Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 20: Chap-86




Chương 86: Một năm trước ở nước anh

Nhưng vẫn không đáp lại gì như cũ.

Bàn tay đưa ra ngừng tại chỗ, thậm chí tình cảnh đột ngột này khiến Từ Du bật chế độ vệ sĩ, thiếu chút nữa ra tay với Mạnh Từ Lan.

Che phía trước Mộ Dịch Kỳ, Từ Du nhìn rõ người trước mắt, phút chốc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

''Đây là ai thế?''

Lớn tiếng hỏi những người xung quanh.

Mộ Dịch Kỳ được ''che chở'' tốt ở phía sau Từ Du, ngăn không cho người đến gần anh.

Môi Mạnh Từ Lan trắng bệch, thấy tất cả ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, da mặt mỏng, chẳng mấy chốc nhảy cẫng lên: ''Tôi đã nói tôi là Mạnh Từ Lan, cha tôi là Mạnh Quý, có nghe thấy không hả?''

Cô ta xông lên gào với Từ Du.

Từ Du ngạc nhiên, trong nháy mắt không để tâm được những cái khác, cũng không nghe được lời cô ta nói, lực chú ý đều ở dừng ở sự xuất hiện đột ngột của cô ta.

Mộ Dịch Kỳ đẩy Từ Du ra, lấy ngón tay khẽ phủi bộ âu phục xa xỉ màu đen, rõ ràng không có bụi bẩn nhưng anh lại giống như rất khinh thường.

''Tôi nghe thấy rồi.'' Anh nói.

Mạnh Từ Lan nhìn Mộ Dịch Kỳ, sắc đỏ trên mặt không biết khôi phục lại từ lúc nào, bắt đầu xấu hổ, đôi môi mím chặt, không dám xông đến la mắng anh giống như với Từ Du.

Cập nhật sớm nhất tại.

Lúc này, tổng giám đốc Mạnh đã sớm sợ đến đoản mạng mà chạy tới, nhanh chóng trấn áp vụ việc.

''Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Mộ, đây là con gái tôi, vừa nãy thật có lỗi, không chú ý đến nên đã chạy đến quấy rối trước mặt anh, là tôi thất lễ, vào trong tôi tự phạt mình hai ly.''

Cùng lúc đó thấp giọng cảnh cáo Mạnh Từ Lan, nháy mắt ra hiệu cho cô ta nhanh chóng cút vào trong.

Ánh mắt thâm thúy của cô gái dừng trên người Mộ Dịch Kỳ, có chút không cam lòng, có chút do dự, cuối cùng tránh việc hình tượng của mình trong mắt anh bị phá vỡ, cô ta xoay người đi vào.

Từ đầu đến cuối Mộ Dịch Kỳ chỉ nhìn cô ta một cái lúc cô ta xông đến gào với Từ Du, ánh mắt sắc bén.

''Hoan nghênh tổng giám đốc Mộ đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh.'' Tổng giám đốc Mạnh nói, người đứng ở hai bên lập tức vỗ tay, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Mộ Dịch Kỳ không phản ứng gì, vẻ mặt anh nhàn nhạt làm người ta không nắm bắt được.

Sau khi đi vào, những nhân vật có máu mặt trên thương trường ở thành phô S đều đã đến vào ngồi bên trong chờ anh.

''Hoan ngênh giám đốc Mộ đại giá quang lâm, nào, uống một ly đi.''

Vào trong, lại có người tươi cười vui vẻ nói một câu như vậy.

Mộ Dịch Kỳ ngồi xuống, những người kia cũng ngồi theo.

Mà bóng dáng của cô gái vừa nãy đã xuất hiện ở chỗ ngồi bên trái của anh.

''Tổng giám đốc Mộ, chào anh.''

Mạnh Từ Lan không chết tâm, vẫn tự giới thiệu với anh, hy vọng có thể được đáp lại.

Chỗ gần như vậy, không để ý đến cũng khó, Mộ Dịch Kỳ nhìn cô ta một cái: ''Được, tôi biết rồi.''

Mạnh Từ Lan vui vẻ không thôi, thấy Mộ Dịch Kỳ cuối cùng cũng trả lời mình, trong lòng vô cùng kích động.

Tổng giám đốc Mạnh ở bên cạnh thấy thế, cuối cùng cũng thở ra.

Trên bàn rượu, Mộ Dịch Kỳ ngồi ở phía đông, đều là nhân vật lớn, những người còn lại bị phân sang cách vách, Từ Du cũng vậy, bọn họ ở phía tây uống rượu.

''Tống giám đốc Mộ, khó có được một lần đến thành phố S, nhất định phải thử cao lương mỹ vị ở đây của chúng tôi, lúc về cũng đừng quên thành phố S chúng tôi đấy nhé.''

Có người cười nói, ly rượu trong tay hướng về phía Mộ Dịch Kỳ.

Ngón tay thon dài của người đàn ông không nhanh không chậm cầm đũa, cho dù không phải là dao nĩa phương Tây nhưng vẫn đẹp đẽ vô cùng, từng cái thanh thoát, tinh tế kéo dài:

''Mấy ngày nay khẩu vị thanh đạm, cũng khó hiểu thật.'' Anh gắp đồ ăn cho vào miệng.

Người kia vừa nghe vậy, vẻ mặt chán nản thất vọng, tự mình uống hết rượu trong tay.

Mạnh Từ Lan bên cạnh, nghe rõ lời nói của Mộ Dịch Kỳ, lén nhìn người nọ, trong nháy mắt thiện cảm tăng lên như vũ bão.

Người đàn ông này đến nói chuyện cũng phong cách như vậy, uyển chuyển mà không mất đi sự nho nhã, không nói trực tiếp nhưng có thể gãi đúng chỗ ngứa, quả nhiên không giống bình thường.

Mọi người trên bàn rượu đều đã nghe thấy, có vài người cũng lặng lẽ thu ly của mình lại.

Lúc này, tổng giám đốc Mạnh cố ý cười nghiền ngẫm, đưa ra đề nghị: ''Từ Lan à, mau nói xem sao con lại quen được tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Mộ, đứa con gái bảo bối này của tôi thật đúng là tình hữu độc chung với anh mà.''

Đột nhiên cha nhắc đến, ánh mắt nhìn về phía mình, bất ngờ không kịp phòng bị, nhìn thoáng qua Mạnh Quý, ý tứ kia không cần nói cũng biết: Mau, thu hút sự chú ý của anh ta đi!

Mạnh Từ Lan không mất bình tĩnh, đúng lúc cô ta cũng muốn nói chuyện với Mộ Dịch Kỳ, nhưng không tìm được gì thích hợp, có thể nói ba mình đã giúp mình một tay.

Mạnh Từ Lan đứng dậy nâng một ly rượu lên: ''Tổng giám đốc Mộ, tôi kính anh một ly được không?''

Lời nói run run, môi cũng mím chặt, nhìn ra được rất căng thẳng.

Mộ Dịch Kỳ dừng đũa, nâng một ly rượu lên, lúc Mạnh Từ Lan cho rằng sắp uống, Mộ Dịch Kỳ lại đoạt lấy ly rượu trong tay cô, đổi thành một ly nước ngọt: ''Cô gái nhỏ, uống rượu cái gì.''

Một động tác này đã thu hút sự tán thưởng của tất cả mọi người, lúc này ánh mắt dều rất tò mò.

Mà Mạnh Từ Lan tim lại đập liên hồi, nghiễm nhiên không ngờ được anh sẽ làm như vậy, trái tim đột nhiên đập mạnh.

Hai má phiếm hồng.

Mộ Dịch Kỳ liếc cô ta, uống một ly rượu rồi ngồi xuống.

Mạnh Từ Lan thấy thế, lập tức uống xong nước ngọt, sau đó nói tiếp: ''Tổng giám đốc Mộ, thực ra một năm trước tôi đã từng gặp anh, tôi tốt nghiệp ở đại họ xx nước Anh, một năm trước anh đã tham dự buổi diễn thuyết với tư cách là một trong 100 CEO toàn cầu ở đại học XX, anh còn có ấn tượng không?”

Nghe vậy, tay Mộ Dịch Kỳ ngưng lại, lông mày hơi cau.

Một năm trước, nước Anh...

Mạnh Từ Lan thấy vẻ mặt anh phức tạp, cũng không biết có nhỡ rõ không, tiếp tục nói ra tâm ý của mình: ''Lúc ấy tôi thấy anh, liền cảm thấy tổng giám đốc Mộ chắc chắn không giống người thường. Bài diễn thuyết của anh, dù là phát âm hay cách nói cũng đều rất lưu loát, hoàn hảo không tỳ vết, thậm chí những câu nói của anh đều trở thành những câu danh ngôn nổi tiếng rất hay, đến mức không thể chê vào đâu được, khi đó tôi ngồi ở dưới khán phòng lặng lẽ hâm mộ anh, hiện tại đứng trước mặt anh, tôi rất vui, vì đã thực hiện được nguyện vọng một năm trước của mình.''

Nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay cho Mạnh Từ Lan.

Có người còn đùa: ''Cô Mạnh, nguyện vọng này của cô không được, chỉ là đứng trước mặt tổng giám đốc Mộ đã cảm thấy mỹ mãn rồi à, cũng đúng là không có tiền đồ mà, ít nhất, ít nhất cũng phải...''

Vài người phía sau cũng phát ra một trận cười nghiền ngẫm, ý tứ không cần nói cũng biết.

Vẻ mặt Mạnh Từ Lan thẹn thùng, dáng vẻ hơi nghiêm túc nói: ''Thân phận của tôi là gì, thân phận của tổng giám đốc Mộ là gì, tôi tự biết da mặt mỏng, giá trị con người đều ở đây, thực sự không xứng đâu.''

''Không thử sao biết? Tổng giám đốc Mộ chưa kết hôn, một người đàn ông giàu có độc thân, ưu tú như vậy chắc chắn phụ nữ rất nhiều, nếu muốn phải nhanh chóng nắm chặt nha.''

Người trên bàn tiệc đều nói đùa Mạnh Từ Lan làm cô ta xấu hổ, ngượng ngùng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Mộ Dịch Kỳ, nhưng người đàn ông ấy lại cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.