Năm thứ năm Hạ Nghị và Dư Vấn ly hôn.
Công ty quảng cáo Vấn Nghị ngày càng tốt, danh tiếng không tồi, cũng như thế, công ty quảng cáo Niệm Thụy cũng như mặt trời, càng tỏa sáng hơn, cùng tồn tại trong một ngành, khó tránh khỏi rất nhiều lúc “Vấn Nghị” và “Niệm Thụy” trở thành đối thủ cạnh tranh.
“Tuyên truyền của công ty Vấn Nghị này rất tốt, vài phút ngẮn ngủi đã thể hiện được hình tượng của công ty, kích thước, nhân số, hiệu quả ảnh chụp dù ở góc độ nào nhìn cũng đều đẹp!” Người phụ trách công ty có chút tán thưởng.
“Giám đốc Lưu, đoạn quảng cáo này, dù là phối âm hay hình ảnh, cũng đều do tự tay tôi giám sát hoàn thành.” Trong năm năm này, vì sức khỏe không tốt, Hạ Nghị gầy đi rất nhiều, hình thể vốn đúng tiêu chuẩn 123, bây giờ lại chỉ còn có một trăm linh mấy cân.
Mặc dù gầy đến như vót nhọn, nhưng anh vẫn mang theo nụ cười thật mê người.
“Quảng cáo của công ty Vấn Nghị đúng là rất hay!” Giám đốc Lưu khen ngợi, song, đồng thời do dự, “Nhưng mà, lúc trước chúng tôi còn hợp tác với một công ty quảng cáo khác, kịch bản của họ cũng được lắm, cho nên thật khó lựa chọn giữa hai bên đó!”
Nghe vậy, anh sửng sốt một giây, “Xin hỏi, là ông chỉ… công ty quảng cáo Niệm Thụy ư?”
“Đúng thế, Tống Dư Vấn làm rất tốt, rất hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta không nỡ bỏ!” Giám đốc Lưu còn đang phân vân: “Tôi khó xử lắm ấy. Cho nên cần phải suy nghĩ thêm..”
Ngược lại Hạ Nghị cười cười, anh dứt khoát đóng giấy tờ lại: “Giám đốc Lưu, ông không cần suy nghĩ nữa, Vấn Nghị chúng tôi rút khỏi cuộc làm ăn này.” Một câu, một quyết định, dẫn đến tổn thất biết bao tiền, anh cũng chẳng để tâm.
“Tổng giám đốc Hạ, anh đừng giận, chẳng phải tôi còn đang suy nghĩ ư? Xét về tổng thể, thật ra Vấn Nghị có vẻ hơn, dù sao ảnh quảng cáo của bên anh làm tôi rất vừa ý, chỉ là giá hơi cao, nếu có thể…” Nói rất rõ ràng.
Hạ Nghị vẫn chỉ cười cười, “Giám đốc Lưu, nhất định ông không biết rồi, năm năm này, Vấn Nghị chúng tôi có một quy định không thành văn.”
Giám đốc Lưu ý bảo anh nói tiếp.
“Đó chính là, Vấn Nghị chúng tôi không cạnh tranh với Niệm Thụy!” Anh chém đinh chặt sắt nói xong, sau đó, cười đứng dậy cáo từ, “Giám đốc Lưu, chuyện làm ăn này coi như xong, rảnh thì chúng ta đi làm một ly nhé.”
Thay đổi chớp mắt này khiến giám đốc Lưu mắt choáng váng, “Đợi chút, tổng giám đốc Hạ, lúc trước có nghe thấy, Tống Dư Vấn là vợ cũ của anh?”
Vấn đề này, làm Hạ Nghị thôi cười.
“Có thể nhiều chuyện một câu, vì sao hai người ly hôn vậy?” Rất nhiều vợ chồng ly hôn rồi đều thù sâu như biển, thấy anh bảo vệ Niệm Thụy như thế, thật sự cảm thấy kỳ quái.
Thật lâu sau thật lâu sau, Hạ Nghị mới không thể không chật vật trả lời: “Chúng tôi… tình cảm không hợp…”
Đây như là đáp án tiêu chuẩn quốc tế, khiến giám đốc Lưu thức thời không hỏi tiếp nữa.
“Thật ra tôi vẫn cảm thấy, ảnh chụp của Hạ Nghị và kịch bản của Tống Dư Vấn mới là thiên hạ vô địch, Vấn Nghị như thế mới hoàn mỹ! Thật sự là tiếc nuối.” Giám đốc Lưu thở dài.
Anh cũng rất… Tiếc nuối…
“Nhưng vài năm này Vấn Nghị được tổng giám đốc Hạ quản lý không tệ, anh cũng dùng thực lực của mình đổi mới hoàn toàn, thu hồi huyền thoại “Không có Tống Dư Vấn, Vấn Nghị sẽ sụp đổ.””
Giám đốc Lưu nhầm rồi, anh kinh doanh Vấn Nghị tốt, cũng không phải vì muốn chứng minh những chuyện vặt vãnh này. Nhưng anh không giải thích, bởi giám đốc Lưu cũng chỉ là một trong những người vặt vãnh.
Buổi tối sau khi tan làm, anh lại đến quán bar theo lẽ thường. Năm năm này, cuộc sống của anh rất phấn khích, tuyệt không chán nản.
Muốn khuấy động không khí đương nhiên cần một ít rượu trợ giúp rồi, anh bây giờ, áo trong cởi ba cúc áo, caravat nới rộng, ngực khêu gợi như ẩn như hiện.
“Các người nói đàn ông và phụ nữ ai thích lừa gạt và nói dối hơn?”
Anh tựa vào sô pha, lộ ra nụ cười khinh thường, nhìn Tiểu Hoa đang chơi đùa với các cô gái trẻ.
“Tôi nói đàn ông, đàn ông các anh ấy, thích nhất chơi cờ màu bay bay, hồng kỳ trong nhà lại chẳng thèm!” Các cô gái cười càng to hơn, muốn hấp dẫn sự chú ý của anh.
Anh nâng ly lên, đùa cợt “Vậy xin hỏi cô gái này, cô cảm thấy mình thích làm cờ màu, hay là muốn làm hồng kỳ?”
Cô gái rất tự tin ngang ngạnh đẩy những người phụ nữ vây quanh anh ra. “Em cảm thấy, người phụ nữ quyến rũ, chắc là có sức mạnh ngang với đàn ông, thích hợp làm cờ màu, cũng thích hợp làm hồng kỳ!”
Anh nhíu mày, không bình luận nữa.
“Tối nay nhà anh hay nhà em?” Cô gái đưa tay choàng lên vai anh, không chỉ có tự tin, còn khá lớn mật.
Anh nở nụ cười, là bật cười, vỗ vỗ quần, anh đứng dậy: “Ngại quá đi, cô không phải là chén trà của tôi.”
“Này, anh đừng có mà thế…” Cô gái tức giận dậm chân.
Không phải chơi không nổi, là mấy năm gần đây anh ngày càng ngán đàn bà. Nói xong, anh đang muốn vẫy vẫy tay, thoải mái cáo biệt.
“Hạ Nghị, anh chạy mau đi, con điên Đỗ Hiểu Văn đang vào quán bar tìm anh đấy!” A Lôi đang thân mật nhảy với cô bé mới quen trên sàn nhảy, chen chúc đến mật báo.
Nghe vậy, da đầu Hạ Nghị tê đi “Không thể nào…” Anh đã đổi quán bar, lại còn bị cô tìm được!
“Đúng là âm hồn không tiêu tan, chắc chắn là Tiểu Hoa chịu không nổi cô ta quấy rầy, lộ ra tung tích của anh!”
“Tôi nghĩ là A Hào theo đuổi Tống Dư Vấn bị Hạ Nghị đánh cho chết khiếp, cho nên mới trả thù Hạ Nghị!”
“Cũng có khả năng, số điện thoại của chúng ta chính là A Hào tiết lộ!”
Nhóm xấu cấu kết với nhau, đều đang thảo luận loại phụ nữ có tố chất thần kinh trăm ngàn lần đừng chọc vào.
Hạ Nghị không rảnh nghe nữa, lập tức bỏ chạy qua cửa sau. Nhưng lúc này, số anh không tốt lắm.
“Tên dâm tà, dâm loạn!” Anh vừa đúng bị Đỗ Hiểu Văn chặn lại.
Nhìn Đỗ Hiểu Văn không sợ nguy hiểm, đột nhiên xông ra cản xe anh lại, anh không biết nên nói gì mới tốt, bởi lẽ chẳng còn kịp nữa rồi, lúc này dù có chắp cánh anh cũng không thể bay. Mắng anh dâm tà và dâm loạn, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Cửa xe anh bị mở, Đỗ Hiểu Văn bước vào, cô chẳng nói gì cả, chỉ bắt đầu rơi nước mắt, dáng vẻ khóc thê lương làm hại người đi qua đường cũng phải nhìn lại, khiến anh đau đầu không thôi.
“Vì sao anh trốn em?”
Nhìn đi, lại bắt đầu rồi đấy.
Đối mặt với nước mắt lên án của cô, Hạ Nghị đã sớm chẳng còn cảm giác, “Hiểu Văn, chẳng phải anh đã nói, chúng ta chia tay rồi?” Những lời này, trong năm năm, không biết anh đã nói bao nhiêu lần, chỉ là cô không chịu tiếp nhận sự thật mà thôi.
“Anh không ngừng thay phụ nữ, anh làm em rất đau khổ, như là sống trong mộ phần vậy, chẳng nhẽ bức chết em anh mới vui sao?” Cô khàn giọng chất vấn.
Anh muốn ư, có phải cô muốn bức chết anh mới vui không?
“Chúng ta chia tay rồi!” Hạ Nghị bình tĩnh nói.
Cô gấp gáp theo đuôi làm anh sắp điên rồi.
Trái tim cô băng giá nhìn anh, “Có phải em chết đi, anh mới vui không?” Khi nói xong, cô đau đớn giơ cổ tay mình lên.
Năm năm, vết sẹo sâu nơi đó, tất cả là tố cáo của cô với tình yêu. Vết thương ở cổ tay này chẳng chạm đến áy náy và đau lòng của anh, ngược lại làm cho anh phiền lòng không thôi.
“Em đừng đáng sợ như vậy, được không?” Anh không thể nhịn được nữa.
Chân ga bị Hạ Nghị nhấn mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến cửa nhà, Hạ Nghị mở cửa xe, kéo cô xuống dưới.
“Không được theo dõi tôi nữa!”
Bây giờ Hiểu Văn thật sự rất đáng sợ, cô có thể theo dõi anh mấy ngày mấy đêm liên tục cũng không mỏi mệt, cô không vào được nhà anh, lại chờ trước cửa nhà anh, có thể đứng đến cả đêm.
“Được, không theo dõi anh cũng được, anh lấy em, chúng ta kết hôn đi!” Hiểu Văn rất cố chấp, “Anh không cưới em, cùng lắm thì mọi người cùng chết, em đến cục cảnh sát tố cáo anh, nói anh thuê người hành hung!”
Mấy tháng trước, mấy tên cướp kia cũng bị xử bắn rồi, cô còn dùng cái gì mà báo cảnh sát bắt anh? Bằng sự tưởng tượng của cô ư? Hạ Nghị chịu không nổi, anh cảm thấy mình và cô như ông nói gà bà nói vịt.
“Trên người anh giờ mang bệnh ung thư, cũng chẳng sống được mấy năm nữa, anh lấy em thế nào?” Làm ơn đi, hãy để anh sống thêm vài năm vui vẻ nữa.
Vì đuổi cô đi, anh thậm chí không tiếc nói ra bệnh của mình cho cô. Nhưng mà.
“Em yêu anh, em không ngại làm quả phụ, cho dù anh chết, em cũng sẽ theo mộ bia của anh cả đời.” Cô thì thào, “Tốt nhất chúng ta hãy sinh một đứa con khác thật nhanh.” Cô muốn lôi anh vào phòng.
Hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc anh đang điều trị, lại muốn có một đứa con, có lẽ trên thế giới này có kỳ tích! Lại tới nữa lại tới nữa rồi, Hạ Nghị trực tiếp chạy trốn.
…
Người anh không muốn gặp thì đến làm phiền anh, mà người anh muốn gặp lại luôn tránh anh.
“Sao lại là anh?” Mỗi quý đến ngày chia lợi nhận, nhìn thấy người đến, Hạ Nghị lại khó chịu.
“Dư Vấn đang có bầu, không thích hợp đi lại nhiều.” Nét mặt bình tĩnh, Triệu Sĩ Thành ngồi xuống trước mặt anh.
Dư Vấn nói không cần lợi nhuận của công ty, nói thế nào Hạ Nghị cũng không chịu, bảo anh chuyển thẳng vào tài khoản, anh lại không muốn. Nhất định bắt cô phải đến tận nơi.
“Tháng trước hai người vừa kết hôn, có thai nhanh như thế?” Hạ Nghị cười gượng, cười rát cổ họng.
Triệu Sĩ Thành cười nhẹ, “Tuổi lớn rồi, cô ấy sợ trở thành sản phụ cao tuổi, muốn nhanh làm mẹ.”
“Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đến rồi!” Anh thoải mái vươn tay, đưa ra lời chúc phúc.
Hâm mộ và ghen tị, anh đều chôn trong lòng.
…
Đêm khuya.
Hạ Nghị hôm nay đặc biệt đau đớn, toàn bộ thân thể như chịu tra tấn gân cốt, làm anh trằn trọc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Hạ phu nhân, đau… Hạ phu nhân, anh cũng cần người yêu thương…” Đau đến tận tâm gan, trong mộng, anh đau đến tỉnh lại.
Thật yên ắng, cô độc. Trái tim trống rỗng, dù có bao nhiêu niềm vui cũng chẳng thể bù đắp.
Thở phì phò, anh tựa vào giường. Cứ đau như thế này, anh còn có thể sống bao lâu nữa đây? Năm thứ hai anh ly hôn với Dư Vấn, Hạ Lan không nhận điều trị nữa đã buông tay khỏi nhân gian. Vài năm sau, anh vẫn luôn tích cực trị liệu, dù có nhiều đau đớn khổ mệt.
Anh muốn sống hơn vài năm nữa, ít nhất cũng đợi cho con của cô ra đời, có thể nhân cơ hội này nhìn thấy nụ cười của cô một lần nữa, có lẽ sẽ phải dùng đến một phần quà lớn rồi…
Tiếng chuông trong phòng khách xuyên qua yên tĩnh. Anh nhíu nhíu đầu mày, cố nén đau nhức nhận điện thoại.
“Anh Nghị, vì sao Vấn Nghị còn chưa đổi tên? Chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ thương Tống Dư Vấn, cô ta lập gia đình rồi, vì sao anh còn yêu cô ta?” Nửa đêm, lại là tiếng khóc nghẹn ngào.
“Vì sao anh muốn giết chết con của chúng ta? Có phải anh cố tình không cứu nó không?” Từng tiếng khóc thê lương vang lên.
Anh thở dài, gác điện thoại, đứng dậy vào phòng sách.
Nếu không ngủ được, vậy thì chi bằng dùng thời gian có hạn này cho Vấn Nghị, Vấn Nghị là “đứa con” anh và Hạ phu nhân để lại, anh muốn nghiêm túc “dưỡng dục”.
Vừa pha cà phê, anh vừa mở cửa sổ, giữ suy nghĩ tỉnh táo để nghiêm túc làm việc. Gió lạnh thổi vào phòng sách, thổi bay sách khám bệnh, anh cũng không để ý.
Trên giấy chuẩn đoán kia, in giấy trắng mực đen: Tế bào ung thư biến đổi, nhận định đã chuyển từ giai đoạn hai lên giai đoạn ba. Năm năm là một thời hạn, dù tích cực điều trị, cũng rất khó tránh khỏi tái phát và biến thành u ác, anh ngay lúc đó, đã sớm sáng tỏ.
Góc phòng sách yên tĩnh, tiếng chuông trong phòng khác lại chẳng tha rung động thấu trời lần nữa.
Thật lâu thật lâu cũng không quay về yên lặng.