Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 495




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 495

Trần Hạo lạnh lùng nhìn người này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ là qua cảm nhận hơi thở, cậu đã cảm thấy

người này không phải người thường.

Loạt soạt!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà vào lúc này, có một vài ánh sáng trong bóng

tối lóe lên, họ đã đứng sau lưng Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó là bốn người đàn ông cũng mặc áo choàng đen.

Giống như người trước mặt, nhìn kỹ năng của bọn

họ, dường như còn vượt xa cậu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhà họ Mạc?

Trần Hạo trong lòng âm thầm nói.

“Trần Hạo, hôm nay tìm cậu ra đây, có hai việc!”

Đúng lúc này, người mặc đồ đen lên tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe giọng nói là một ông già.

“Có chuyện gì?”

“Nhà họ Trần đã tồn tại hàng trăm năm, là một gia

tộc giàu có và danh giá. Cậu là con út của nhà họ Trần ,

đã bị nhà họ Trần làm nhục và hủy hoại! Điều đầu tiên,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

là phải dạy cho cậu một bài học!”

Người mặc đồ đen nói nhẹ.

“Ông biết thân phận của tôi? Nghe ý của ông,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

hình như không phải người nhà họ Mạc?”

Trần Hạo đặt câu hỏi.

Người mặc đồ đen không trả lời.

Đột nhiên, bóng dáng của ông ta vụt đi, đi thẳng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

đến chỗ Trần Hạo.

Không đợi Trần Hạo phản ứng, chát chát! Hai cái

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

tát trời giáng đã vào mặt cậu rồi.

Trong tích tắc, người mặc đồ đen trở lại vị trí ban đầu.

Tốc độ cực nhanh, như xảy ra trong nháy mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không thể để chống lại.

“Các người…rốt cuộc là ai?”

Trong lòng Trần Hạo lại ngạc nhiên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Việc thứ hai, tôi là phụng mệnh của chủ thượng

đến đưa cậu đi gặp ông ấy, nhưng Sâm Vương này đối

với cậu rất có lợi. Tôi sẽ để bốn đại vệ Đông Nam Tây

Bắc ở lại với cậu. Thời gian tới, bọn họ sẽ đưa cậu đi! ”

“Đông Nam Tây Bắc?”

“Có thuộc hại”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trong khoảng thời gian này, các người ở bên

cạnh Trần Hạo, mọi việc nghe theo mệnh lệnh của

cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy lấy được Sâm Vương, thì

đưa cậu ấy về gặp chủ thượng!”

Người đàn ông mặc đồ đen ra lệnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vâng!”

Sau khi người áo đen gật đầu, chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, chủ thượng của các người là ai?”

Trần Hạo che mặt hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai cái tát đã khiến miệng của Trần Hạo chảy máu.

“Đến lúc đó gặp mặt, cậu đương nhiên sẽ biết!”

Người áo đen bỏ lại câu nói này rồi rời đi.

Thật kỳ lạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đám người áo đen này, thực lực mạnh hơn bao giờ

hết, người của nhà họ Mạc so với bọn họ, còn kém quá xa.

Chẳng lẽ ngoài nhà họ Mạc, trên đời này còn có

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

những cao thủ mạnh hơn sao?

Trần Hạo nghĩ.

Nếu như bác Tần ở bên cạnh cậu thì tốt rồi, ông ấy

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nhất định biết nhóm ngươi này là thế lực gì!

Còn bốn tên đại vệ từ Đông Nam Tây Bắc, ngoại

trừ gật đầu và lắc đầu, bọn họ cũng sẽ không nói gì với

Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo vô cùng bất ngờ và bất lực.

Xem ra, chỉ có khi nhìn thấy chủ thượng của bọn

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

họ, cậu mới biết được nhóm này là ai.

Tuy nhiên với tình hình hiện tại, không thuận tiện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

để mang theo bọn họ, vì vậy Trần Hạo đã yêu cầu

Đông Nam Tây Bắc quay lại trang viên chờ đợi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà bản thân cậu, vẫn phải ở lại nhà họ Úc.

Lúc này ở nhà họ Úc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu ta không ở đây càng tốt, có lẽ đã chết ở nơi

nào rồi cũng nên, đừng để mẹ nhìn thấy cậu ta, nhìn

thấy cậu ta mẹ sẽ khó chịu, được rồi, gọi mọi người

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

qua đây là muốn nói một chuyện chính!”

Tô Hồng, gọi tất cả các thành viên trong gia đình

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

vào phòng khách lớn.

Úc Kim Phi không biết Trần Hạo đã đi đâu.

Tô Hồng nói: “Thời gian vừa qua, tôi đã tiếp xúc

với các thế lực của nhiều quốc gia. Họ rất háo hức với

Sâm Vương, và họ đã đưa ra giá cao ngất trời cho

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

chúng ta”

“Nhưng mà mẹ ơi, không phải là đã nói giá cả

không phải là vấn đề sao? Thứ này ở nhà họ Úc chúng

ta là một tai họa, nếu có thể xử lý được thì chúng ta

nên xử lý càng sớm càng tốt. Với tình hình hiện tại, có

quá nhiều thế lực theo dõi, sao mẹ lại liên hệ với nhiều

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

người mua như vậy?”

Úc Kim Hương không khỏi ngạc nhiên nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hừ, đứa con gái ngốc nghếch, không hiểu

chuyện này sao? Tiếp xúc với càng nhiều người mua,

nhà họ Úc của chúng ta càng mạnh, để bọn họ tranh

đấu. Dù sao bọn họ cũng mạnh, tranh đấu đến cùng.

Ngược lại, những thế lực này ở Thiên Thành căn bản là

đánh chưa đủ. Bằng cách này, trong tương lai nhà họ

Úc của chúng ta không chỉ có thể phá tan vòng vây

mà còn có thể thiết lập vị thế tối cao ở Thiên Thành!

Một mũi tên trúng hai con chim!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Con hiểu điều này rồi, bằng cách này, những thế

lực nhỏ trong Thiên Thành nhất định sẽ thấy khó mà

rút lui!” Úc Kim Hương gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng vậy, mẹ đã chọn ngày rồi, là ba ngày nữa,

nhà họ Úc của chúng ta sẽ công khai tổ chức buổi đấu

giá của Sâm Vương. Đến thời lúc đó, để cho bọn họ

đấu. Nhà họ Úc của chúng ta chỉ kiếm lời thôi!”

Tô Hồng cười nhạt.

Mặc dù người đứng đầu nhà họ Úc là ba của Úc

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kim Hương.

Nhưng nói thế nào thì vị trí của Tô Hồng trong nhà

họ Úc hơi giống Từ Hi, bà ấy là người có tiếng nói

quyết định cuối cùng về những vấn đề lớn nhỏ trong nhà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ví dụ như trường hợp về việc Sâm Vương này, Tô

Hồng là người nắm giữ.

Mà có thể nghĩ ra một phương pháp như vậy cũng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cho thấy sự mưu mô của người phụ nữ này.

“Ngày mai sẽ có rất nhiều thế lực tập trung ở đây,

ba ngày này hai chị em con không được phép đi đâu

hết. Đều ở lại giúp mẹ tiếp khách, hiểu không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Hồng nói.

Tức giận liếc nhìn con gái lớn Úc Kim Phi.

Chẳng qua hai chị em đều gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“A, anh rể, anh về lúc nào vậy?”

Lúc này, Úc Kim Hương hét lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo mở cửa, bước vào.

“Hừ, đồ vô dụng, làm xong đại hội này thì biến mất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cho tôi!”

Tô Hồng liếc nhìn Trần Hạo một cách kinh tởm rồi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

lại quay lên lầu.

Những gì Tô Hồng nói vừa rồi, Trần Hạo ở bên

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

ngoài đã nghe rõ.

Trong lòng cậu thầm nói về sự ác độc của người

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

phụ nữ này.

Để nhiều thế lực tranh giết lẫn nhau.

Trong nháy mắt, đã là ngày hôm sau.

Như lời Tô Hồng nói, một khi tin tức về việc công

khai đại hội đấu giá Sâm Vương được tung ra, đã gây

ra một sự náo động lớn trong toàn bộ thành phố Thiên Thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau tất cả, giá trị kinh tế mà Sâm Vương mang lại

thì khỏi phải nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ Sâm Vương thực sự nằm trong tay nhà

họ Úc.

Nhiều thế lực lớn nhỏ đều được nhận lời mời.

Cả thành phố dưỡng như bị kích động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đồng thời, các thế lực ngầm ở nước ngoài cũng

lần lượt kéo đến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong một thời gian, tất cả các khách sạn ở Thiên

Thành đều kín chỗ.

Thiên Thành náo nhiệt vô cùng.

Đương nhiên, Trần Hạo nghĩ đều đúng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chiến lược của Tô Hồng thực sự sẽ gây ra những

cuộc tranh chấp đẫm máu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mới sáng nay, hai phe ở Thiên Thành đã giao

chiến với nhau, cả hai đều bị thua lỗ, ngay trong ngày

họ tuyên bố rút khỏi cuộc đấu giá.

Mà bây giờ, ở Thiên Thành có hai thế lực tiêu biểu nhất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó là hai quyền lực của tập đoàn Văn Sâm và tập

đoàn Thiên Long.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói đến ông chủ của tập đoàn Văn Sâm, đến nay

Văn Sâm vẫn chưa lộ diện, khiến mọi người không

ngừng suy đoán, thậm chí còn có ngươi cho rằng Văn

Sâm gặp phải sát thủ và đã bị giết chết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhiều lực lượng liên kết của tập đoàn Văn Sâm

vốn dĩ được gắn với tập đoàn Thiên Long hắc ám mạnh nhất.

Mà nhà họ Úc là người tổ chức.

Đương nhiên rất bận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Biệt thự Long Tuyền, một danh lam thắng cảnh lớn

ð Thiên Thành, được đặc cách làm địa điểm tổ chức.

Ngày đầu tiên, Tô Hồng và hai cô con gái của bà

ta đương nhiên ở biệt thự Long Tuyền bắt đầu tiếp đón

những vị khách quý đến từ khắp nơi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhiều người dân địa phương ở Long Thành cũng

đã đến chung vui, đến xem buổi đấu giá mà hàng chục

năm qua chưa có ở Thiên Thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ, có quá nhiều người, không thể sắp xếp hết

vào biệt thự Long Tuyền được? Đầu chật kín rồi!”

Úc Kim Hương phàn nàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hôm nay, Úc Kim Hương còn gọi các bạn trong lớp

đến giúp.

“Con cái đồ ngốc này, đã nói với con là lần này có

mấy chục thế lực đến, mẹ tính rồi, chỉ có 18 thế lực

cần bố trí đặc biệt, còn lại, con đừng quan tâm đến

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

bọn họ, nhân tiện con phải tránh họ ra. Tập đoàn Thiên

Long và tập đoàn Văn Sâm ở Thiên Thành, hai thế lực

lớn này, cần có sự sắp xếp đặc biệt, bởi vì sau sự việc

này nhà họ Úc chúng ta, cần phải đối phó với hai thế

lực này, nhớ rằng không được xúc phạm đến bên nào

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nghe chưa!”

Tô Hồng nghĩ đến điều gì đó nên nhắc nhỡ cảnh cáo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.