Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 49




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 49

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cúp máy, không quay về kí túc mà đi thẳng đến bãi tập ô tô.

Tất nhiên, trong tay Trần Hạo còn cầm bộ quần áo vừa mua cho Tô Đồng Hân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hộp quà được bọc rất tỉnh xảo.

Trần Hạo định bụng lát nữa tìm một cái cớ thích hợp tặng nó cho Tô Đồng Hân Nếu trực tiếp tặng quà rồi mở miệng nói thích người ta, dùng với kiểu người như Dương Hạ, Trịnh Thiên Thiên khẳng định là thành công Nhưng đối với Tô Đồng Hân, Trần Hạo nghĩ trong lòng, thôi quên đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu làm không tốt, lại biến khéo thành vụng thì nguy.

Trần Hạo cũng muốn xem xem người Tô Đồng Hân sẽ giới thiệu cho anh là ai? Chẳng qua, khi Trần Hạo đi đến sân tập, nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, Trần Hạo lại ngơ ngác Tô Đồng Hân đúng là có mặt, lúc này cô ngồi ở một bục đá dài bên ngoài sân tập, quay lưng về phía Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Điều khiến Trần Hạo sửng sốt là, ngồi sát bên cạnh Tô Đồng Hân là một chàng trai.

Hai tay của Tô Đồng Hân vô cùng thân mật khoác lên cánh tay cúa chàng trai kia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người dựa vào nhau, nói cười vui vé.

*Am!” Trần Hạo cảm thấy trong óc mình vang lên một tiếng sấm rền Là kiếu vô cùng gấp gáp, vô cùng bất ngờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Toàn bộ tâm hồn cùng chấn động.

“Tô Đồng Hân đã có người yêu rồi?” Trần Hạo trong lòng lạnh lẽo tự hỏi Anh vất vả lâm mới gom đủ dũng khí, chuẩn bị theo đuổi người con gái mình yêu thương, đó còn là một cô gái rất tốt rất lương thiện Ngay cả vừa rồi khi đi trên đường, Trần Hạo đều tưởng tượng đến lúc mình tặng quà, Tô Đồng Hân sẽ thật vui mừng, hay vì nhận ra tâm tư cúa mình mà từ chối đây? Nếu cô ấy từ chối thì mình nên làm sao mới được? Nhưng, Trần Hạo cảm thấy đến tám mươi phần trãm là Tô Đồng Hân sẽ nhận lấy Nhưng Trần Hạo tuyệt nhiên không ngờ sẽ là cảnh tượng trước mắt mình bây giờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hil Trần Hạo, bọn tôi ở đây!” Vào lúc đầu óc của Trần Hạo đang diễn ra ngàn vạn dòng tư tưởng rối ren, Tô Đồng Hân quay lại vây tay với Trần Hạo *Trần Hạo, cậu đến mà sao không nói tiếng nào, đứng ngây ra đó làm gì thế?” Đợi Trần Hạo đi đến, Tô Đồng Hân còn kéo tay chàng trai ngồi bên cạnh, cười ha hả nói với Trần Hạo.

“Không… không có gì!” Vẻ mặt Trần Hạo đầy gượng gạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn sang chàng trai ngồi bên Tô Đồng Hân, là người cùng lứa, ãn mặc sáng sủa đẹp trai Còn khá trầng.

Đứng một chô cùng bạn nam này, bản thân Trần Hạo cũng thấy tự ti, bởi mình ăn mặc thật quá xấu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ cũng đúng thôi, Tô Đồng Hân là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể không có người theo đuổi chứ.

*Trần Hạo, tớ giới thiệu một chút, đây là em họ của tớ Tô Kì, Tô Kì, đây là anh Trân Hạo mà chị đã nói với em” Tô Đồng Hân kéo tay Tô Kì từ trên bục đi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo lại nghệch ra Đệch, hóa ra là em họ của Tô Đồng Hân? Tâm trạng hiện giờ của Trần Hạo, giống cảm giác đã chết mà sống lại, xong lại chết một lần rồi sống lại vậy.

*Ô ô, anh chính là Trần Hạo mà chị họ nhắc đến sao, nghe nói anh rất may mắn, trúng xổ số phát tài?” Tô Kì cười nhạt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dù vậy, trong mắt cậu ta cũng không giấu được sự xem thường.

Nghĩ xem Cậu ta đến tìm chị họ để bàn chuyện, kết quả chị nói muốn giới thiệu một người bạn tốt của mình cho cậu ta Nghe chị họ nói người bạn này thật sự rất tốt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn là người vừa trúng số độc đắc.

Tô Kì nghĩ thầm, người có chút tiền, làm quen chút cũng không thiệt gì Nhưng không ngờ râng, vừa nhìn đến cách ăn mặc cúa Trần Hạo cậu ta đã thấy đủ rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đệch, đây là nghệ thuật phối đồ dân quê à? Chỗ nào giống loại người có tiền.

Tô Kì vô cùng thất vọng “Tôi là Trần Hạo!” Trần Hạo gật gật đầu, chuẩn bị đưa tay ra chào hỏi Tô Kì “Được rồi chị họ, bạn của chị em cũng thấy rồi, em phải về trường trước đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tháng sau là mừng thọ của bà, tặng quà gì chúng ta đã bàn xong rồi nhé, em đi đây!” Tô Kì không thèm nhìn Trần Hạo, hai tay đút vào túi quần, lười biếng nói được một câu với Tô Đồng Hân rồi đi Hôm nay cậu ta đến chủ yếu là bàn bạc với chị họ chuyện quà tặng mừng đại thọ tháng sau của bà nội “Tô Ki, thâng ranh này!” Nhìn thấy cậu em họ thân thiết nhất từ bé của mình võ lễ như vậy với Trần Hạo, Tô Đồng Hân cũng có chút tức giận “Trần Hạo, thật ngại quá, em họ của tớ chính là kiếu vậy đấy, trở về tớ sẽ mắng cho nó một trận” Tô Đồng Hân áy náy nói.

Trần Hạo hậm hực rút tay lại: “Không có gì!” Nói thật, tuy bị tên nhóc Tô Kì kia coi thường, Trần Hạo lại chí có một chút tức giận, thậm chí không đáng kể.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì sao à? Bởi vì vừa nãy Trần Hạo nhầm tưởng Tô Kì là bạn trai của Tô Đồng Hân, cảm giác mọi âm thanh xung quanh như biến mất khỏi thế gian, nhưng sau đó lại biết được không phải như vậy.

Sự chênh lệch cảm xúc này khiến Trần Hạo không thể tức giận được chút nào cả “Phải rồi Trần Hạo!” Sóng mắt Tô Đồng Hân hơi hơi chuyển động, cất giấu chút ý vị hứng thú nhìn về phía Trần Hạo: “Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cậu lộ vẻ không vui, có chuyện gì xảy ra à?” Tuy vừa rồi Tô Đồng Hân rất nhiệt tình giới thiệu Tô Kì, nhưng ánh mắt lại luôn để ý đến sự thay đổi của Trần Hạo “Không có gì, chí là vừa rồi tớ nghĩ có phải bạn trai cậu đến đấy không?” Trần Hạo gượng cười nói một câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hi hì, gì cơ! Cậu nhầm em họ thành bạn trai tớ á! Ha ha!” Tô Đồng Hân cất tiếng cười giòn.

“Làm sao có thể, sự thật thì, tớ còn chưa có người yêu đâu, chắc là do yêu cầu tìm bạn trai của tớ có hơi cao thì phải?” Tô Đồng Hân từ trên bục đá đứng dậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lời này lại khơi lên hứng thú của Trần Hạo.

*Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu là gì?” Trần Hạo thử dò hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Muốn làm bạn trai của tớ á, thứ nhất, khẳng định phải có sức cuốn hút, anh ấy có thể giàu, cũng có thể nghèo chút, nhưng về mặt phong cách riêng nhất định không thể thiếu! Thứ hai, không thể quá xấu được. Thứ ba là mặt tình cảm, phải chung thúy với một nửa kia của mình. Còn thứ tư thì…”   *Còn điều thứ tư nữa?” Trần Hạo cảm thấy đầu mình hơi đau rồi Mới ba điếm này, bản thân cũng chỉ đáp ứng được một điểm rưỡi Không phải là quá xấu xí, ngoài ra, Trần Hạo cảm thấy bản thân cũng khá chung thủy trong chuyện tình cảm Nói về sức cuốn hút.

Thật lòng, Trần Hạo cũng tự thấy bản thân rất kém cỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rõ ràng bây giờ anh là một cậu ấm nhà giàu hàng thật giá thật, nhưng lại không có phong độ tự tin như những kẻ có tiên khác Thật làm người đau lòng! Xem ra sau này anh không thế quá nhút nhát như trước! Trần Hạo thầm nói trong đầu Đồng thời, Trần Hạo vốn muốn đến tặng quà, nghĩ rồi lại không tặng nữa.

Mấy yêu cầu mà Tô Đồng Hân vừa nói nghe có vé tùy ý, thực chất chính là điều cô ấy thật sự muốn Bán thân chưa hoàn toàn đạt đến mức đó, bây giờ muốn theo đuổi cô ấy, ước chừng là khó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chẳng bằng trước bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè đi lên, gấp gáp làm gì? Cho nên mấy ngày tập lái xe tiếp theo, Trần Hạo đã không còn cố ý kéo gần quan hệ vì muốn Tô Đồng Hân nhanh chóng trở thành bạn gái của mình.

Hoàn toàn coi cô ấy là bạn bè.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người vô cùng hòa hợp, Tô Đồng Hân cũng bắt đầu cởi mở với Trần Hạo.

Trần Hạo thậm chí nghi ngờ, tiêu chuẩn chọn bạn trai mà Tô Đồng Hân đưa ra hôm trước, liệu có phải là cố ý nói cho mình, để mình đừng theo đuổi cô ấy nữa, hai người làm bạn thôi cũng được! Đây là uyến chuyển từ chối hả? Đến tận ngày hôm nay, hai người tham gia thi lấy bằng € ô tô, đã xảy ra một chuyện…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vốn hai người hẹn nhau thi lấy bằng xong sẽ cùng đi về trường học Nhưng, sau khi Trần Hạo thi xong, đợi bao lâu cũng không thấy bóng dáng của Tô Đồng Hân đâu Trần Hạo thử gọi điện thoại, Tô Đồng Hân lại tắt máy! Được thi hai lần, cho dù Tô Đồng Hân thi hết hai vòng, lâu như vậy cũng nên xong rồi chứ.

Đến lúc này, Trần Hạo mới nhìn thấy một chàng trai thi cùng nhóm với Tô Đồng Hân cúi đầu ủ rũ đi ra Anh lập tức lại gần hỏi thăm *Há! Cậu hỏi cô gái xinh đẹp lúc nãy há, cô ấy không tham gia thi, hình như lúc sắp đến giờ thi cô ấy nhận một cú điện thoại, sau đó vội vã rời đi rồi!” Người đẹp như Tô Hân Đồng, đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bị chàng trai này để ý, Trần Hạo cũng không có gì ngạc nhiên.

Chỉ là, Trần Hạo thầm nghĩ Tô Đồng Hân rốt cuộc có chuyện gì? Không nói một tiếng đã vội vã rời đi, còn tât máy? Sẽ không có chuyện gì chứ? Trần Hạo nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi điện cho Giang Vi Vi hỏi một câu xem sao “Trần Hạo à, cậu quan tâm Đồng Hân như vậy làm gì? Cậu thật tưởng trúng vài đồng bạc là có thế theo đuổi cậu ấy hả? Nói cho cậu biết, dẹp cái suy nghĩ đó đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” Hiến nhiên, Giang Vi Vi còn nhớ mối thù anh liên tiếp làm cô ta mất mặt ở nhà hàng Bếp Gia Viên Vừa bất máy, một tràng mắng chửi châm chọc đã xổ đến bên tai Trần Hạo “Cậu biết cô ấy đang ở đâu phải không? Cậu nói cho tôi, về sau tôi sẽ báo đáp cậu, tặng cậu một bộ quần áo cúa Victoria, ok!” Trần Hạo thản nhiên nói, bộ quần áo lần trước được Lâm Y Y tặng anh không dám đem tặng Tô Đồng Hân, bây giờ, thừa dịp đưa cho Giang Vi Vi cũng được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chủ yếu là Tô Đồng Hân không nói gì đã đi mất, Trần Hạo thật sự lo là cô ấy đã xảy ra chuyện.

Không chỉ vì muốn theo đuổi cô ấy, chỉ cần là bạn bè của Trần Hạo, anh không thể cứ thế không hói han gì đến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu nói thật? Cậu mua nổi quần áo của Victoria sao? Quần áo của hãng đỏ ít cũng mấy chục nghìn tệ!” Giang Vi Vi ngạc nhiên thốt lên.

*Ứ ừ, lát nữa sẽ đưa cho cậu!” “Được thôi, nể tình cậu cuối cùng cũng biết hiếu kính bề trên là tôi, tôi nói cho cậu biết vậy. Haizz…tôi cũng vừa được biết, nhà của Đồng Hân xảy ra chuyện lớn rồi, việc kinh doanh của gia đình cậu ấy thất bại, hình như sắp phá sản, nhà gọi cậu ấy trở về một chuyến!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.