Lúc tắm, Hạ Nghị suy nghĩ nghiêm túc rất nhiều.
Cẩn thận ngẫm lại, nghiêm khắc mà nói, anh và Hạ phu nhân hình như chư từng có yêu thật sự, lúc ấy công ty mới thành lập, quan hệ của họ như nước chảy thành sông, hai người cũng bận nhiều việc, ở chung một chỗ không phải bàn công việc thì là ngủ nghỉ, cho nên buồn chán đến mức thậm chí cả hẹn hò cũng chưa từng có.
Anh lau khô tóc đi ra từ trong phòng tắm.
“Hạ phu nhân, chúng ta hẹn hò đi!” Anh giơ lên nụ cười điển trai.
Nắm tay trước, tăng tình cảm rồi hôn, cuối cùng từng bước tiến đến quan hệ thân mật, nếu đây là trình tự bình thường cô muốn, vậy thì anh sẽ nghe theo.
“Bây giờ, lúc này?” Đặt điện thoại của anh xuống, với sự cao hứng của anh, cô có vẻ quái lạ.
“Đúng, ban đêm mới là lúc cuộc sống bắt đầu!” Hạ Nghị không để ý đến cô vừa cầm điện thoại của anh, chỉ không khỏi phân bua, hứng thú rất cao bắt đầu thay quần áo.
“Đi đâu?” Cô nhăn mày.
“Đến quán bar! Anh nhớ lúc còn học đại học, em rất thích đến quán bar.” Tuy lúc ấy cô luôn gọi một ly rượu, im lặng ngồi, nhưng mà cho tới bây giờ cô không ngại quá ầm ĩ, có thể thấy được chắc cô cũng yêu thích không khí nào nhiệt đó.
Dư Vấn im lặng. Đúng, cô thích náo nhiệt, cho nên có mấy ngày, cô thường đến quán bar, nhưng mà, thấy những cặp nam nữ xa hoa trụy lạc, mỗi ly rượu cũng thành lý do hai người xa lạ quen biết, đặt tính mạng trong những thứ thối nát kia, hứng thú của cô bắt đầu vơi dần. Sau đó sở dĩ đến nữa, lý do duy nhất là vì anh, anh thích chơi đến điên cuồng, mà xã hội rất phức tạp, nếu có cô đi theo, anh sẽ bớt phóng túng.
Thấy mặt cô lộ vẻ không tình nguyện, Hạ Nghị dừng động tác lại, “Không muốn đi ư?” Anh thử hỏi.
Trước kia đều là cô chiều anh, bây giờ đổi nhân vật, anh phải cân nhắc quyết định của cô.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chúng ta đến nơi khác đi.” Lại ở trong phòng rất nguy hiểm, chẳng may củi khô lại bén lửa chẳng đùa được đâu, chi bằng ra ngoài có vẻ an toàn hơn.
Hạ Nghị không ngờ cô lại muốn đến nơi đó vào ban đêm.
“Em muốn đến đó?” Anh kinh ngạc.
Cho dù đã sắp đến 11h, không khí ở chợ đêm vẫn cực náo nhiệt, gian hàng nối tiếp gian hàng, đám người hô bạn gọi bè, cư dân gần đó đi dép lê, lũ trẻ đang chơi đùa súng nước, còn có các đôi tình nhân nắm tay, làm cho tiếng người lộn xộn, sóng người muốn nổ tung.
“Vâng.” Cô không nói nhiều, chỉ đi về phía trước.
“Có cửa hàng gần đây bán đồ ăn ngon lắm.” Muộn rồi, cô hơi đói.
“Hạ phu nhân, cùng nhau…” Hạ Nghị mỉm cười, bước nhanh tiến lên, tự nhiên nắm tay cô.
Toàn thân Dư Vấn cứng đờ.
“Nhiều người lắm, anh sợ chúng ta sẽ lạc nhau!” Anh nhướng mày, giải thích thừa thãi.
Anh thừa nhận, anh lén chạy lên, nhìn đi, bây giờ họ đã tiến triển được bước đầu tiên rồi! Tuy anh giả vờ trấn định, nhưng mà, trong nháy mắt kia như có thể nếm được cảm giác yêu thương lo được lo mất, cho dù lúc trước quen Đỗ Hiểu Văn, nắm tay đi một hai bước, gần như cũng chẳng tốn chút sức nào. Nhưng lúc này đây, nắm tay Hạ phu nhân, ánh mắt lạnh lùng khiến anh nhút nhát, làm cho anh có có cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt, cô sẽ bỏ tay anh ra, lại như lúc trước, dáng vẻ của cô vô cùng kháng cự.
“Em muốn uống canh thịt bò.” Cuối cùng, bất ngờ, cô không bỏ tay anh ra.
Hạ Nghị thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ đáy lòng dâng lên một niềm vui.
Đi được một đoạn đường, bước vào cửa hàng nho nhỏ, cô nhìn về ông chủ trên cao mở miệng.
“Tôi đến đây.” Giọng nói anh rất quen: “Cửa hàng này tuy vừa nhỏ vừa đơn giản, nhưng canh thịt bò ở đây nổi tiếng lắm, trước kia khi đi chơi đến nửa đêm, anh thường đến đây ăn khuya.”
Cô nghiêng đầu, nhìn anh một cái.
Biết mình nói lỡ lời, Hạ Nghị lập tức giải thích: “Anh đã không đến đây hơn ba tháng rồi.” Anh đã lâu không đi chơi, cho nên lại càng không đi ngang qua đây mà ăn khuya.
“Thật không, khéo nhỉ.” Cô dùng giọng nói nhẹ đến mức chỉ có mình mới nghe thấy.
Thật khéo, cô mới biết được cửa hàng này hai tháng trước.
Không nói thêm gì nữa, cô nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên cũng không có ghế trống. Cho dù Hạ Nghị đứng bàn này, cô vẫn đi đến ngồi xuống bàn vuông quen thuộc tận cùng bên trong kia. Trên bàn vuông, một người đàn ông khẽ cau mày ăn canh một mình, lại ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng ngây ra. Dư Vấn nhìn gương mặt trầm tĩnh kia, nói không ra lời.
“Thật khéo.” Cô chỉ có thể dùng hai chữ này làm lời dạo đầu.
“Vâng.” Triệu Sĩ Thành gật gật đầu.
“Trước kia anh không ăn khuya nhỉ.” Cô liếc nhìn anh đang uống canh thịt bò.
Khi vừa mới bắt đầu sống cùng nhau, anh đi ngủ rất sớm, hơn nữa qua tám giờ cũng không chạm vào đồ ăn nào nữa, nhưng vì chăm sóc cô, anh thay đổi thói quen ngồi cùng cô, cũng không quen yên lặng nữa. Anh chưa bao giờ cố ý lấy lòng cô, cũng sẽ không dùng lời dỗ cô, những mỗi lần chăm sóc lơ đãng trong cuộc sống, lại làm ấm lòng cô thật sâu.
Ví dụ như nhà hàng này, anh được một bệnh nhân giới thiệu, liền lái xe vội mua cho cô ăn, cô ăn thấy rất ngon. Nhưng lần thứ hai cô muốn ăn canh thịt bò này nữa, không được phép ngồi trên salon như người chết, phải theo anh ra ngoài ăn. Lần thứ ba nếu cô vẫn thèm ăn, vậy thì cô phải đi gọi cơm, vượt qua chướng ngại tâm lý bản thân.
Chỉ là từ lúc đó cô bắt đầu thường xuất hiện ở chợ đêm. Lúc ấy, cô đang bị bệnh, có những ngày thật sự rất sợ gặp người lạ, khi nói chuyện với người lạ, trái tim sẽ đập rất nhanh. Triệu Sĩ Thành chưa bao giờ chiều cô, làm theo lời cô, chỉ nghiêm khắc yêu cầu, nhưng mà cô lại hiểu anh rất tốt với cô, tốt vô cùng.
Tầm mắt Triệu Sĩ Thành dừng trên đôi môi đỏ mọng hơi sưng của cô, rõ ràng vừa mới hôn.
“Người luôn thay đổi.” Anh không nhìn môi cô nữa, cúi đầu tiếp tục ăn canh, chỉ là anh nắm chặt tay, động tác cứng đờ.
“Anh ăn ngon.” Dư Vấn nhìn thấy bên ngoài có khách đứng dậy, có chỗ trống, cô vội muốn đứng lên.
Thấy cô phải đi, Triệu Sĩ Thành lạnh nhạt hỏi, “Vì sao trốn tránh anh?”
Dư Vấn dừng lại. Cô biết anh chỉ cái gì, hôm nay, anh gọi rất nhiều cuộc cho cô, cô cũng không nhận, thậm chí đến cuối cùng còn tắt máy.
“Tôi không trốn tránh anh, ngày mai tôi còn phải đi làm, cho đến khi anh tìm được nhân viên thu ngân mới thôi.” Cô bình tĩnh trả lời.
Cái đó và không trốn có khác nhau sao? Tuy có thể nhìn thấy người cô, nhưng mà, anh thậm chí không có cơ hội lén nói một câu cùng cô.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô một cái. Sở dĩ tối nay đến đây, là vì trằn trọc khó ngủ, bởi bức tường trái tim cô, bởi tương lai mà cô chọn, khiến anh bất an, trái tim thắt lại. Anh cần thời gian suy nghĩ, lúc này, muốn quấy rầy “nhà” cô không? Nói thực ra, anh sợ nhìn thấy một màn không muốn thấy, ví dụ như môi đỏ mọng của cô sưng lên như bây giờ.
Trong hai tháng này, giữa hai người họ chỉ như một giấc mộng mà thôi. Nhưng mà, chẳng lẽ cứ trơ mắt để cô đi về con đường chẳng còn lối thoát như thế? Nếu có thể, anh đã không cảm thấy như vạn mũi tên xuyên qua trái tim rồi.
“Vấn Vấn, quay đầu lại đi, em có làm bao nhiêu cũng chẳng thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể không ngừng mở rộng đau đớn, là tuần hoàn ác tính.” Anh vẫn mở miệng khuyên cô.
“Triệu Sĩ Thành, anh có thấy phiền không?” Cô giả bộ tức giận, cố ý tỏ thái độ rất kém.
Trò chơi cô tham gia, người lương thiện như anh không thể có mặt, cho nên, cô cần phải đẩy anh ra thật xa, cách khỏi trung tâm gió lốc.
“Anh rất thích em.” Giọng anh không lên cao nửa phần, mí mắt cũng tiếp tục cúi thấp, nhưng một câu đột nhiên này lại như quả bóng, nổ đùng trong đầu trống rỗng của Dư Vấn.
Đây là cô được tỏ tình? Được Triệu Sĩ Thành vô cùng cao thượng và có phẩm hạnh, dù thế nào cũng không ra tay với phụ nữ có chồng tỏ tình?
“Tuy không biết em nghĩ gì về anh, nhưng anh muốn nói cho em biết, em đáng để được nhiều đàn ông trân trọng, tương lai sẽ có rất nhiều hạnh phúc, đừng nên vì một phần không cam lòng, lại tạo ra một sai lầm, bỏ lỡ con đường hạnh phúc.” Anh quấy miếng thịt bò trong canh, tuy không khí nơi này thật sự rất không đúng để nói những lời này, nhưng mà, anh sợ bây giờ không nói, tương lai sẽ chẳng còn cơ hội. “Anh còn một câu, em đừng dùng sai lầm của người khác để tự trừng phạt mình.”
Dư Vấn khẽ thở mạnh. Đây là lần đầu tiên, có người bày trái tim mình trước mặt cô, để cô nhìn rõ ràng, không vì ích lợi, không vì kết quả, chỉ vì khuyên giải an ủi, chỉ vì hy vọng cô hạnh phúc. Rất thẳng thắn, rất không nghệ thuật.
Nhưng mà, cô vẫn chỉ có thể mang vẻ mặt, giống như mọi người toàn thế giới cách cô có mấy ngàn km, bây giờ tất cả tất cả đều không còn ràng buộc với cô, đối mặt với lời tỏ tình của anh, cô không có biểu hiện động lòng, chỉ lạnh nhạt.
“Bác sĩ Triệu, tôi nghĩ, chúng ta đi khác con đường.” Cô quyết đoán đứng dậy.
“Vấn Vấn, đừng mạnh mẽ như thế, chuyện gì cũng gánh vác một mình!” Nhưng mà, Triệu Sĩ Thành lại giữ cô lại.
“Nếu không kiên cường, tôi yếu đuối cho ai xem?” Cô lạnh lùng nhìn anh.
Đây cũng là cô hỏi Hạ Nghị.
Cô có chú ý tới, đêm nay anh vẫn gọi cô là Vấn Vấn, chỉ là, cô có ý chí sắt đá, là phụ nữ còn thâm hiểm hơn đàn ông, cô không cần bất kỳ ai lay động cô! Nhưng mà.
“Anh.” Triệu Sĩ Thành không hề do dự, gằn từng tiếng trả lời, “Cho dù chỉ là bạn bè, ở trước mặt anh, em có thể yếu đuối không cần kiêng dè.”
Có lẽ cô ở trong mắt người khác, tự tin, thông minh, kiêu ngạo, không chịu thua, không yếu thế, nhưng mà, từ trên người Thụy Thụy, anh thấy được bề ngoài kiên cường của cô, cất giấu một trái tim mềm mại.
“Vấn Vấn, em không mạnh mẽ, em cũng không phải vô địch.” Anh thong thả nói.
Một câu đánh trúng trái tim khó chịu, không có nơi ở của cô.
“Thật khéo, bác sĩ Triệu.” Một tiếng trêu chọc phá vỡ bầu không khí nhỏ bé xung quanh.
Dư Vấn và Triệu Sĩ Thành đồng thời quay người lại, nhìn thấy Hạ Nghị lộ ra nụ cười sáng lạnh ở trước mặt họ, trong mắt anh có ghen tuông nồng đậm đang bốc cháy, sắp sửa phát nổ.