Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 60 Cậu là cậu Tin
“Cậu nói cái gi? Cậu là cậu ẩm sao? Ha ha ha!” Lúc này Tô Dĩnh thật sự rất vui mừng, ‘Tô Đồng Hân trước giờ vẫn luôn tự cho mình là cao ngạo lạnh lùng, thật không ngờ, vậy mà nay lại kiểm một tên não tàn về làm bạn trai sao? Không khác gì một kẻ ngốc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lý Kiến Nam cũng cười khẩy nói: “Xin hỏi người anh em Trần Hạo kia, by giờ cậu thăng chức từ nơi nào thế, trong nhà có bao nhiêu gia sản?” Anh ta vừa nói, vừa giơ cổ tay lên xem đồng hiồ, tựa như chỉ sợ người khác không nhìn thấy anh ta đang đeo Rolex trên tay.
Trần Hạo lạnh lũng nhìn về phía hai người: “Gia sản của nhà tôi, hai người còn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
không xứng để biết!” “Phụt, ha ha ha!” Hai người ôm bụng người lớn.
T6 Đồng Hãn kéo nhẹ áo của Trần Hạo, ra hiệu anh đừng nói thêm gì nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ban nãy chẳng qua là cô nhất thời nóng vi nói ra, không ngờ Trần Hạo lại dựa ‘theo những lời cô nói mà diễn thêm.
Đương nhiên là Tô Đồng Hân biết rõ lúc trước Trần Hạo ở trường học tất nghèo, hơn nữa còn chịu đủ mọi khi dễ, chí là sau này trúng được ít xổ số.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng cho dũ là trúng xổ sổ, thì khoáng cách so với Lý Kiến Nam vẫn là một trời một vực.
Chỉ là cô vì muốn chọc tức Tô Dĩnh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng không ngờ, chọc không nổi Tô Dĩnh, ngược lại còn bị cô ta cười nhạo.
Ngay tại lúc cá bốn người đều mang dự tính trong lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tc “Tiếng chai lọ rơi mạnh xuống đất vang lên.
*Em mặc kệ, em mặc kệ, em căn bảng lái xe, hôm nay em muốn lái xe, cho dù anh dùng phương pháp gì, tóm lại cũng phái giúp em lấy bảng lái xe mới được!” Trần Hạo chãm chú nhìn một lúc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Là một cô gái hơn hai mươi tuổi đang la lối khóc lóc với bạn trai.
(Quần áo mà hai người mặc đều khỏng tầm thường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hẳn là cô gải kia không qua được vòng sát hạch, cho nên mới nổi giận như vậy.
“Hạ Minh, em đừng vội, để anh tìm cách, xem thử móc nối cho em chút quan hệ, cổ gắng hết sức giúp em lấy được băng lái!” *Hữ, thế còn được, dựa vào đâu mà các cô gái khác có thể lấy được bằng lái nhanh như vậy, rõ ràng là cái xe kia của em khó lái, nếu không làm sao em có thể không lái được chứ. Aaal Em nhất định phải lái được Lamborghini Gallardo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
của anh cảng sớm càng tốt, sau đó sẽ quay về trường cũ đi dạo vài vòng!” Hạ Minh tức đến khó thở! Chàng trai đó khuyên nhú.
Trần Hạo khẽ a lên một tiếng, hai người kia, hình như anh đã từng gặp rồi, nhưng gặp ở chỗ nào, nhất thời Trần Hạo không nhớ ra được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu Giang, cô Hạ Minh?” Đột nhiên Lý Kiến Nam ngạc nhiên mừng rỡ la lên.
*Hả? Kiến Nam, anh biết anh nhà giàu lái chiếc Lamborghini này sao? “Tô Dĩnh chính lại tóc, hỏi: “Biết, cậu Giang lúc trước là đản anh khóa trên của chúng ta ở đại học Giang Nam. Nhà làm sản xuất sữa bò công nghiệp, từ rất lãu về trước đã rất giàu, đoạn thời gian trước anh xem vòng bạn vè của anh ấy, biết được anh ấy vừa mới mua một chiếc Lamborghini Garllardo, định mệnh hơn ba triệu tám trăm nghìn tệP” Lý Kiến Nam hơi đắc ý giới thiệu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cậu ta cảm thấy tự hảo vì mình biết được cậu Giang tuyệt vời này.
“Wowl Chiếc xe thể thao Lamborghini ba triệu tám trăm nghìn tệ, ngầu chết em rồi -Tô Dĩnh kinh ngạc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chiếc xe Ferrari này của Lý Kiến Nam, mới chỉ bảy trâm mươi nghìn tệ.
‘Đã khiến cho Tô Dĩnh cảm thẩy tuyệt với rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lý Kiến Nam chỉnh sửa lại quần áo một chút.
Lập tức đi qua chào hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Kiến Nam, là cậu sao!” Câu Giang thấy Lý Kiến Nam đi tới, Hạ Minh ở bên cạnh cũng thôi không làm.
loạn nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
‘Đám người đứng lên giao lưu.
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tính ra thì, từ sau khi tốt nghiệp đến giờ, cũng đã nhiều năm chúng ta chưa gặp lại nhỉ…? Chà, để tôi xem, đều lái Ferrari à, cũng không tồi! ‘Cậu Giang cười khổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Sao có thể so với anh được chứ, xe của anh là xe thể thao Lamborghini, đúng rồi câu Giang, xe cúa anh ở đâu rồi, thật muốn nhìn tận mắt quái” Tô Dĩnh khoác tay Lý Kiến Nam, lúc này quay sang cậu Giang khẽ cười, Xem như là lên tiếng chảo hỏi.
*Ð ð, em chính là Tô Dĩnh bạn gái của Kiến Nam hả, xe ở bên kia. Ha ha, mọi người muốn xem thì xem, một cái xe nát thôi mà, vài triệu chứ nhiêu đâu, cũng không đáng bao nhiêu tiền! Sau khi xem xong, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơml” Dứt lời, cậu lớn Giang dẫn bọn họ đi về phía trước một cách sảng khoái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
¡Đồng Hân, cô không tính đến xem thử sao? À đúng rồi, vẫn là không nên.
nhìn, cho dũ có nhĩn thì bạn trai của cô cũng không thể mua nổi đâu, không giống Kiến Nam, người ta còn mua được một chiếc Ferrari. Còn nữa Đồng Hân, ©ô có tiền lẻ không, cô cũng biết đấy, nếu như cậu Giang không mi chủng tôi đi ăn cơm, tôi sẽ bảo Kiến Nam chở hai người về, nhưng bây giờ, chúng tôi tính ăn cơm với cậu Giang, nếu không có tiền lẻ bắt xe, tõi có thể cho hai người” Tô Dĩnh khoanh tay cười nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tất cả đều thể hiện sự ưu tú.
‘Tô Đồng Hân có thể mặc kệ những lời người khác nói, nhưng những lời nói ca “Tô Dĩnh đều dồn nén khắp nơi trong đầu cô, kích thích nội tăm của Tô Đồng Hân.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cần cô quản chắc, chúng tôi không muốn nhìn sẽ không nhìn!”
Tô Đồng Hân nền nỗi tức giận trong bụng, sau đó cùng Trần Hạo rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Qứ xem đi!” Lúc này Trần Hạo lại vuốt mũi nói.
Thứ nhất, Trần Hạo thấy Tô Đồng Hân cũng muốn xem thứ chiếc xe thể thao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lamborghini kia, lại không muốn đế cho Tô Đồng Hân ôm bụng tức như vậy rời đi, Thứ hai, Trần Hạo cũng muốn xem thử xe thể thao Lamborghini nảy với xe Lamborghini kia của mình có gì khác biệt! ‘Chủ yếu là, Trần Hạo nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hai người bọn ho rất quen mắt.
“Được được được, hai người cũng đến xem thứ đi, có điều cậu Giang và Kiến Nam quen biết nhau, sẽ không dân hai người đi ăn cùng đâu!” Tô Dĩnh cười thờ ơ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo và Tô Đồng Hân củng đi tới.
Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc Gallardo này, Trần Hạo bỗng chốc nhớ ra! Thảo nào cảm thấy hai người này rất quen mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
‘Cặp này chẳng phải là cập giúp nhân viên bán xe kia chỉnh anh lúc anh đi mua.
xe sao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc đó cô gái kia trang điểm rất đâm, nhưng hôm nay cần thị lấy bằng lái.
‘Nên cô ta cũng trang điểm nhẹ nhàng hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo đường như không thể nhận ra.
Trần Hạo nhớ tõ, cô gái Hạ Minh này còn ngồi lì ở trong xe của anh mãi khöng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
chịu rat Ha ha, thế giới này thật là nhỏ! “Trời ạ, xe đua ba triệu tám trãm nghĩn tệ đúng là có khác, đủng là đẳng cấp!” “Cậu Giang, chúng ta sẽ ngồi chiếc xe nảy của cậu để đi ăn sao?” Tô Dĩnh ngưỡng mộ nói.
“Cũng được! Ừm? Kiến Nam, hai người này là bạn của các em hả?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này cậu lớn họ Giang kia mới đế ý đến bọn Trần Hạo.
©6 điều, người mà anh ta để ý không phải Trần Hạo mà lä Tô Đồng Hãn với khuôn mặt mỹ mïều tươi mát thoát tục.
Anh nợ em một câu yêu thương!
‘Cô gái nảy thật xinh đẹp, quả thật còn đẹp hơn cô bạn gái Tô Dĩnh của Lý Kiến.
Nam.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha, nó là em gái của em, còn đứng bên cạnh, là bạn trai của nó!” T6 Dĩnh mệt mỏi nói.
Đặc biệt là hai chữ bạn trai, cô ta cố tình nhấn mạnh, cốt để nhắc nhở, “Thì ra là thế!” Cậu lớn Giang cười một cái, đi đến bên cạnh Tô Đồng Hân, tỏ ý muốn bắt tay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hiển nhiên là Tô Đồng Hân nhìn bộ dạng háo sắc cúa anh ta thì cảm thấy hơi phiền chán, liền lùi về phía sau một bước.
Ngược lại Trần Hạo tiển tới bắt tay: ‘Xín chào cậu Giang!” “Chết tí Cậu lớn họ Giang nhướng mày, ấy vậy mà anh ta lại bắt tay với một thắng chẳng ra gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay lập tức anh ta có chút thất vọng liếc nhìn Trần Hạo: ‘Xin chào… Chết tiệt, sao lại là cậu?” ‘Sau khí nhìn rõ diện mạo của Trần Hạo.
Cả người cậu Giang như sững lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thậm chí là toàn thân chấn động mãnh liệt, khó có thể tin nối.
Trần Hạo tuy là không xẩu, nhưng là thuộc loại người khi thả vào trong đám đông so với người đi đường thì không có gì khác biệt. Hơn nữa Trần Hạo ăn mặc quê mùa, rất khó bị người khác phát hiện ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bây giờ cậu Giang mới thấy, đương nhiên võ cùng kinh ngạc.
Người này, chính là cậu Trần, người đã bỏ ra mười tám triệu tệ để mua một chiếc Lambor mà không thèm chớp mât! “Cậu Trần, là cậu, thật vui khi được gặp cậu!” Cậu Giang kích động bắt tay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì cái gì?” Tô Dĩnh ở bên kia kinh sợ.
“Cậu Giang, anh gọi cậu ta là gì?”
Anh nợ em một câu yêu thương!