Mộ Phần Trái Tim

Quyển 3 - Chương 26




Hạ Nghị không ngờ tìm Đỗ Hiểu Văn lâu như vậy, nhưng thật ra, cô vẫn ở đó. Bờ biển, căn phòng, nơi họ từng có lời hứa tình yêu. Cả người Hạ Nghị đông cứng.

“Hơn hai tháng này, Đỗ Hiểu Văn chỉ trốn ở đây, nếu không phải sáng nay cô ấy đến bệnh viện phụ sản kiểm tra, chúng tôi vẫn không tìm thấy cô ấy.” Nhân viên điều tra nói.

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Anh cứng ngắc gật gật đầu.

Đẩy cửa xe ra, anh đang chuẩn bị xuống xe.

“Hạ tiên sinh, có chuyện xin nhờ ngài một chút.” Nhân viên điều tra đã nhận được tiền công, cuối cùng không nhịn được mạnh miệng hỏi một câu: “Xin hỏi, có phải ngài vẫn nhờ một công ty điều tra khác tìm cô ấy không? Chúng tôi đã phát hiện trong quá trình điều tra, còn có một công ty khác đang tìm kiếm tung tích của Đỗ Hiểu Văn.” Thật ra khách hàng muốn dùng nhiều cách để có kết quả nhanh cũng không là gì, cảm giác không được tin tưởng về năng lực cũng có chút khiến người ta khó chịu.

Hạ Nghị nhăn mày, bởi vì anh không có.

Đứng trước cửa nhà cô, tâm tình anh đủ vị phức tạp, trong mấy gian phòng cũ này từng tràn ngập tình yêu của anh. Trước kia, anh liều lĩnh bỏ trốn, hai người chuẩn bị bắt đầu từ nơi này, tạo ra mái ấm nhỏ của riêng họ.

Hiểu Văn ở nơi này, có oán giận anh không: Hoa đào như trước, con người đổi thay? Đời người, thật ra rất buồn cười, dù là tình cũ khó quên, thời gian vẫn vô tình thay đổi tất cả?

Anh gõ cửa gỗ. Trong chốc lát, chi một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.

“Tìm ai vậy?” Là một người phụ nữ trung niên.

Cho dù thời gian trôi qua, có thể làm ngoại hình người ta thay đổi, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhận ra đối phương.

“Chào bác gái.” Anh chào hỏi trước.

“Ai, Tiểu Hạ à!” Bác chủ nhà cho thuê mỉm cười, “Cuối cùng cậu cũng trở lại!”

Bác gái rất quen thuộc lại nhiệt tình, làm cho người ta hoảng hốt đến mức như khoảng thời gian sáu năm kia chẳng hề tồn tại.

“Hiểu Văn có đây không ạ?” Ánh mắt anh tìm kiếm phía phòng trong.

“Hiểu Văn à, cô ấy đến siêu thị gần đây mua thức ăn rồi.” Bác gái tự nhiên lui từng bước, nhiệt tình tiếp đón anh, “Tiểu Hạ, mau vào đi!”

Da đầu run lên một trận, anh chỉ có thể bước vào trước chờ Hiểu Văn trở về.

Bác gái rót một ly nước cho anh “Tiểu Hạ, là cậu đi đâu? Sao lại để một mình Hiểu Văn có thai đến thuê nhà? Nếu không phải tôi nhớ cậu, đúng là làm cho một cô bé không nhà không nơi nương tựa rồi!”

Không nhà không nơi nương tựa, những chữ này, làm cho Hạ Nghị càng nghe tâm tình càng phức tạp.

“Hiểu Văn nói với bác thế nào?” Họng anh khô lại nói.

“Cô ấy nói cậu có việc không thể chăm sóc cô ấy, cho nên cô ấy ở đây chờ cậu.” Bác gái lập tức trả lời.

Ở chỗ này chờ anh? Hạ Nghị nói không nên lời.

“Tiểu Hạ, phụ nữ khi mang thai rất vất vả, đặc biệt khi không có đàn ông ở cạnh, ăn cùng rất đắng, nhìn làm cho người ta xót lòng. Trong tủ lạnh không có đồ ăn muốn phải tự đi mua, bóng đèn hỏng thì phải tự thay, càng đừng nói đến bao sợ hãi trong cuộc sống. Nhưng cô gái ấy lại chẳng có nửa câu oán hận với cậu, cậu phải quý trọng đấy!”

Hạ Nghị im lặng.

Bác gái có việc nên đi trước, anh đi một vòng trong phòng. Nơi này, gần như chẳng thay đổi gì. Hoặc là nói cho đúng, có người đã biến nơi đây về nguyên trạng. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc giường gỗ lớn kia, trước kia, anh và Hiểu Văn nằm đó, cùng ngắm sao, cùng mơ mộng về tương lai tốt đẹp.

Hai người phụ nữ, một người phụ nữ làm cho cuộc sống của anh tràn ngập ảo tưởng, một người phụ nữ khác để anh học được cách trưởng thành.

Trong lòng đàn ông, cũng có một đóa hồng trắng và một đóa hồng đỏ, mà anh cưới bông hồng đỏ Dư Vấn, đỏ đến mức làm anh cảm thấy cô ghê sợ chói mắt như máu con muỗi trát trên tường kia, mà Hiểu Văn trong cuộc hôn nhân sáu năm của anh, giống như ánh trăng sáng trước cửa sổ làm người ta khát vọng. Chỉ là, khi thật sự chiếm được rồi, lại nhận ra thời gian sáu năm đã làm cảm giác cũng biến vị.

Bởi anh không tin vào tà ma, vì thế phải trả giá đắt, phạm phải sai lầm chẳng thể bù đắp lại. Trong đau đớn, càng nghĩ, lại càng hiểu, Hạ phu nhân đã sớm thành nốt chu sa chẳng thể xóa mờ trên ngực anh.

Phía sau, có tiếng “ầm”.

“Anh Nghị.” Theo một tiếng kinh hoàng, túi đồ rơi xuống đất, một quả cam lăn đến bên chân anh.

Hạ Nghị ngồi xuống, nhặt quả cam lên, bình tĩnh nhìn về phía trước… Hiểu Văn đứng ở cửa, mặc một chiếc váy bầu hoa nhạt thanh lịch, làm cả người có cảm giác thanh tú.

“Hiểu Văn.” Khi ánh mắt chạm đến gò bụng của cô, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, tâm tình Hạ Nghị vẫn phức tạp nói không nên lời.

Thấy anh nhìn bụng mình đến sợ run, trái tim Hiểu Văn còn có một tia ảo tưởng cuối cùng, “Ạnh, anh đã nghĩ thông suốt, đến tìm em về sao?”

Anh im lặng, trái tim lạnh đi, lắc đầu.

Nhìn biểu tình kiên quyết của anh, một khả năng khác, làm cho Hiểu Văn lập tức cả kinh lui về phía sau từng bước, “Em, em đã không gây trở ngại cho anh và Tống Dư Vấn nữa, anh với cô ấy bắt đầu một lần nữa, các người cứ việc bắt đầu đi, vì sao nhất định phải đối phó với em? Em sẽ lui bước rồi, các người còn muốn thế nào nữa…”

“Hiểu Văn, em đừng kích động.” Đầu anh rất đau, đối mặt với kinh hoàng của cô, Hạ Nghị chẳng nói nổi một câu.

Trên thực tế, trên đường đến tìm cô, anh đã tự hỏi mình không dưới mấy trăm lần, tìm được Hiểu Văn rồi anh nên làm gì?

“Sao em có thể không kích động? Tống Dư Vấn đã có được anh, vì sao còn nhất định phải dồn em đến chân tường, nhất định phải cướp đoạt kỷ niệm tình yêu cuối cùng của chúng ta?” Cô chất vấn anh.

Không phải ý Dư Vấn, nhưng mà, bây giờ anh không thể giải thích tình trạng hiện nay của Dư Vấn. Bởi vì, anh rất hổ thẹn, anh thật có lỗi, cuối cùng vẫn anh phụ Hiểu Văn. Nhưng mà…

“Xin lỗi, anh đến tìm em là muốn xin em có thể…” Anh có khó xử của anh, anh thật sự không thể muốn đứa con này.

“Anh đừng nói nữa!” Hiểu Văn kích động bịt tai mình lại, không chịu thừa nhận lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống, “Bây giờ con đã có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài, xin anh đừng nhẫn tâm như thế, đừng nói không cần con nữa, được không?”

Hạ Nghị cứng lại. Đứa con này đã có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài? Khi Thụy Thụy còn ở trong bụng, anh không tham dự vào sự trưởng thành của con, anh nghĩ con sau khi sinh ra rồi mới có thể thấy thế giới, nghe thấy âm thanh.. Thì ra, bây giờ đã có thể nghe thấy. Anh chua chát.

Thấy anh hơi dao động, Hiểu Văn rưng lệ, bắt lấy tay anh, đưa tay anh phủ lên bụng mình: “Anh Nghị, nó sắp năm tháng rồi, nó có tay có chân nhỏ, đã là một sinh mệnh đầy đủ.”

Anh cứng người. Ở đó, dưới tay anh có một sự dao động rất nhỏ, dọa anh sợ hãi.

“Con đá anh đấy, con đang chào anh kìa, anh Nghị, con đáng yêu như thế, vì sao anh lại không cần con, nhẫn tâm đến mức không cho con sống?” Cô lên án.

Lúc này đây, Hạ Nghị chẳng nói nên lời. Khi nó chỉ còn là phôi thai, anh có thể nhẫn tâm ra quyết định, bây giờ nó đã thành hình, bảo anh lựa chọn sao đây?

“Anh Nghị, nếu thật sự muốn bỏ con, vậy thì hãy đạp lên người em tại đây đi!” Hiểu Văn kiên quyết nói.

Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm nhận được, cái gì gọi là tình mẫu tử, cô sẽ không để cho bất kỳ ai chạm vào con cô, bao gồm cả anh.

Hai người căng thẳng.

Bốn giờ chiều, toàn bộ tiền đăng ký cũng đã thu hết, thanh toán tiền thuốc còn lại cũng không nhiều lắm, Dư Vấn bắt đầu rảnh. “Reng reng reng” điện thoại phòng khám vang lên, Dư Vấn nhìn nhanh bốn phía, mọi người đều đang làm việc.

“Xin chào, phòng khám khoa nhi của Triệu Sĩ Thành.” Cô chỉ có thể nhận điện thoại.

“Chào cô, tôi ở cửa hàng chụp ảnh cưới XX.” Trong điện thoại là giọng nói rất thân thiết, “Xin hỏi Triệu Sĩ Thành tiên sinh có đó không ạ?”

Đối phương tự giới thiệu, làm cho Dư Vấn sửng sốt một chút.

“Có chuyện gì?” Cô cứng rắn hỏi. Không hiểu sao cô ghét nhất là giọng nói ngòn ngọt mềm mại này, cảnh giác nổi lên nổi lên bốn phía.

“Xin hỏi cô là Triệu phu nhân sao?” Đối phương lập tức hỏi.

Cô suy nghĩ một lát, đang định phủ nhận.

Đầu kia điện thoại đã tự động nói: “Triệu phu nhân, xin hỏi cô và Triệu tiên sinh có thể đến lúc nào? Chúng tôi đã làm xong rồi, nhưng chờ ba tháng, Triệu tiên sinh và cô vẫn chưa đến lấy hình!”

Anh không đi lấy ảnh cưới à? Dư Vấn nghĩ một lát, cũng đúng, lúc ấy cô đào hôn, khiến Triệu Sĩ Thành bị nhục nhã như thế, anh nào có thể đi lấy ảnh chứ.

“Triệu phu nhân, hôm nay cô rỗi không? Có thể đến chỗ chúng tôi một lát không?” Nhân viên cửa hàng không muốn đeo trách nhiệm nữa, thái độ rất ân cần.

“Được rồi.” Dư Vấn đưa ra đáp án.

Nếu Triệu Sĩ Thành không cần, vậy cô hào phóng đến nhận thôi. Cúp máy, cô bước đến cửa phòng, Triệu Sĩ Thành vẫn đang hết sức chăm chú khám cho bệnh nhân nhỏ, vì thế, cô cũng không tiện quấy rầy.

“Tôi ra ngoài một chút.”

Dặn y tá ở quầy, cô ra cửa đón taxi. Hơn mười phút, dựa theo địa chỉ, cô đến cửa hàng áo cưới.

“Xin hỏi cô là Triệu phu nhân ạ?” Nhân viên cửa hàng nhiệt liệt hoan nghênh.

“Là tôi, album ảnh đâu?” Cô không giải thích, mở đầu liền hỏi.

Thời gian của cô rất quý, đợi lát nữa cô còn phải ăn cơm tối đấy!

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, ở trong này.” Nhân viên cửa hàng lấy sổ ra, “Cô xem xem đúng không ạ?”

Lấy sổ ra, trong nháy mắt, nhân viên cửa hàng ngây dại, mà Dư Vấn cũng đông cứng.

“A, tôi lấy lầm rồi ạ?” Nhân viên cửa hàng hô lên.

Cả người Dư Vấn hóa đá. Không lấy sai, mặt chú rể quả đúng là Triệu Sĩ Thành, nhưng mà, cô dâu mỉm cười dịu dàng trong ảnh kia không phải là cô. Cô dâu là một cô gái nhìn rất mềm yếu, diện mạo thanh tú, nhưng người phụ nữ kia nhìn rất quen mắt, quen đến mức cả người cô không thở nổi.

“Triệu phu nhân, cô làm sao vậy?” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt.

Bởi vì, cô đang ôm đầu, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống. Cô sợ nhìn thấy người phụ nữ kia. Tâm tình như tuyết lở này rất mãnh liệt. Đầu, đau quá, đau quá, có thứ gì đó, sắp phá xích thoát ra.

“Tôi, tôi không phải Triệu phu nhân…” Đầu đau như sắp rách ra, trong đầu hiện lên một màn ảnh, khiến cô lẩm bẩm, cả người phát run!

Cô không phải Triệu phu nhân, cô là Hạ phu nhân! Trong ánh chớp, một ý thức rõ ràng nhập vào đầu cô.

Hạ Nghị ngồi trên xe, sợ run.

Bây giờ, anh nên làm gì? Hiểu Văn đau khổ cầu xin, làm cho anh thật sự không thể tàn nhẫn như vậy. Dù sao, anh cũng từng yêu cô.

Nếu như mình không tìm được cô, có phải sẽ đúng hơn không? Là ai đã nói, sai một bước, sẽ sai tất cả? Ngẩng đầu, dựa vào ghế xe, lần đầu tiên anh do dự, không chú ý… cho đến khi… bóng hình kia xuất hiện ở đầu hẻm.

Hiểu Văn?

“Là anh gọi cho bà chủ nhà, bảo em ra ngoài này, muốn nói gì với em?” Thấy anh ở đó, do dự một lúc, Hiểu Văn đi đến chỗ anh.

Nói gì với cô, làm gì có? Trên thực tế, từ khi ra khỏi phòng cô đến giờ, anh vẫn chỉ ngồi đây ngẩn người mà thôi. Hạ Nghị nghi ngờ đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Đúng lúc này, một chiếc xe gắn máy bỗng lao ra từ trong, như con ngựa hoang mất kiểm soát, điên cuồng chạy đến chỗ bụng nhô lên của Đỗ Hiểu Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.