An Lạc Vũ đem quả đưa đến bên miệng Clovis,bởi vì hương vị thật tốt nên y muốn đưa cho Clovis nếm thử y biết thứ này rất trân quý khó có thể có được bằng không Lam Mao sẽ không bất chấp bị cái cây kia đánh cũng phải lấy được một quả.
An Lạc Vũ nhìn bộ dáng hưởng thụ của Clovis:"Mùi vị thế nào?".
"Rất ngon,bất quá cũng không ngon bằng em." Clovis nhỏm dậy hôn lên môi An Lạc Vũ.
Không khí trong phòng giữa hai người thực tốt,Clovis cởi bỏ áo sơ-mi An Lạc Vũ hôn lên hai viên đỏ hồng...
"Cốc,cốc,cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Clovis nhìn mỹ vị trước mắt nhẹ nhàng đem áo sơ mi mặc lại cho An Lạc Vũ cài nút thật tốt mới chậm rì rì đi mở cửa.
Mở cửa liền trông thấy trong tay mẫu phụ có một cái rổ,ánh mắt ấm áp.
"Mẫu phụ có chuyện gì sao? Con không có đói bụng." Clovis nhìn An Khắc đưa rổ tới nói,quấy rầy việc hắn đang làm điều là người ác cho dù là mẫu phụ của hắn,Clovis vô cùng bất mãn.
An Khắc buồn cười nhìn Clovis,y biết rõ đứa con này của y cùng Khả Lai Tư giống nhau thích ăn thịt,không thịt là không vui,đáng thương cho đứa nhỏ sau này phải chịu khổ:"Đừng có cau mày,nơi này tinh linh quốc không có thịt đây là ta người từ bên ngoài đưa đến,nếu không ăn cũng phải cầm,còn có nơi này tinh linh tộc đại đa số đều ăn chay."
Clovis nghe xong lập tức nhận rổ,nhường chỗ cho mẫu phụ hắn tiến vào về sau nếu như muốn ăn thịt tất cả đều phải nhờ mẫu phụ của hắn giúp,vì phần thịt kia mỗi bữa của hắn cùng An Lạc Vũ cũng chỉ ăn một chút.
An Lạc Vũ nghe xong cũng hỏi:"Mẫu phụ người nói thật sao? Tinh linh tộc đều không ăn thịt?"
"Cũng không phải là tất cả bất quá ở gần sinh mệnh thụ sẽ không ăn thịt." An Khắc cười trả lời bởi vì không ăn thịt sinh mệnh thụ sẽ càng thêm thân cận tinh linh đó.
"Kia về sao đều không thể ăn thịt?" Đối với người mỗi ngày đều phải ăn thịt sẽ là việc tàn nhẫn bao nhiêu? An Lạc Vũ biết bản thân y cũng không phải là dạng người an chay,trước kia cũng chưa từng thử qua nhưng nếu là vì hai đứa nhỏ khó chịu cách mấy y cũng sẽ chịu đựng.
"Sẽ không,cách mấy ngày ta sẽ đưa một thịt đến cho hai con." An Khắc trả lời,có thể nhìn thấy bộ dạng nhăn mày của An Lạc Vũ và con y cũng là một sự kiện rất vui nha.
Lam Mao bay vào nhà lập tức vây quanh cái rổ Clovis đang cầm:"Ông nội,ngài mang cái gì đến vậy? Thơm quá."
"Em cũng không thể ăn,ngửi làm gì." Hắc Mao đả kích,bọn nó chưa sinh cũng không ăn cái gì cũng chỉ có thề hấp thủ tinh thần.
Lam Mao lôi kéo Hắc Mao lắc qua lắc lại:" Em chưa thấy có người anh nào đả kích em trai của mình như vậy."
Hôm nay,An Lạc Vũ lại lần nữa đi theo An Hoa đến dưới tàng cây sinh mệnh thụ,y về sau mỗi ngày đều phải đến đây mà nơi đây cũng chỉ có mỗi mình y mới có thể tiến vào ngoại trừ An Hoa là tinh linh hoàng thì những tinh linh khác đều không thể đi vào.
"Hắc Mao,Lam Mao,baba ngồi ở đây thật chán a." An Lạc Vũ ngồi trên rễ cây nổi,ngoại trừ những trái trên cây ra thì cái gì cũng không có,Hắc Mao cùng Lam Mao đang ngủ không có ai nói chuyện An Lạc Vũ buồn tẻ nằm xuống,nằm trên cỏ đúng thật là thoải mái,nhìn trên không trung trông thấy Lam Mao đang trên đám mây trắng xóa. An Lạc Vũ nghĩ có lẽ nên đặt tên cho hai đứa nhỏ một cái tên chính thức,hai đứa nhỏ rất nhanh là phải sinh ra,trước vẫn nên chuẩn bị,thế nhưng vẫn là buổi tối thương lượng với Clovis một chút cũng có thể hỏi hai đứa nhỏ bọn nó thích gọi là gì,nghĩ đến đây An Lạc Vũ bất tri bất giác đã ngủ.
An Lạc Vũ tiến vào giấc ngủ, lá cây của sinh mệnh thụ khẽ động,một ít lục quang từ trên lá cây bay xuống bên người An Lạc Vũ đều bị y hấp thu,nguyên bản An Lạc Vũ đang nhăn mi cũng giãn ra.
Năng lượng của sinh mệnh thụ rất dễ dàng được tinh linh tộc hấp thu,tiểu tinh linh chưa sinh ra cũng vậy,Lam Mao cùng Hắc Mao hấp thu xong năng lượng của sinh mệnh thu liền từ trong giấc ngủ tỉnh dậy,hai đứa nhỏ được bao lại trong viên cầu mở to đôi mắt nhìn xem sau đó liền mở miệng cười,chất lỏng trong quả nháy mắt liền vào miệng hai đứa nhỏ,gương mặt đang tươi cười nháy mắt trở thành khổ qua Hắc Mao cùng Lam Mao nhanh chóng phun chất lỏng ra ngoài.
Lam Mao ngồi trên rễ cây:"Anh trai,em bị sặc rồi."
"Anh cũng bị sặc."
Lam Mao bay đến bên tai An Lạc Vũ,gãi gãi đầu tóc của An Lạc Vũ,baba của nó vẫn như cũ ngủ say sưa:"Anh,anh nói vì sao baba lại ngủ rồi?".
"Baba mang thai chúng ta sẽ rất mệt,về sau ngủ so với thức sẽ càng nhiều." Hắc Mao cũng rất lo lắng cho baba nó,phải để baba sinh bọn nó ra mới chân chính không sao.
Lam Mao cẩn thận suy xét lại về việc tinh linh hoàng hôm qua đề nghị:" Cái kia,mẫu phụ của ông nội đã nói qua chúng ta có thể ở trên sinh mệnh thụ sinh ra sao? Có lẽ chúng ta rời khỏi thân thể baba vẫn là tương đối tốt hơn."
"Hiện tại baba sẽ không đồng ý,nhưng mà nếu như sinh mệnh thụ tạo ra uy hiếp đối với baba,chúng ta liền rời khỏi thân thể baba,để sinh mệnh thụ đến dựng dục chúng ta."
"Anh,hay là chúng ta bay lên trên xem một chút,sinh mệnh thụ này rất lớn,chúng ta thử xem bay lên có thứ tốt gì không,chúng ta liền hái cho baba ăn." Lam Mao ngẩng đầu nhìn về sinh mệnh thụ không thấy đỉnh nói.
Hắc Mao lôi kéo Lam Mao hướng lên trên bay đi,hai bọn nó gặp được tiểu tinh linh hôm qua đã thấy,chỉ là người kia không nhận ra bọn nó,ngày hôm qua tiểu tinh linh cũng không thể nói chuyện, đôi cánh vàng,tóc màu lam mắt to ngập nước nhìn thấy Hắc Mao cùng Lam Mao cũng chỉ vây quanh vài vòng liền bay đi chơi với bướm,mà tiểu tinh linh này cũng không hề phát ra âm thanh.
Đối với trường hợp này,Hắc Mao cũng không biết tại sao lại như vậy,tiểu tinh linh kia nhìn thấy nó cùng Lam Mao cũng chỉ đi dạo một vòng quanh bọn nó lúc sao liền bay đi,thấy chính là phương hướng nhà mới của bọn họ.
Lam Mao nhìn tiểu tinh linh bay đi:"Anh,sao y không nói lời nào cả?"
Hắc Mao suy xét một chút nói:" Anh nhìn thấy bộ dạng y giống như chưa khai linh trí."
"Anh,anh sẽ không nói y là đứa ngốc đi?"
"Cái gì mà đứa ngốc? Chỉ là hiện tại chưa khai linh trí thôi,có lẽ chờ y lớn một chút liền có thể nói chuyện không chừng."
Hắc Mao cùng Lam Mao kết thúc hội thoại,bọn nó tiếp tục bay lên trên,muốn bay lên đỉnh đại thụ thật là không dễ dàng. Hai tiểu gia hỏa bị lá cây ngăn chặn lại,hai đứa nhỏ một đầu lại một đầu chui qua khe hở của lá cây,khi bọn nhỏ cảm thấy đã bay hướng lên trên thật lâu,theo lẽ thường chính là rất cao bọn nó hẳn là đến đỉnh cây,đáng tiếc bọn nó hoàn toàn bị lạc ở trong lá,đập vào mắt toàn là lá cây xanh biếc chi chít ở trên cành cây,làm hai tiểu nhỏ muốn bay ra ngoài nghiêng ngã lảo đảo chẳng thể bay ra.