Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 53 Cuộc gọi của chị gái
Cả một khu phố thương mại to như vậy mà trong mắt của cậu Trần còn không ra cải rắm gì cả sao? ‘Cậu Trần này rốt cuộc khủng đến mức nào? ‘Các cõ gái cùng nhóm Giang Vi Ví đã bị tin tức này mê đến điền đảo, nếu người nào trở thành bạn gái của cậu Trần, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng mà cậu Trang, có phải cậu đã quá đề cao nhà họ Trần rồi hay không?” *Nếu là một gia tộc lớn, chúng ta ít nhiều cũng đã nhìn thấy tin tức về họ ở trên mạng rồi chứ?” Có vải cô gái không quá tin tưởng những lời vừa rồi.
Trang Cường cười cười: “Thứ mọi người thường xuyên nhìn thấy không nhất định là thứ tốt nhất, mọi người thử nghĩ mà xem, những tập đoàn hiện đang rất có tiếng trên mạng, vậy thì tập đoàn lớn đứng sau lưng úng hộ bọn họ sẽ là một tồn tại như thế nào? Cho nên, đứng sau môi một công ty lớn đều có một tập đoàn tài chính làm chống lưng, những người này, chính là những gia tộc lớn bình thường mọi người sẽ không bao giờ nghe đến tên mà tôi đã nhắc đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
trước đói” “Shhh… cũng rất có lý!” Nhóm các cô gái lúc này mới hoàn toàn tin phục.
Reng reng reng! Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
‘Vương Tuệ Mãn đi đến ngó qua số điện thoại hiến thí trên màn hình, tức khắc cả kinh: ‘Là điện thoại của hiệp hội quản lí thị trường ZFI” Trong lòng Vương Tuệ Mẫn bông chốc tràn ngập bất an.
Công ty đích thật bởi vì thiếu hụt tài chính mà xém chút đến bờ vực phá sản, nhưng mới vừa rồi, tập đoàn thương mại Kim Lãng đã tuyên bố muốn đầu tư Vào công ty nhà họ Tô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hiệp hội quản lí thị trường lại chọn đúng lúc này để gọi điện đến, không phải là muốn kê khai tải sản của công ty đấy chữ? Phải biết rằng, ngân hàng cho vay vổn xoay vòng của bà ta không hề nể tình nghĩa, Vòng quay vốn lưu động của công ty vừa gặp vấn đề, phía ngân hàng đã lập tức thông báo cho bên cục quản lí kinh doanh.
Hiến nhiên, nguyên tắc này ai ai cũng đều rõ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất cả mọi người lập tức dừng trò chuyện, lẳng lặng chờ đợi.
“Cám ơn cục trưởng Hoàng, vâng vãng vâng, cắm ơn ông đã cổ vũ và ủng hộ công ty chúng tôi! Vâng, chào ông!” Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tuệ Mẫn vừa kích động vừa hưng phấn nói một tràng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất cả đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
*Là cục trưởng Hoàng sao?” Cha của Tô Đồng Hân ngạc nhiên hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đối với doanh nghi hãi vô cùng to lớn.
nhỏ như nhà bọn họ, cục quản lí thị trường là một nỗi sợ Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mắn thì biết đây là chuyện vui chứ không phải tin buồn, “Đúng vậy!” ‘Vương Tuệ Mẫn lập tức kích động thuật lại những lời chúc của cục trưởng Hoàng vừa nãy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Xem ra đúng thật do cậu Trần nhúng tay vào vụ này, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!” “Cậu Trần quá nhiên có năng lực phi phàm!” ‘Đám người Tô KÌ sùng bái nói.
‘Chuyện này có thể nói là đã khơi dậy lòng tò mò của không ít người, cậu Trần bí ẩn này rốt cuộc là ai? Lại nói đến mấy ngày kế tiếp, Trần Hạo lại im hơi lãng tiếng. Tất nhiên, anh cũng đem theo thẻ mua sắm trị giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà chị gái đã đưa, tiêu hết sạch sành sanh một triệu tệ còn lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mua cho bản thân một ít quần áo hàng hiệu, cộng thêm đồng hồ và một ít đồ dùng linh tỉnh khác.
Trong khoảng thời gian đó, Dương Hạ có gọi đến một lần, muốn vay Trần Hạo ít tiền nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất nhiên không phải do Trần Hạo lòng dạ độc ác, anh chỉ muốn để Dương Ha.
học được một bài học: ‘Chỉ chăm chăm theo đuổi tiền tài không có ích lợi gì, có đôi khi bạn tưởng đã.
Anh nợ em một câu yêu thương!
chiểm được một thứ gì đó, thực tế lại đánh mất càng nhiều.
Anh thật sự không hi vọng Dương Hạ tiếp tục u mê như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cứ vậy rồi cũng sẽ có một ngày cõ ta đánh mất chính mình.
Sau khi Dương Hạ bị Trần Hạo từ chối, mấy ngày liền không có tin tức gi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trền Hạo tập trung chuẩn bị cho kì thỉ lấy bằng lái ö tô B2 của mình.
“Đang làm gì thế em giai?” Hôm nay là thứ báy, Trần Hạo đang nâm trên giường đọc sách, bọn Dương Huy lại rủ nhau ra ngoài chơi hết rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc nhàm chán, chị gái Trần Hiểu của anh đột nhiên gọi điện đến.
“Em đang đọc sách thôi chị! Có chuyện gì a?” Trần Hạo thấy khá là đau đầu với người chị gái mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
ống hách kiêu ngạo này của Nhớ trước đây, nhà nghèo khó, vì muổn mua một que kem mã anh bị chị gái đánh cho một trận, mâng mình không biết nghe lời.
Hiện giờ thì ngược lại, giáo dục khác nghiệt kết thúc, tiêu không hết tiền vân bị chị gái mắng không ngóc đầu lên được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo nghĩ đến đây, phát hiện cuộc sống quả là một vở kịch đầy xung đột mang tính bất ngờ.
Còn có cảm giác như đang năm mơ vậy đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừ, chị vừa kiểm tra qua thẻ mua sắm của em, đúng là đã tiêu hết toàn bộ số.
tiền trong đó, ha ha, tốt lầm tốt lầm, chị nghe Chấn Quốc nói, em còn cỏ tiến bộ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
rất lớn, đã học được cách sử dụng nguồn lực của gia định đầu tư vào một cóng.
ty nhỏ rồi!” “Chị tìm hiểu rồi, em giúp doanh nghiệp nhỏ kia là vì đế ý con gái nhà người ta đúng không? Chuẩn bị tìm cho chị một cõ em dâu hả? Hi hit”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hiểu cười giỡn nói.
Mấy ngày nay Trần Hạo vẫn giữ liên hệ với Tô Đồng Hân, quan hệ hai người.
Anh nợ em một câu yêu thương!
cũng rất mở ám, hầu như cö việc gì Tô Đồng Hân đều chia sẻ hết với Trần Hạo..
Trần Hạo cũng hết sức vui vẻ tân gầu với cô ẩy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng càng chuyện trò, Trần Hạo lại cảng không muốn bước thêm một bước, tiến đến theo đuổi Tô Đồng Hân.
Không ngờ tín tức này đã truyền đến tai chỉ gái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không có mà!” Trần Hạo cười gượng nồi.
“Khu khụ, không đùa em nữa, chỉ là nhìn em bắt đầu quan tâm đến chuyện đầu tư, chị mới nhớ đến một việc, vừa lúe chị tính đầu tư xây dựng một vài trường học, khu mua sắm gì đó ở Kim Lãng, nhưng chị lại nghĩ, chẳng bằng để em thử: một lần, việc này em làm giúp chỉ đi!” Trần Hiểu vô tư nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
*Ø? Nhưng bà chị của tôi ơi, em đâu có hiểu gì về đầu tư đâu? “Không hiểu mới để em học, không sao cả, Lý Chấn Quốc sẽ sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp giúp đỡ em, hơn nữa đều là những người có năng lực cao siêu, vừa lúc em cũng nhân cơ hội này, học tập nên sử dụng tài sản như thế nào, miễn cho về sau lại không qua được cửa ải quan trọng nhất, đến lúc đấy thì ông ba cũng không có cách nào cứu em…” “Cái gì mà cửa ải cuối cùng?“ Trần Hạo bây giờ mới muộn màng phát hiện, lời chị gái nói cứ quái quái thể nào đó.
Hơn nữa, từ lúc đầu chị gái gửi tiền cho anh, đến việc giao nhiệm vụ bắt anh phải trong một khoảng thời gian tiêu hết tối thiểu hai trăm nghĩn, hai mươi triệu tệ gì gì đó…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không giống như chị ấy thừa tiền quá hóa điên, càng giống như có một mục đích nào đấy.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên là như vậy! *Không có gì không có gì, có một số chuyện em không cần biết đến, bây giờ không nên tô mò làm gì, em cứ theo lời chị nói mà làm đi, quãng thời gian về sau, tập trung vào việc đầu tư một chút, lĩnh vực giáo dục, giải trí, tóm lại em.
Anh nợ em một câu yêu thương!
nghĩ ngành nào kiểm được tiền thì cứ làm, về phần danh nghĩa nhà đầu tư, cứ lấy tên của tập đoàn thương mại Kim Lăng ra dùng, tiền cũng lấy từ tập đoàn luôn!” Trần Hiểu nói xong, lại dặn dò thêm vài câu bảo anh trân trọng cơ hội nây, mới yên tâm cúp điện thoại.
Trần Hạo không biết làm sao vò đầu bứt tai.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh thật sự không hiếu mấy thứ đó.
Đúng lúc này, di động vừa buông khỏi tay lại vang lên một lần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh cầm lên nhìn, là cuộc gọi từ con người của công việc Lý Chấn Quốc.
“Cậu Trần, đang bận gì sao? Nếu không bận cậu có thể đi một chuyến đến sơn trang hay không, cục trưởng Hoàng của hiệp hội quản lí thị trường, bộ trưởng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tống cúa Bộ Giáo dục và không ít nhân vật nổi tiếng của các giới đều đã ở đây, họ đều muốn được gặp mặt cậu một lần!” *Cũng không có việc gì bận, được rồi, em sẽ đến ngay!” Từ chối đề nghị cử xe tới đón của Lý Chấn Quốc, Trần Hạo tự mình bắt taxi đến đó.
Làm quen nhiều người hơn, giao thiệp với nhiều người hơn, phù hợp với hỉ vọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
näng bản thân cúa Trần Hạo.
Ngồi trên xe, Trần Hạo nghĩ tới việc sắp thì được bảng lái ô tô, nghĩ đến việc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
bằng lái đến tay, anh có thể tự mình lái xe, Trần Hạo thật vô cùng trồng chờ.
bao lâu đã đến sơn trang suối nước nóng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo quen nẻo quen lối mà đi vào bên trong sảnh lớn.
“Chào ngài, xin ngài dừng bước một chút, cho hỏi ngài có hẹn trước không ạ?” Không ngờ, Trần Hạo vừa bước vào đã bị nhân viên tiếp tân chặn đường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chủ yếu là nhân viên nhìn kiểu gì cũng không thấy anh giống người có khả năng đến mấy chỗ cao cấp thể này để vui chơi.
Nghe thấy giọng nói của nhân viên nữ này, Trần Hạo giật mình quay ngoắt đầu lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bốn mắt nhìn nhau.
Người nhân viên đó cũng bất ngờ đến mức há hốc miệng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Trần Hạo?” *Dương Hạ?” “Tại sao lại là anh?“ “Sao cô lại ở đây?”