Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 631




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay

**********

Edit: Vastarel

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318

 

  

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 Chương 631: Mọi thứ đã sẵn sàng 

“Trần Hạo, anh ăn no chưa?” 

Bữa tiệc sinh nhật của sau đó có vẻ vô cùng vội vàng. 

Chủ yếu là sau chuyện vừa rồi không ai dám nói nữa, nhất là Vương Quế Phương ngoan ngoãn ngậm miệng. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

” No rồi ” 

Khi đi ra ngoài, Thẩm Nam gọi lại hỏi . 

“Mẹ tôi muốn tôi hỏi anh, Trần Hạo, anh làm nghề gì vậy?” 

Thẩm Nam nhẹ giọng hỏi. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô cũng rất tò mò.  

 

Rốt cuộc mọi người cũng đã nhìn ra thái độ vừa rồi của chủ tịch Vương Hoa đối với Trần Ca. 

“Tôi ? Tôi không biết chính xác là tôi làm gì!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

” Ha ha ” 

Thẩm Nam bật cười. 

Cô cảm thấy Trần Hạo lại càng bí ẩn hơn. 

” Anh … Anh là Kim Lăng huyền thoại, Kim Lăng Trần Thiếu bí ẩn?” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thẩm Nam nhẹ giọng hỏi lại. 

Còn Vương Quế Phương, bọn họ đều đứng ở phía sau Thẩm Nam, nhất thời đều nín thở nhìn Trần Hạo.  

 

Họ đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời này. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cười khổ lắc đầu. 

“Có phải hay không cũng không quan trọng, Thẩm Nam bạn học, kỳ thật tôi luôn muốn cô giúp tôi một việc , không biết cô có muốn làm bạn với tôi không ?” 

Trần Hạo nghiêm túc nhìn Thẩm Nam. 

Anh cảm thấy đã đến lúc, từ ánh mắt của Thẩm Nam, Trần Hạo rất dễ nhận ra. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô gái này dường như đã nảy sinh một số cảm xúc đặc biệt với bản thân. 

Nếu tiếp tục phát triển, không thể phủ nhận Trần Hạo sẽ làm tổn thương cô gái này.  

 

“Thẩm gia của cô đang gặp khủng hoảng, sẽ sớm có được một khoản tài chính. Khi đó Thẩm Nam, cô sẽ không còn nhiều lo lắng như vậy nữa. Cô có thể làm những gì mình yêu thích!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo nói . 

Vương Quế Phương hít sâu một hơi. 

Nếu Trần Hạo nói lời này một tiếng trước, Vương Quế Phương sẽ nghĩ là giả. 

Nhưng bây giờ, nó thực sự không thể là giả nữa rồi . 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tất nhiên tôi đã coi bạn là bạn của tôi, và kể từ giây phút bạn cứu tôi, tôi đã coi bạn như một người bạn tốt của tôi, một người bạn tốt đầy bí mật và bây giờ bạn đã giúp đỡ gia đình chúng tôi một lần nữa, nếu có cơ hội, Tôi rất hy vọng rằng tôi có thể làm điều gì đó cho bạn, rất hi vọng ! ”  

 

Ba chữ cuối cùng của Thẩm Nam đều có điểm nặng nề. 

Bởi vì trước kia đối với Trần Hạo chỉ là cảm kích, không phải loại cảm giác này. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng hiện tại, đặc biệt là vừa rồi Thẩm Nam đã chứng kiến Trần Hạo phong thái phi thường. 

Cô bị thu hút, bị thu hút sâu sắc bởi sự bí ẩn và khí chất mạnh mẽ của chàng trai này. 

Chỉ cần Trần Hạo vui vẻ, cô nhất định có thể làm được gì đó cho Trần Hạo. 

Thậm chí tiến thêm một bước nữa là điều mà Thẩm Nam muốn bây giờ . 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo nhìn thấy cô đã thành tâm đồng ý. 

Anh ấy đã vô cùng phấn khích.  

 

“Tuy nhiên, anh cũng phải hứa với tôi một điều!” Thẩm Nam lại nói. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô cứ nói!” 

“Sau khi tôi giúp anh , anh phải nói cho tôi biết thân phận thật của anh, tôi không muốn anh mãi giấu diếm nữa, được không?” 

Thẩm Nam nhìn Trần Hạo cười nói. 

” Được !” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo vui vẻ đồng ý. 

Khi Trần Hạo xin giọt máu từ ngón tay Thẩm Nam, Thẩm Nam và Vương Quế Phương vô cùng khó hiểu. 

Nhưng nó không ảnh hưởng nhiều.  

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một giọt máu Chí Âm được trao cho Trần Hạo . 

Và mọi người đều mong Trần Hạo có thể giải thích chuyện vừa rồi. 

Trần Hạo sẽ không xấu hổ. 

Lúc này, anh ta nở một nụ cười gượng gạo. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lấy một cái điều khiển nhỏ từ trong túi ra. 

Nhấn nó nhẹ nhàng. 

Tút tút … ! 

Hai âm thanh nhẹ nhàng. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, mọi người nghe thấy tiếng ồn ào từ nóc tòa nhà.  

 

Có vẻ như … giống như âm thanh của máy bay trực thăng. 

Chắc chắn rồi,họ nhìn thấy một chiếc trực thăng bay lên từ mái nhà. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nó đang bay tự động hướng về Trần Hạo , chậm rãi đáp xuống. 

Màu đen, giống như một chiếc trực thăng Liệp Ưng, sự xuất hiện của nó ngay lập tức khiến mọi người choáng váng. 

Cái này, ít nhất cũng phải từ trăm triệu trở lên . 

Còn Trần Hạo, lái trực thăng? 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thẩm Nam cũng che miệng không tin.  

 

Tất cả điều này dường như đã được giải thích. 

Trực thăng đáp xuống và Trần Hạo bước vào buồng lái. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn Thẩm Nam cười nói: “Đáp án, tôi đã nói rồi, cô sau này có chuyện gì thì có thể đi Lý Chấn Quốc!” 

Trần Hạo khẽ cười, sau đó lái xe rời đi. 

“Trời ạ, Kim Lăng Trần Thiếu! Trần Hạo thật sự là Kim Lăng Trần Thiếu , Thẩm gia chúng ta được phát đạt rồi ” 

Vương Quế Phương vui mừng nhảy múa. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ còn lại Thẩm Nam trống rỗng, như thể mất đi thứ gì đó quan trọng …  

 

Giọt máu Chí Âm thứ hai cuối cùng cũng có được . 

Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp! 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cảm nhận được hơi thở âm dương do giọt máu bên trong chai mang đến cho mình. 

Anh rất ngạc nhiên và hạnh phúc. 

Sau khi nhận được thiên địa rửa tội, sau đó đối mặt với Vân Tình, anh liền không phải là không có biện pháp. 

Sức mạnh của anh sẽ là sự cải thiện lớn nhất. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ đi nghĩ lại đi, giao ước nước thánh liền đến rồi, ông nội cùng nhóm sư phụ đang tìm kiếm vị trí giao ước nước thánh, nhưng không biết như thế nào!  

 

Thực ra Trần Hạo không lo lắng cho ông nội. 

Mạc Thương Long có cơ sở tu luyện rất cao, được coi là bậc nhất trong các cao thủ. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta bị mình khống chế và ông nội anh kiểm soát sự sống và cái chết của hắn . 

Vì vậy, ông ấy chắc chắn sẽ giúp ông nội. 

Sau đó là tung tích của người phụ nữ áo trắng. 

Bây giờ, phải tìm tung tích của người phụ nữ áo trắng. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi nhận ra cơ duyên này, anh mới có thể thành công tìm được nữ tử áo trắng. Bí ẩn của Thái Dương Minh đều là ở nữ nhân áo trắng! 

Gần hơn! Gần hơn!  

 

Trần Hạo không khỏi suy nghĩ. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lái trực thăng đi hết quãng đường, Trần Hạo rắc những giọt máu lên những biểu tượng bằng ngọc bích. 

Lá bùa ngọc bắt đầu có cảm giác xung quanh. 

Trần Hạo ở trên, anh bình tĩnh cảm giác được tảng đá vị trí. 

Oang ! 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không lâu sau, Trần Hạo đột nhiên nghe được một tiếng rống. 

Tiếng gầm này cực kỳ kỳ lạ, dường như không phải đến từ thế giới bên ngoài, nhưng nó vang lên từ tận đáy lòng, xuyên qua toàn bộ cơ thể anh . 

Oang Oang !  

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giọng nói này cứ vang lên trong não anh. 

Cơ thể đang bắt đầu giao tiếp với thế giới bên ngoài. 

Có một thế lực bí ẩn, chống cự, chống cự mình tiến đến . 

Trần Hạo biết đó là Chấn Thiên Thạch . 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chấn Thiên Thạch là vật của Chính Dương, tự nhiên cự tuyệt nhất âm huyết. 

“Bắt được rồi!” 

Trần Hạo vui mừng khôn xiết. 

Chiếc trực thăng quay ngoắt.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 

Hạ cánh trên một ngọn đồi. 

“Vân Đính Sơn?” 

Trần Hạo hạ cánh một nửa liền phát hiện. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây không phải là nhà riêng của mình sao, Vân Đính Sơn biệt thự? 

Chấn Thiên Thạch đã chôn vùi trong núi Vân Đính Sơn. 

Xuống trực thăng. 

Cảm giác trong lòng càng ngày càng mạnh. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo đã xác nhận được 

Và sự xuất hiện của chính mình cũng khiến Vân Đính Sơn run rẩy liên tục, nhiều cây cỏ bắt đầu khô héo ngay lập tức.  

 

Chính sự phóng thích của Chính Dương đã làm bay hơi độ ẩm của những cây này! 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo nén sự ngạc nhiên trong lòng, lập tức gọi điện cho Lý Chấn Quốc. 

Vì Lý Chấn Quốc đã được yêu cầu chuẩn bị cho việc này từ trước, nên dự án có thể được mở sau khi Lý Chấn Quốc nhận được tin nhắn. 

Vội vàng, Lý Chấn Quốc chiêu mộ đội kỹ sư hàng nghìn người. 

Liên tục 24 giờ, làm việc theo nhiều hướng, không dừng lại trong giây lát, cho đến khi ngọn núi bề mặt xuyên qua và tìm thấy thứ Trần Thiếu muốn tìm mới thôi . 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.