Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 516




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 516: Long gia đến

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Trời “

Trương Thiết tưởng mình hoa mắt, đứng thẳng người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mọi người trong nhà lại càng chỉnh tề hơn. Ngoài cửa có một người phục vụ đang chuẩn bị bưng đồ ăn vào, lúc này càng thêm choáng váng.

Lục Tông Nguyên chậm rãi thả chân xuống. Không khí trong nhà lập tức như đóng băng lại. Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ rằng Trần Hạo là một cậu bé tóc vàng, vốn không có tài nghệ gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng điều này có nghĩa là. Một chiếc lá rau đập nát cánh cửa gỗ. Sức mạnh và trình độ tu luyện này phải là bao nhiêu.

“Có thể làm tổn thương người bằng cách hái hoa và lá!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Thiết mồ hôi lạnh lẩm bẩm một mình. Để giảm bớt ngượng ngùng, một người.

Lục gia cười hỏi: “Trương … Trương đại sư, ngươi nói cái gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt thất thần: “Có thể làm tổn thương người bằng cách hái hoa và lá!”

Anh lặp lại một câu khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không ngờ trên đời này lại có một môn kung fu như vậy, thật là mở mang tầm mắt!”

Trương Thiết run lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn Trần Hạo , ánh mắt của hắn tự nhiên thay đổi.

” Trần … Trần tiên sinh, ta mù mới không nhìn thấy Thái Sơn , đây là bản đồ của ngài!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Thiết kính cẩn cầm lấy bản đồ. Mà Lục Tông Nguyên, lúc này nhìn về phía gia tộc. Lục gia tộc lần lượt đứng lên.

“Trần tiên sinh, thứ lỗi cho ta bất kính, thỉnh cầu Trần tiên sinh nể mặt Mạnh đại ca, cứu nhà họ Lục thoát nạn!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lục Tông Nguyên nói xong thì cúi đầu thật sâu.

Trần Hạo giữ bản đồ. Nếu không phải tấm bản đồ này có ích cho bản thân, Trần Hạo chỉ là nhìn sắc mặt của Mạnh Khang, hỏi thăm Lục gia cũng không đủ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thưa ngài, chuyện là như thế này…”

Lục Tông Nguyên vội vàng giải thích toàn bộ câu chuyện. Thì ra những năm đầu Lục gia đã có nhiều kẻ thù.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Về sau, kẻ thù này sang nước khác. Cũng không biết hắn đã học được kỹ năng ở đâu .

Vệ sĩ hàng đầu của Lục gia hoàn toàn không phải là đối thủ của một ngón tay. Kẻ thù đe dọa. Cứ mười ngày lại giết một người con cháu của Lục gia cho đến khi giết hết bọn họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tính đến hôm nay, hai đứa trẻ đã bị giết.

Lục Tông Nguyên từ lâu đã ban lệnh cấm, cấm con cháu ra ngoài. Tất cả đều chán nản trốn ở nhà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kẻ thù này tên là Vương Đại Hải, ý tứ của hắn rất đơn giản, chính là để cho Lục gia diệt vong trong hoảng sợ cả ngày.

Vì vậy Lục Tông Nguyên phải mời rất nhiều cao thủ. Sở dĩ cuộc gặp gỡ trao đổi này được tổ chức trước một tháng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó là thu hút một số lượng lớn các ông trùm đến. Trần Hạo nghe xong, thầm trách Lục Hàm cùng mọi người lẻn ra ngoài chơi.

“Vương Đại Hải này, trước kia là con cháu của Long Giang, chỉ là cha con Vương thị, làm nhiều chuyện ác, bị tập thể thương nhân giàu có Long Giang tẩy chay, đến diệt vong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

” Không ngóc đầu lên được! ”

Mạnh Khang cho biết thêm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tuy nhiên, chúng ta đã thỏa thuận với hắn tối mai quyết đấu với Vương Đại Hải, người này thực lực rất mạnh. Kể cả Mạnh Khang tôi chưa chắc phải là đối thủ của hắn!”

Mạnh Khang lắc đầu thở dài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của ngài, đó chính là may mắn của nhà họ Lục ta !”

Lục Tông Nguyên cung kính nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không có nhiều ấn tượng tốt với Lục Tông Nguyên này.

Anh quay đầu nhìn Mạnh Khang nói: “Được rồi, tối mai tôi cùng Mạnh Khang đi xem một chút!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tuyệt quá!”

Sau bữa ăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cùng với Lục Tông Nguyên rời khách sạn. Đúng lúc này, một quản gia đi tới.

“Lục tổng, người của Yến Kinh Long gia tộc đều ở đây, muốn đến thăm ngươi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhà Yến Kinh Long, hả, bọn họ tới thăm ta làm gì, ai đại diện tới?”

Lục Tông Nguyên bây giờ có Trần Hạo giúp đỡ, tự nhiên thực lực cũng tăng lên rất nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Là Long gia Nhị phu nhân “

Người quản gia nói tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo bên cạnh lắng nghe, nhưng mí mắt hơi nhướng lên. Yến Kinh Long , Long gia Nhị phu nhân?

“Vị quản gia này, là Long gia Nhị phu nhân họ Dương sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quản gia vội vàng cười nói: “Trần tiên sinh, Đúng vậy!” Có vẻ như đó thực sự là Dương Tuyết. ( Người yêu cũ Trần Hạo lúc đầu Dương Hạ , chap 1 mang durex lại …. ☺ )

Không biết tại sao khi nghe thấy Dương Tuyết đi tới, trong lòng Trần Hạo dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn một năm, Trần Hạo cũng đã quên Dương Tuyết. Những điều khác nhau trong năm, thời gian trôi qua cũng trở nên phù du.

Nhưng có một điều Trần Hạo không thể quên. Đó là một năm trước, khi hắn bị gia tộc Mạc – Long truy lùng, Dương Tuyết đã ra tay cữu mạng hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đã hơn một năm, không biết cô ấy thế nào?”

Trần Hạo trong lòng thầm nói . Sau đó không khỏi nở nụ cười: “Cô ấy có thể có cuộc sống ổn định, như vậy đã rất tốt rồi, chúng ta, không gặp nhau thì tốt hơn!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần tiên sinh? Trần tiên sinh?”

Lục Tông Nguyên từ bên cạnh nói thầm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hả?”

Trần Hạo có chút mất hứng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hì hì, không biết bây giờ Trần tiên sinh đang ở đâu, nếu thuận tiện thì chuyển về Lục gia chúng ta, tôi sẽ cho người sắp xếp nhà cửa tốt nhất cho ngài!”

Lục Tông Nguyê nói .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Được “

Trần Hạo gật đầu. Chuyển vào Lục gia. Mà Lục Tông Nguyên cư nhiên ở phòng khách phía trước mà chào hỏi người của Long gia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Dương tiểu thư, xin chào, tôi đã đọc danh sách quà tặng của ngươi, quà tặng lần này đắt quá, Lục gia của tôi không dám nhận!”

Lục Tông Nguyên khách sáo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Lục tổng quá khiêm tốn, có thể nhận thấy Lục tổng bận rộn cả ngày, gặp được ngài đã là may mắn của Long gia!”

Dương Tuyết nói. Lục Tông Nguyên cười liếc Dương Tuyết. Người phụ nữ này tuổi còn trẻ có thể thay mặt Long gia, xem ra cũng không phải dạng vừa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô trả lời một cách đanh thép, tạo cho người ta cảm giác đàng hoàng. Bất giác, Lục Tông Nguyên cũng cao hứng nhìn Dương Tuyết.

“Lục tổng, ngài quá bận rộn nên Tiểu Tuyết trực tiếp bày tỏ ý định chuyến đi này. Kế hoạch hợp tác của Long gia, không biết ngài đã đọc chưa. Nếu có thể, Yến Kinh Long rất vui lòng cùng Lục gia hợp tác! ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Và để tỏ lòng thành, Long gia sẽ đưa ra một dự án trị giá hàng chục tỷ giao cho Lục gia!”

Lục Tông Nguyên mí mắt khẽ giật một cái, hiển nhiên có chút dụ dỗ. Bất quá, ông ta không vội để lộ ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cảm ơn Long gia đã tin tưởng hợp tác, hiện tại cũng đừng lo lắng, nghe người ta nói hình như Dương Tuyết cô nương ở Long Giang đây, còn có mấy người họ hàng của cô. “

Mối quan hệ giữa gia đình Long gia không có gì bí mật trong thế giới kinh doanh. Về phần gia đình Dương Tuyết, thành thật mà nói, mối quan hệ không mấy tốt đẹp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ Long gia đột nhiên phái người đại diện tới, Lục Tông Nguyên phải hiểu chi tiết hơn. Khi nghe nói người đại diện được phái tới là Dương Tuyết.

Lục Tông Nguyên liền yêu cầu thuộc hạ gọi ra thông tin của Dương Tuyết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Lục tổng biết tỉ mỉ như vậy, quả nhiên là tôi cùng quê, tôi có mấy người anh em họ ở đây, đã nhiều năm không liên lạc, cũng rất lâu rồi mới tới Long Giang.”

“Nhưng có một điều chắc chắn. Với những dự án này, Lục gia sẽ hái ra tiền, đồng thời sẽ làm sâu sắc thêm mối quan hệ hợp tác sâu rộng giữa hai công ty chúng ta, đúng không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tuyết cười. Lục Tông Nguyên gật đầu. Đúng lúc này, quản gia từ ngoài cửa bước vào.

Báo lại: “Lục tổng, Trần tiên sinh, mọi chuyện đã giải quyết xong, ngài còn căn dặn gì thêm nữa không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lục Tông Nguyên nói: “Không có chuyện gì, để cho Trần tiên sinh nghỉ ngơi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.