Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 469




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 469

Lạch cạch lạch cạch…

Bàn rượu đang run rầy, đĩa cốc trên bàn bị lay

động va vào nhau loảng xoảng.

Đó là do ba con nhà Tư Đồ cùng ba người bọn

Long Bưu đang run rầy.

Lúc nãy vẫn còn náo nhiệt uống rượu, trò chuyện rôm rả.

Vậy mà giờ kinh khủng lại đến như vậy!

Thực lực siêu phàm của nhà họ Mạc, cả ba người đều đã thấy rồi.

Thế nhưng, đây căn bản chẳng phải đối thủ của Trần Hạo.

Mà Trần Hạo đi về phía bàn rượu.

Bịch bịch!

Long Bưu bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống.

“Cậu trần, tha mạng… tha mạng cho tôi!”

Một người đàn ông cường tráng nặng chín mươi

kí, lúc này bị dọa sợ đến nỗi nước mũi đều chảy thẳng xuống miệng.

“Nửa năm trước, tôi chạy trốn tới Tây Nam, là anh

dẫn người đi đuổi giết tôi, hơn ba chục anh em của tôi

đều bị anh phế rồi, bọn họ đều là bạn bè của tôi ở Kim lăng”

Trần Hạo vỗ đầu Long Bưu và nói.

“Tôi sai rồi… cậu trần! Tôi… tôi sai rồi!”

“”Bốp!”

Nhưng Trần Hạo lại làm như không nghe thấy gì.

Anh dùng lực đánh mạnh.

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Ngay sau đó, hai mắt Long Bưu chảy máu, rất

nhanh đã ngã xuống đất.

“AI”

Mặt hai ba con nhà Tư Đồ trắng bệch như một tờ giấy.

Bị dọa tới mức co rúm lại, lùi vào trong góc tường.

Bọn họ có cảm giác như người đứng trước mặt

không phải Trần Hạo, mà là ma quỷ!

Trần Hạo liếc nhìn hai ba con đang sợ hãi.

Sau đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn rượu.

Anh ngồi xuống, rót một ly rượu vang đỏ, tiện tay

lấy một con bào ngư lên gặm nhấm.

“Nghe nói, nửa năm qua hai ba con các người luôn

tới Tây Nam tìm tôi, còn tiêu tốn rất nhiều sức người

sức của, bây giờ tôi tới rồi đây, các người tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Hạo nhìn bọn họ, hỏi.

“Không… không có gì, cậu… cậu trần, không có gì đâu!”

Tư Đồ Hồng run rẩy nói.

“Nếu không có việc gì, sao lại phí nhiều sức lực

tìm tôi như vậy làm gì? Tôi còn tưởng rằng hai ba con

các người có chuyện quan trọng, nếu không tôi đã

không giữ hai người lại cho tới bây giờ!”

Trần Hạo cười lạnh lùng nói.

Anh ăn xong một con bào ngư, uống hết rượu

vang đỏ trong ly.

Trần Hạo đi về phía hai ba con…

“Âm ầm!”

Tiếng sấm sét bên ngoài càng lúc càng lớn.

Nhưng mà, sau một trận mưa lớn vội vã, bầu trời lại tạnh ráo.

Nhưng nhà Tư Đồ lại lập tức xuất hiện một ánh lửa ngút trời.

Toàn bộ khu vực nhà Tư Đồ đều bị ánh lửa dữ dội

đó chói sáng như thể ban ngày.

Có một bóng người đội mũ, cầm theo một túi đồ,

từ từ rời khỏi nhà Tư Đồ, cuối cùng biến mất trong màn

đêm mênh mông…

Sáng sớm ngày hôm sau, vì có trận mưa đêm qua mà không khí cực kì trong lành.

Ở một nhà kho vùng ngoại thành.

Có hơn chục chiếc chăn đệm được trải dưới đất.

Đó là đám người Phương Kiển Niếp vẫn đang say giấc nồng.

Mí mắt Phương Kiển Niếp khẽ nhúc nhích.

Dường như cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ

bên ngoài truyền tới, liền tỉnh giấc.

Lúc này, cô ta liền cảnh giác ngồi dậy.

Liền trông thấy đám người Hồ Tuệ Mẫn vẫn đang nghỉ ngơi.

Bên ngoài nhà kho đã sáng rồi, điều khiến Phương

Kiển Niếp ngạc nhiên hơn nữa là bên ngoài không thấy

một bóng người nào cả.

Trống không.

“Dậy đi, mọi người mau dậy đi!”

Phương Kiển Niếp hét lên.

Lúc này mọi người mới thức dậy.

“Sao vậy Kiến Niếp? Buồn ngủ quá! Không ngỡ lại ngủ quên mất!”

Hồ Tuệ Mẫn ngáp một cái rồi nói.

“Mọi người xem kìa, trong nhà kho không có một bóng người!”

Phương Kiển Niếp nói.

Lúc này đám người mới kịp phản ứng.

“Đúng vậy, mọi người đâu hết rồi? Tối qua vẫn còn

đây mà, không có lý nào mà bọn họ rồi đi, chúng ta

không nghe được chút động tĩnh nào được?”

Thẩm Quân Văn ngay lập tức đứng lên.

Còn Phương Kiển Niếp thì cau mày, lúc này mới

thấy bốn phía xung quanh nhà kho, không biết từ lúc

nào đều có những nén hương đã cháy hết.

“Là loại hương này đã làm chúng ta bất tỉnh!”

Phương Kiển Niếp nói.

“Rốt cuộc bọn họ là ai? Cứu chúng ta, nhưng lại

không nói chúng ta biết họ là ai!” Hồ Tuệ Mẫn nói.

Sau đó, có người hét lên: “Mọi người xem này, ở

đây có một hộp giấy! Hình như bên trong có gì đó!”

Lúc này mọi người lập tức xúm lại.

“Thư gửi Hồ Tuệ Mẫn!”

Trên hộp có một tờ giấy niêm phong.

“Cô Hồ, xem ra cái này là người ta để dành riêng cho cô!”

Một người lên tiếng.

Không biết vì sao, trong lòng Hồ Tuệ Mẫn lại có chút kích động.

Trong đầu cô ta lập tức có rất nhiều suy nghĩ.

Thẩm Quân Văn vừa nhìn thấy vậy, trong lòng

cũng cảm thấy gấp gáp.

“Hừ, có cái gì chứ, mở ra xem nào!”

Thẩm Quân Văn nói như thể đang giận hờn.

“Làm gì thế? Cái này dành riêng cho em, không thể mỡ ra xem!”

Hồ Tuệ Mẫn tức giận nói.

“Ai biết bên trong có thứ gì chứ?”

Thẩm Quân Văn nhìn thấy bộ dạng của Hồ Tuệ

Mẫn thì lập tức muốn cãi nhau với cô.

Dù sao nếu như Hồ Tuệ Mẫn thích người khác rồi,

anh ta cũng sẽ vô cùng lo lắng.

Mà đúng lúc này, Phương Kiển Niếp hét lên:

“Đừng lên tiếng, có người đang tiến về phía chúng ta”

Sau đó liền chạy về phía cửa nhà kho.

Mọi người cũng rất căng thẳng.

“Kiển Niếp, Tuệ Mẫn, hai người có ở trong đó không?”

Trong lúc mọi người nghĩ rằng Tư Đồ Dương đã đuổi dến đây.

Một giọng nữ ngọt ngào lập tức xua tan đi sự lo

lắng của tất cả mọi người.

“Phương Di?”

Phương Kiển Niếp vừa nghe đã biết rồi.

Cô ta lập tức đi ra.

Đúng vậy, Phương Di đang dẫn theo một đám

người vệ sĩ của nhà họ Phương đi tới.

“Chúng tôi ở đây!”

Phương Kiển Niếp vui vẻ vẫy tay.

“A! Kiến Niếp, thấy mọi người không có chuyện gì

đúng là tốt quái”

Sau khi trải qua đêm hôm trước, có thể nói, mọi

người đều đã được chứng kiến điều đáng sợ nhất trên đời rồi.

Niềm vui sống lại và đoàn tụ sau thảm họa, không

thể dùng lời để diễn tả được.

“Cô cả, cô không sao là tốt rồi, ông cụ lo chết đi được!”

Đám người trong gia tộc cũng cười nói.

“Tôi không sao, không sao, đúng rồi Phương Di

này, không phải lúc đó mấy người không chạy ra được

sao? Làm sao lại như vậy được?”

Phương Kiến Niếp ngạc nhiên nói.

“Sau đó chúng tôi đã được cứu, chính là Anh Tam,

Anh Tam đã cứu cả nhà tai!”

Phương Di vừa nói vừa khóc.

“Anh Tam?”

Đầu tiên là Phương Kiển Niếp thấy rất kinh ngạc,

lại nhìn thấy Phương Di đang buồn bã khóc: “Sao thế?

Sao lại khóc?”

“Hình như Anh Tam xảy ra chuyện rồi, sau khi cứu

chúng tôi xong, thì quay về cứu Thắng Nam, nhưng mà

nhà Tư Đồ bị cháy, không còn gì cả, Anh Tam cũng

không thấy đâu nữa!”

Sắc mặt Phương Kiển Niếp cũng có vẻ đau buồn.

“Phương Di, đừng lo lắng, Anh Tam phúc lớn mạng

lớn, chắc chắc sẽ không sao đâu, hơn nữa, chúng ta

còn chưa bắt đầu tìm Anh Tam mài!”

Phương Kiển Niếp khuyên nhủ.

“Vâng vâng, cô nói đúng, dù từ nhỏ Anh Tam đã

phải khổ sở, nhưng phúc lớn mạng lớn, chắc chắn

không sao, tôi nhất định sẽ tìm ra anh ta!”

Phương Di gật mạnh đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy nhiên, Phương Kiển Niếp – một người cần thận

tỉ mỉ, lúc này lại nhìn ra trong ánh mắt của Phương Di

có chút khác thường.

Tuy bây giờ trong lòng tràn đầy nghỉ ngờ, nhưng

Phương Kiển Niếp cũng không nói gì nhiều.

Lúc này cô ta vẫn lo lắng cho sự an toàn của ông

nội: “Vậy bây giờ ông không sao chứ? Nhà Tư Đồ có

gây bất lợi gì cho ông không? Còn nữa, sao mấy người

biết chúng tôi đang ở đây?”

“Nhà Tư Đồ? Ha ha, cô chủ, cô đừng nhắc tới nữa,

quá bi thảm, cũng không biết nhà Tư Đồ đắc tội với

thần tiên phương nào, trận cháy lớn đêm qua, chẳng

còn gì sót lại, nhà Tư Đồ đã không còn gì rồi!” Một vị

cấp cao trong gia tộc nói.

“Gì cơ? Nhà Tư Đồ không còn gì?”

“Đúng vậy, tất cả tất cả đều không còn, trong một

đêm, trận hỏa hoạn đó cháy suốt suốt đêm, đến một

thi thể cũng không tìm thấy được!”

Phương Di lau nước mắt mà nói.

“Cô chủ, trước hết chúng ta hãy quay về đi, ông

cụ mở cuộc họp gia tộc, có chuyện quan trọng cần tuyên bố”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.