Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 569




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay

**********

Nguồn: Vastarel

Anh nợ em một câu yêu thương!

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318

 

 Chương 569: Quỷ tính tử đại sư 

Dương Vệ tìm Trần Hạo đương nhiên là hẹn hôm nay đi Bàn Long Lĩnh xem Bàn Long, tìm cao thủ quỷ tính tử đại sư. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trước đây Trần Hạo không tin cái gọi là thầy bói như vậy. 

Nghi họ đều là những kẻ lừa đảo. 

Mà trong khoảng thời gian này trước sau đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là trong tranh tường (bich họa đồ), lão ăn mày có thần thông, sau đó là Triệu Nhất Phàm Dương Vệ cùng Minh gia tìm quỷ tính Tử đoán mệnh sự tình, đều bị cái kia quỷ tính tử từng cái tính bên trong. 

Vì hắn đã tính toán Dương Vệ sẽ gặp chính mình ở đây. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có lẽ, có thể đoán ra chuyện muốn tìm Nhị thúc và Tô Đồng Hân. 

Nói tóm lại, Trần Hạo rất mong chờ người quỷ tính tử đại sư này. 

Bàn Long Lĩnh nằm trên một sườn núi phía bắc Hải Thành. 

Ở đây có cổ tùng vây quanh, vách núi bao bọc, đứng trên đỉnh núi, Hải Thành tráng lệ trải dài, kéo dài đến tận chân trời xa, tưởng như mây mù đụng vào nhau. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nếu nhìn Hải Thành từ trên đỉnh núi, dù chỉ thấy một nơi có kích thước bằng hộp diêm, nhưng đó thực sự là một khối khổng lồ có sức chứa hàng vạn người. 

Bất cứ ai nhìn thấy những thứ này không thể không cảm thấy một loại tầm thường của con người. 

Dưới chân núi cũng có rất nhiều người, dù sao cũng có rất nhiều người đến Bàn Long Lĩnh cầu nguyện. 

Cũng có một số người đến bái kiến quỷ tính tử đại sư. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đương nhiên, có thể hay không bái kiến được nó còn phụ thuộc vào duyên phận. 

Nhìn từ xa, Bàn Long không lớn lắm, nhưng trông rất nguyên sơ. 

Những viên gạch đỏ nâu, tường trắng xám loang lổ, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua. 

Nhiều đạo quán hiện nay đều được trang trí rất đẹp và sang trọng. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đến Bàn Long Lĩnh cũng có rất nhiều người, nhưng Bàn Long Lĩnh vẫn duy trì phong cách nhẹ nhàng, có thể coi là một bức ảnh độc và lạ. 

Con đường mòn từ chân núi lên đỉnh núi vốn đã chật cứng người. 

Trần Hạo và Dương Vệ đã đến chân núi. 

Trần Hạo nhìn quanh không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Hạo nhìn thấy một người phụ nữ có tấm lưng vô cùng tao nhã đang bị một vài cô hầu xinh đẹp giữ lấy, gồi vào một bên trong xe. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Xe nhanh chóng nổ máy và rời đi. 

Trần Hạo hầu kết giật giật, anh cảm thấy máu mình sôi lên. 

Dường như! 

Nếu không phải không thể tưởng tượng, Trần Hạo suýt chút nữa sẽ nhận ra cô gái đó là Tô Tô Đồng Hân. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bởi vì nhìn từ sau lưng của cô, cái cổ trắng nõn giống như Tô Đồng Hân. 

Ở cảnh này, Trần Hạo gần như mất đi khả năng phán đoán bình thường. 

Nhưng một lần nữa, nghĩ đến cô gái vừa gặp giống Tô Đồng Hân, rong lòng không chịu được cảm thấy có chút kỳ quái. 

Tô Đồng Hân đã biến mất từ lâu, lại bị Thái Dương Minh bắt, làm sao có thể xuất hiện ở đây? 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chắc nhớ cô ấy đến mức bị ảo giác. 

Trần Hạo nuốt nước bọt nhìn chiếc xe đi xa, dường như tại chắc chắn nên đuổi kịp đi xem một chút, nếu không sẽ không yên tâm. 

“Này, Trần Hạo! Ta gọi ngươi mấy lần, ngươi không nghe thấy sao?” 

Đúng lúc này, một người phụ nữ khoác tay Trần Hạo, kéo suy nghĩ của Trần Hạo lại. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo quay đầu lại thì thấy người phụ nữ này chính là Lý Nhã Lệ. 

“Nhìn cái gì vậy, thấy mỹ nhân, ánh mắt thẳng tắp, thật sự không nhìn ra Trần Hạo, ngươi vẫn là người như vậy!” 

Lý Nhã Lệ có chút giận trách. 

Trần Hạo tự ngắt lời với cô, khá là sốt ruột. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, giọng điệu cũng có chút không tốt: “Tôi có việc?” 

“Giọng điệu của ngươi là gì? Ta đến đánh với ngươi để chào hỏi. Ngươi nói chuyện với ta như vậy sao?” 

Lý Nhã Lệ nói. 

Trần Hạo hít sâu một hơi, lúc này xe đã đi thật xa. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hẳn là suy nghĩ nhiều.. 

Nhưng là Lý Nhã Lệ đây là một loại nhiệt tình và lạnh nhạt, mình đối với cô ta như vậy, Trần Hạo cũng có chút xấu hổ: 

“Tôi đang suy nghĩ về điều gì đó, tôi xin lỗi!” 

Trần Hạo nhẹ nói. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hừm!” Lý Nhã Lệ lại cười che miệng: “Ha ha, lúc này mới giống như là ngươi! 

“Trần Hạo, ngươi tới nơi này làm gì? Không phải muốn tính chuyện kết hôn phải không? Ta nghe nói, quỷ tính tử đại sư tính toán đặc biệt chuẩn!” 

Lý Nhã Lệ nói 

Trần Hạo lắc đầu, không cần cùng cô ấy nói nhiều. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo cũng muốn dùng thái độ này để cho Lý Nhã Lệ hiểu càng sớm càng tốt rằng anh không muốn nói chuyện với cô nữa. 

“Tôi đến đây tính chuyện kết hôn!” Lý Nhã Lệ cười với Trần Hạo. 

“Ngươi? Ngươi không phải…?” 

Trần Hạo im lặng nói. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thật ra, trong lòng Trần Hạo cũng hiểu, tại sao hôm nay Lý Nhã Lệ thấy mình bất thường như vậy không phải là vì trước đây không có tiền, mà là sau khi đấu giá, cô thấy thực lực tài chính của mình sao? 

“Ai nói ta có chồng? Ngươi nói người kia, hắn không phải!” 

Lý Nhã Lệ nói: “Ta biết Trần Hạo. ngươi thích, con gái thật đặc biệt. Hãy tôn trọng trái tim ta, và ta cũng khao khát được yêu, một loại tình yêu thuần khiết! ” 

“Ồ! Chính là nó…” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Thật ra, Trần Hạo, từ hồi còn đi học, ta đã nghĩ ngươi khá tốt, tính tình ôn hoa an tâm. Phụ nữ chúng ta, kỳ thực không muốn giàu có,muốn một cái gì đó đơn giản! ” 

Lý Nhã Lệ nhìn Trần Hạo cười ngọt ngào. 

Trần Hạo bất lực cười lắc đầu: “Ngươi biết ta có tiền, ta nếu không có tiền, chắc ngươi muốn không dễ dàng!” 

Trần Hạo lỗ tai gần như trở thành vết chai, tương tự chuyện này, không biết đã nói cho bao nhiêu cô gái rồi. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo cũng biết Lý Nhã Lệ muốn làm gì. 

Nếu là trước kia Trần Hạo có thể cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ muốn đẩy nàng, hiện tại, Trần Hạo đã buông tay! 

“Ngươi!” 

Còn Lý Nhã Lệ không ngờ Trần Hạo lại nói thẳng như vậy khiến khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, rất xấu hổ. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đặc biệt là Trần Hạo mặc kệ anh ta bỏ đi. 

Lý Nhã Lệ càng thêm xấu hổ, cho rằng chỉ cần sắc đẹp của mình là quá đủ rồi. 

Thật không nghĩ. . . 

Nhưng mà, Lý Nhã Lệ cảm thấy Trần Hạo so với trước đây trưởng thành hơn rất nhiều, không thể giải thích được, cho người ta cảm giác an toàn, đây là mới nam nhân! 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lý Nhã Lệ nhìn bóng lưng của Trần Hạo, trong lòng nói. 

Cô không muốn bỏ cuộc thế là liền đuổi theo.. 

“Dừng lại!” 

Chỉ chờ Trần Hạo và Dương Vệ lên đỉnh núi. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Và nhận ra rằng có nhiều người đang chen chúc ở đây hơn. 

Trước cửa Bàn Long Quan có mấy Đạo Đồng. 

Họ dường như đóng cửa lại. 

Khi tất cả khách du lịch đến đây, họ đã bị ngăn cản không cho vào. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Làm sao vậy? Chúng ta đợi đã lâu, lại không cho vào!” 

“Đúng vậy, hương hỏa sớm muộn cũng sẽ tàn!” 

Một số du khách phàn nàn gần đó nói. 

“Hôm nay sư phụ ta chỉ tiếp một đạo hữu từ xa, còn lại các đạo hữu hãy xuống núi, lát nữa sẽ trở lại!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đạo Đồng nói. 

“Vậy đưa cho anh Tiền, được không? Tôi muốn vào trong đó tính là chuyện kết hôn!” 

Lý Nhã Lệ không biết đã đến bên cạnh Trần Hạo từ lúc nào. 

Vừa nói chuyện Đạo Đồng vừa lấy tay xoa nhẹ cánh tay Trần Hạo. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo nhếch nhếch miệng, trốn sang một bên với vẻ mặt xem thường. 

“Vị đạo sĩ này, ta hôm nay có việc phải làm, ngươi ra điều kiện!” 

Trần Hạo nghĩ, chỉ là một thầy bói thế mà lấy làm kiêu ngạo như thế, trong lòng buồn cười. 

” Không có điều kiện, các vị đạo hữu nhẹ nhàng xuống núi!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đạo Đồng lắc đầu. 

Mà lúc này, cửa đạo quán , bỗng nhiên mở. . . 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.