúc anh ấy đến.''

Đường Tiểu Nhu bắt gặp ánh mắt u ám của Mộ Dịch Kỳ liền chuồn đi, xách theo đống quần áo mua sắm về, chạy nhanh, lôi kéo Diệp Thiếu: ''Thôi, bọn tớ đi dạo đây, hai người bọn mình phải hưởng thụ thế giới hai người rồi.''

Vẫn là Đường Tiểu Nhu có chút sợ ánh mắt này của Mộ Dịch Kỳ, chẳng khác nào ăn thịt người cả, không ai thích được.

Hàm Hinh đỡ trán, sao con bé này luôn chọn thời điểm quan trọng nhất mà vứt bỏ cô vậy!

''A....''

Vừa chuyển mắt, Hàm Hinh đã bị nhét vào trong xe, đồ bị người đàn ông kia ném ra sau, anh khóa xe lại.

Không gian chật hẹp này đã bị hai người lấp kín, thân xe rung mạnh.

''Cử động, cử động tiếp đi, có tin anh để em động một ngày ở ghế sau không.''

Toàn thân Hàm Hinh lập tức bất động.

''Sao lại tắt điện thoại?''

Anh gọi điện lâu như vậy, mẹ nó, đầu tiên là không ai nghe, sau đó thì trực tiếp tắt máy, thậm chí giờ anh gọi điện thoại cho bọn họ đều ở trạng thái tắt máy.

''Em...không nghe thấy.''

Hàm Hinh nhỏ giọng, thứ lỗi cho cô, cô thực sự không dám nói chuyện quá to.

Hiện tại trong đầu đều là...

''Muốn mua quần áo trẻ em tặng ai? Hử?''

Vẻ mặt Hàm Hinh chua xót, khóc không ra nước mắt, đây...tại sao lại phải đánh vào ngực cô như vậy chứ?

''Tất nhiên là bạn rồi.'' Cô gục đầu, không muốn nói một lúc lâu.

''Bạn nào?'' Anh ép sát từng bước.

Hàm Hinh liếc mắt anh một cách chán ghét: ''Sao em phải khai báo rõ? Mộ Dịch Kỳ, làm người đừng quá ích kỷ!''

Cô vốn không định trả lời vấn đề này, biết ý đồ của cô còn cố ý, không nhằm vào cô thì khó chịu à?. Ngôn Tình Hay

''Em nói lại lần nữa thử xem!''

Mộ Dịch Kỳ không vừa lòng đáp.

''Sao? Chuyện tối qua bên Khổng Ý Yên, anh nghĩ cứ để qua như vậy à? Ban đầu em đã nói gì? Ai cũng đừng mơ được lợi!''

Hàm Hinh chịu đựng bất mãn tích tụ trong lòng một ngày, sáng sớm lúc thấy anh đưa Khổng Ý Yên đi làm, cô thừa nhận cô quả thực không nhìn được chồng mình suốt ngày ân cần với người phụ nữ khác, làm nhiều chuyện tưởng như không có giữa hai người bạn bè với danh nghĩa là nợ cô ta.

Nếu cứ sống tiếp như vậy cô sẽ phát điên thật mất.

Qúa ghê tởm!

Đời này giống như cái cô có là danh hiệu đồ dự phòng mà thế giới gắn cho cô.

Thấy sắc mặt giận chó đánh mèo của cô, Mộ Dịch Kỳ không biết vì sao, cả người cứng ngắc tại chỗ, lúc cô tức giận, sao không thể tìm được cách nào ngăn lại được.

''Tôi muốn xuống xe, tôi muốn về, tôi không muốn ở đây chút nào nữa!''

Hàm Hinh kéo khóa cửa, liều mạng kéo, thậm chí không tiếc mà lấy chân đạp, nhưng xe chẳng mảy may động đậy.

Cô thực sự chán ghét cảm giác này, ở cùng khách sạn với Khổng Ý Yên, chẳng khác nào cùng săn sóc một người cả!

Cũng không biết tối qua bọn họ nói chuyện với nhau bao lâu, khoảng khắc sắp chìm vào giấc ngủ, tận tai nghe thấy tiếng người phụ nữ kia đóng cửa mới có thể tiến vào giấc ngủ.

Ghế phụ lái này, có lẽ sáng sớm cô ta đã từng ngồi!

''Hôm nay anh lái chiếc xe này đưa Khổng Ý Yên đi đúng không?''

Đến lượt Hàm Hinh lạnh lùng hỏi anh.

Mặt Mộ Dịch Kỳ khẽ nhăn lại, không biết đột nhiên cô xúc động như vậy, rõ ràng là anh tức giận mới đúng, tắt điện thoại của anh, nhưng người phụ nữ này lại...

''Dáng vẻ này của em là gì? Tức giận à?''

Anh định giơ tay lên sờ mặt cô, Hàm Hinh lạnh lùng quay đi, nhắc lại một lần nữa: ''Cô ta có ngồi lên chỗ này của tôi không?''

Mộ Dịch Kỳ do dự.

Được rồi, không cần hỏi nữa, tất cả chẳng có ý nghĩa gì.

''Lái xe, về khách sạn.''

Mộ Dịch Kỳ nhìn người phụ nữ vừa rồi mới nổi điên, lúc này lại cực kỳ bình tĩnh ra lệnh cho anh, đúng là kỳ lạ, có điều không biết vì sao, anh vẫn nghe cô.

''Về thì về, nhưng không thể nói chuyện tử tế à?''

''Lái xe!''

Hàm Hinh bỗng chốc cầm cốc thủy tinh đặt trong xe lên, đập một cái. Toàn thân run lên mãnh liệt, có gì chứ, cuối cùng cũng bớt điên rồi.

Lỗ chân lông của người đàn ông co lại.

Mộ Dịch Kỳ nhìn Hàm Hinh như nhìn quỷ, yết hầu chuyển động mạnh, người phụ nữ này hôm nay có chuyện gì vậy?

Đến khách sạn, Hàm Hinh xuống xe, chân ra sức đá vào cửa xe, khoanh tay bước nhanh đi.

Người đàn ông theo sát sau lưng.

Cô lập tức thu dọn đồ đạc, Mộ Dịch Kỳ nhìn một loạt động tác đột ngột của cô, bối rối ôm lấy cô: ''Hàm Hinh, em điên rồi à? Anh chỉ hỏi em sao lại tắt điện thoại mà đã tức giận vậy rồi?''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.