Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 36: Chap-102




Chương 102: Thiện ý của khổng ý yên

Rõ ràng cô vừa vào là nhắm thẳng vào Mộ Dịch Kỳ, rồi trút hết nỗi oán hận trong lòng mình, trách anh ta tối qua không ở cùng Hàm Hinh, nếu nửa đêm có người cạy cửa, rồi cô ấy xảy ra chuyện, cô sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Nếu là người biết rõ mọi chuyện sẽ không để tâm những lời cô nói, nhưng nếu là người không biết rõ, thì nghe thấy mấy lời này sẽ thấy cô đang quấy rối.

Cuối cùng là Mộ Dịch Kỳ vẻ mặt thâm trầm dẫn Khổng Ý Yên ra ngoài.

“Đừng nghe cô ấy nói lung tung, cậu ấy chỉ chở Ý Yên đi thôi, cô đừng nghĩ nhiều quá.”

Lúc này Diệp Thiếu mới lên tiếng giải thích, giọng nói nhẹ nhàng, trầm ổn, càng không có nhiều cảm xúc.

Hàm Hinh đã hiểu nên gật đầu.

“Đâu có? Rõ ràng là em nói đúng mà? Khổng Ý Yên kia dựa vào cái gì mà làm phiền Mộ Dịch Kỳ chứ? Em thật sự rất tò mò, tại sao anh ta lại đồng ý giúp đỡ cô ta chứ, một người ngoài như em nhìn vào còn thấy khó chịu nữa.” Đường Tiểu Nhu tức giận nói.

Cho dù là Diệp Thiếu thì cũng cảm thấy có phần hơi quá, anh cúi đầu, nói bên tai cô: “Tổ tông à, em còn biết mình là người ngoài ư, em có thể bớt lo chuyện nhà người khác được không? Coi như anh xin em đấy!”

Cập nhật sớm nhất tại.

Đường Tiểu Nhu buồn bực phồng má, vẻ mặt đầy phiền muộn, bỏ đi, cô không nói nữa.

Hàm Hinh lặng lẽ nhìn hai người, trong lòng bất giác dâng lên một tia ước ao.

Nhiều lúc cô ngẫm lại, Đường Tiểu Nhu hạnh phúc hơn cô nhiều.

Mặc dù hai người từng có sự khác biệt, cô vàng son lộng lẫy, còn Tiểu Nhu thì chỉ còn một mình bà nội sống trên đời, nhưng cuộc đời cô ấy lại tự tại, sống theo những gì mình muốn, là một người vô cùng rộng rãi.

Nếu so sánh ra thì cô thay đổi liên tục, trải qua đủ loại chuyện trên đời, cô thà sống như Đường Tiểu Nhu, bên cạnh có một người yêu mình, luôn suy nghĩ cho mình.

Ông trời ơi, ông còn muốn trêu đùa con tới khi nào nữa?

Trải qua cảm giác bi thương cảm khái xong, Hàm Hinh không khỏi lắc đầu bật cười, cảm thấy chua xót trong lòng.

“Hàm Hinh, cậu vẫn chưa ăn sáng à? Cậu nên nhớ, giờ cậu phải chú ý sức khỏe của mình mới được.” Đường Tiểu Nhu nhỏ giọng nhắc nhở.

Hàm Hinh hiểu rõ: “Ừm, tớ đang định ăn í cháo để lót dày đây.”

“Để tớ gọi giúp cậu, có lẽ phục vụ khách sạn sắp lên đây rồi.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

“Đừng khách sáo, dù gì cũng là tiền của người kia, anh ta có tiền thì chúng ta bỏ ra chút sức, cố gắng tiêu giúp anh ta.”

“…”

Cùng lúc đó, hai người cùng nhau ra ngoài vào buổi sáng, đã tới chỗ mình cần đến, là đại học XX thành phố S.

“Được rồi, em tới rồi.”

Khổng Ý Yên ngồi ghế lái phụ, dịu dàng nhắc nhở một tiếng, cẩn thận sắp xếp tài liệu trong tay, đây đều là bài tiếng Anh, mà tối qua cô đã nhờ Mộ Dịch Kỳ dịch giúp mình.

Nhìn bản dịch gốc với những từ tiếng Anh chuyên ngành trên đó, trong lòng Khổng Ý Yên dâng lên cảm giác vui sướng, bất giác càng ngưỡng mộ anh hơn.

Người đàn ông này, quả thật ưu tú đến mức hoàn hảo.

Mộ Dịch Kỳ lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, giống như không nghe thấy lời Khổng Ý Yên nói, lại vừa giống như nghe thấy, chỉ mở cửa xe ra, không hề đáp lại cô.

Cô khẽ nhíu mày nghi ngờ, nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của anh, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt lóe lên sự nhút nhát và đau thương khác thường, cô tốn ba giây mới mỉm cười lần nữa.

“Anh đang nghĩ gì thế? Em muốn xuống xe, anh không định tiễn em sao?”

Ý cô rất rõ ràng, muốn cùng anh đi vào trong.

Mộ Dịch Kỳ hơi ngẩn người, đôi mày đen như mực nhíu lại, một tay đánh bánh lái.

Giờ trong đầu anh đều là hình ảnh người phụ nữ Hàm Hinh chết tiệt kia, anh đang nghĩ ngộ nhỡ cô tỉnh lại, nhận ra mình không còn ở đấy nữa, rồi còn người phụ nữ Đường Tiểu Nhu kia nữa, anh không biết cô ta sẽ nói những gì.

Hàm Hinh vốn đã hơi ngốc, chỉ cần người khác nói dăm ba câu sẽ tin ngay, ngộ nhỡ Đường Tiểu Nhu nói những lời quá đáng, khuếch đại, hoàn toàn không phải sự thật, vậy chẳng phải…

Mộ Dịch Kỳ thầm đổ mồ hôi lạnh, gật đầu ngay: “Được, em vào đi.”

Anh không có ý định xuống xe.

Khổng Ý Yên hơi sửng sốt, mặc dù cô nhìn ra, sự lo lắng khó kiềm chế của anh ngay, bây giờ anh còn đối xử với người nào như thế nữa chứ?

Nhưng cô không ngờ rằng, ngày đó lại tới nhanh như vậy, hình như cô đã mất đi rất nhiều thứ, bị người khác cướp khỏi tay một cách mạnh mẽ.

Cô nhanh chóng che giấu sát ý lạnh lẽo trong đáy mắt, sau khi xuống xe, cô mỉm cười, thò đầu vào cửa sổ: “Vậy để tự em đi vào trong, nếu anh không vào thì lái xe chậm một chút.”

“Ừm.” Mộ Dịch Kỳ trầm giọng đáp, trong lòng đã sớm gấp gáp muốn về nhà rồi.

“Khoan đã, Dịch Kỳ.” Cô vịn cửa kính, tạm dừng hành động của anh.

Mặc dù Mộ Dịch Kỳ hơi sốt ruột, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, hỏi cô: “Em còn chuyện gì nữa vậy?”

“Thật ra cũng không có gì.” Khổng Ý Yên mỉm cười, kết quả lại thấy vẻ mặt thâm trầm của Mộ Dịch Kỳ, nên vội nói: “Anh đừng để tâm những lời nói lúc sáng của Đường Tiểu Nhu, cô ấy là cô ấy, Hàm Hinh là Hàm Hinh, phụ nữ có đầu óc sẽ không nói những lời như thế với anh, đầu tiên là vì cô ấy không có tư cách, hơn nữa cô ấy chỉ là bạn Hàm Hinh, không thể đại diện cho ý nguyện Hàm Hinh được, tối qua hai người chia phòng ngủ là chuyện theo lẽ thường, hai người là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cứ cùng nhau nói rõ mọi chuyện là được, đừng để người ngoài nhúng tay vào.”

Dường như Mộ Dịch Kỳ rất bất ngờ khi nghe cô nói những lời này với mình, anh ngẩn người, bàn chân đang giẫm chân ga bất giác thả lỏng.

Anh ngừng một lát, ánh mắt dời sang hướng khác, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Được, anh hiểu ý em rồi, anh sẽ thử xem sao.”

“Đừng thử, Dịch Kỳ, phụ nữ luôn muốn được dỗ dành, tất nhiên anh phải xuống nước trước mới được, tính cách Hàm Hinh trẻ con, em biết cô ấy chỉ ầm ĩ trong lúc nóng giận thôi.”

Mộ Dịch Kỳ im lặng một lúc rồi gật đầu lần nữa.

Kính xe từ từ đẩy lên, một giây sau, xe dứt khoát rời đi, bụi bắn tung tóe trôi lơ lửng rồi rơi xuống.

Khổng Ý Yên đứng im tại chỗ rất lâu, rồi khóe miệng khẽ cong lên, không biết đang cười khẩy hay gì nữa.

Cô nhìn chằm chằm chiếc xe đến khi nó biến thành một chấm nhỏ, hoàn toàn không còn đường nét gì, thậm chí đã sắp không thấy rõ hình dáng… nhưng cô vẫn do dự đứng đó.

Bóng dáng người phụ nữ trông đau khổ, đáng thương, những người đàn ông đi qua đều vô thức liếc nhìn người phụ nữ có mái tóc dài và khí chất tao nhã này vài lần.

“Ha ha ha.”

Cô thật sự khâm phục chính mình, có thể nói ra những lời lúc nãy, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, phải đố kỵ đến mức nào mới tỏ vẻ không quan trọng như thế?

Cô còn bảo hai người làm hòa nữa, Khổng Ý Yên, rộng lượng quá nhỉ?

Đôi môi mỏng lẩm bẩm lời mỉa mai, cười khẩy vẻ khinh thường.

“Cô là cô Khổng đúng không?”

Một lúc sau, đến khi nhân viên trong trường ra ngoài đón, cô mới nở nụ cười tao nhã tự tin lần nữa: “Là tôi, chào anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.