Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 428




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay

**********

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chương 428: Tiểu Bối ấm ỨC

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Không chỉ có bao nhiêu quà.

Quả thực khiến trên dưới nhà họ Dương, kể cả lão

Anh nợ em một câu yêu thương!

phu nhân đều nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

Thậm chí, dùng từ bảo vật quý hiếm để hình dung

không quá đáng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mỗi một món quà, đều có nguồn gốc xuất xứ từ cổ

xưa, giá trị này không thể dùng con số để đếm được!

Dưỡng lão phu nhân hết mực kích động.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bà ta sống đến từng tuổi này rồi, chưa từng được

thấy một cảnh tượng lóa mắt đến cỡ này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Dương lão phu nhân, còn đây là danh sách các

quà tặng, mời phu nhân nhìn xem!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Một tên vệ sĩ đi ngoài khỏi đội ngũ, cầm một từ

danh sách dài lê thê đưa đến trước mặt lão phu nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không cần xem, không cần xem, xin chân thành

cảm ơn cậu chủ nhà họ Trần  đã nhọc lòng tặng quà,

nhưng có điều, mỗi một món quà đều trân quý đến

vậy! Đúng, thực sự là tôi đây vẫn chưa gặp cậu Trần

bao giờ, cũng chưa từng có giao lưu với nhà họ Trần ,

không biết chủ của các người là?“ Dương lão phu nhân

cười cười hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mới vừa rồi còn đang lo sao khách không tới, giờ

phút này đã được niềm vui lấn át.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Lão phu nhân, nếu như không còn vấn đề gì

khác, vậy chúng tôi xin phép về trước!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hiển nhiên, những người này cũng không muốn

tiết lộ danh tính của chủ nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Dù gì cũng phải ở lại uống ly rượu rồi hẳn về

chứ?” Dương lão phu nhân ra lời mời.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cảm ơn, không cần đâu!” Sau khi nói xong, cả

đám vệ sĩ đều bỏ lên xe đi về.

“Xa hoa quá đi mất!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ngay cả vệ sĩ thôi mà cũng có cái phong thái này,

cậu chủ nhà họ Trần  rốt cuộc là thần thánh phương

Anh nợ em một câu yêu thương!

nào đây?”

Đám người nhà họ Dương nhìn nhau sửng sốt.

“Mẹ? Cậu chủ nhà họ Trần ? Nhà mình đã có bao

giờ giao lưu với nhà nào như vậy đâu, sau lại đưa tới

nhiều quà quý đến vậy, con tính sơ sơ thôi nhưng món

Anh nợ em một câu yêu thương!

quà này tổng cộng lại có giá tầm 3-4 chục tỷ!”

Dương Ngọc Đình kích động đến nổi cả tay cả

Anh nợ em một câu yêu thương!

chân đều đang run bần bật.

“Đúng vậy nhỉ, đừng nói là 3 – 4 chục tỷ, cậu chủ nhà

họ Trần  đúng là chịu chơi thật, nhưng mà có điều, nhà

họ Dương chúng ta chưa từng có quan hệ gì với nhà họ

Trần , mẹ sống tới từng này tuổi rồi, cũng chưa từng

quen biết hay nghe nói đến nhà họ Trần  nào cả, chẳng

lẽ, là bạn bè của mấy đứa nhỏ sau này, phải bạn của

các cháu không nhỉ?” Dương lão phu nhân khó có thể tin được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đám vãn bối mặt nhìn mặt.

Cho dù có một người bạn tốt đến vậy đi chăng

nữa, cũng sẽ không đời nào tặng tỷ tiền

quà lớn vậy, lý do này quá gượng ép.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mẹ, thôi đừng quan tâm người đó là ai nữa, người

ta đã có lòng tặng, vậy thì những thứ này đã trở thành

của nhà chúng ta, lấy đại một món nào đó đem ra bán,

cũng đủ để giải quyết tình hình khủng hoảng kinh tế

hiện nay trong gia tộc chúng ta!” Cao Quỳnh Như đảo

mắt một vòng, sau đó đột nhiên nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Im miệng, đúng là hồ đồ, những thứ này đều là

quà nhà họ Trần  đem tới mừng thọ, thứ nào cũng đắt

đỏ cỡ đấy, sao mà dám đem đi bán được, hơn nữa, bây

giờ cái người cậu chủ nhà họ Trần  đó là ai chúng ta

vẫn chưa rõ, những thứ này, không ai được phép động

vào, nếu như có người nào dám dòm ngó đến những

móm quà nhận được trong dịp ngày hôm nay, tôi sẽ

mạnh tay trục xuất thẳng người đó ra khỏi gia tộc!”

Dương lão phu nhân cảnh cáo mọi người.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đồng thời ánh mắt có chút ngưng trọng dõi theo

dàn xe vừa dời bánh.

“Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?” Dương Ngọc Đình chợt

sầu não khi biết không thể có ý đồ với mấy món này được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mẹ nhìn những người vừa xuống xe, Ngọc Đình,

con không nhìn ra sao, những người vệ sĩ đó ắt đã

Anh nợ em một câu yêu thương!

được đào tạo huấn luyện nghiêm khắc và bài bản,

những gia tộc lớn bình thường khác, đều không yêu

cầu khắc khe như thế đối với vệ sĩ hay những người

làm, có thể đoán ra được, sau lưng bọn họ, rất có thể

là một đại gia tộc đỉnh cấp trong các đại gia tộc!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cho nên, chúng ta phải mau chóng tìm cho ra

bằng được thân phận của Cậu Trần  này, tìm cách liên

lạc với người đó, tiện thì nhờ vả hắn ta cứu gia tộc

chúng ta thoát khỏi thời kỳ gian nan này!” Dương lão

phu nhân thoáng âm trầm nặng nề nói.

“Vâng, thưa mẹ!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chặc, vẫn còn một khả năng khác!” Lúc này mợ

Hai đột nhiên lên tiếng.

“”Hửm? Có thể là gì?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Có khi nào cậu Trần  nào đó nhìn trúng cô gái nào

của nhà mình, nhân dịp lễ đại thọ gửi trước một phần

sính lễ?” Mợ Hai cười nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trong số con cháu trong nhà, chỉ có Dương

Nghiên, con gái của mợ Hai là xinh đẹp nhất, khí chất

xuất chúng hơn tất cả chị em khác.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bà ấy nói thế, là đang ngầm nói với mọi người,

chắc hẳn cậu Trần  nào đó đã nhìn trúng con gái của bà ta rồi?

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ha ha, em Hai, em nghĩ như vậy thực à!” Cao

Quỳnh Như vừa nghe xong câu nói đó, chợt thấy không vui.

Dù sao hiện giờ, nhà họ Dương ba thế hệ, đều lấy

Dương Diệp, con gái bà ta đặt vào trung tâm vì sự phát

Anh nợ em một câu yêu thương!

triển sau này của nhà họ Dương.

Bây giờ đột nhiên dâu Hai nói vậy, còn không phải

đang hạ thấp con gái của bà ta xuống ngay trước mặt

Anh nợ em một câu yêu thương!

lão phu nhân hay say.

Mặc dù bình thường là cùng phe cùng phái, nhưng

một khi nhắc tới vấn đề lợi ích của bản thân, khó tránh

Anh nợ em một câu yêu thương!

khỏi có chút ẩu đả nhau.

“Hừm? Có điều chị dâu Hai nói vậy cũng không

phải không có lý, những đại gia tộc dù lớn nhỏ nhỏ mỗi

khi làm việc, xưa nay không chuộng rườm rà, cũng

không thể nào nói thẳng ra, nên khả năng cậu Trần

nào đó để mắt đến cháu gái nhà họ Dương cũng

Anh nợ em một câu yêu thương!

không chừng!”

“Dương Nghiên, những năm gần đây con đi học ở

Anh nợ em một câu yêu thương!

nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì về Tập đoàn làm

việc, chắc hẳn quen không ít người nhỉ, vậy cháu có ấn

tượng với cậu chủ nào giàu có cỡ này không?” Dương

phu nhân hỏi. Bà ta cũng không chắc chắn, Dương

Nghiên xinh đẹp nhất, Dương Tiểu Bối cũng rất xuất

chúng, có điều Dương Tiểu Bối lại chưa từng chứng

kiến cảnh tượng hoành tráng nào, lão phu nhân trong

tiềm thức luôn bỏ cô qua một bên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Nghiên suy nghĩ một hồi, nói: “Hình như

cũng có!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả, nếu thật là vậy, vậy người đó nhất định là vận

may của nhà họ Dương chúng ta, Dương Nghiên, sau

này thiếu gì muốn gì, cứ việc nói thẳng với bà nội!” Lão

phu nhân kích động nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cảm ơn bà nội!” Dương Nghiên cũng vô cùng vui

vẻ vì nghe bà nội nói vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Câu nói này của bà, có ý nghĩa là cô ta có khả

năng được đưa vào trung tâm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bà nội kéo tay Dương Nghiên, hai người cùng đi vào nhà.

Đúng lúc này, Dương Ngọc Đình bỗng nhiên nhận

Anh nợ em một câu yêu thương!

được một cuộc điện thoại.

“Nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem?”

Sắc mặt Dương Ngọc Đình bỗng nhiên trắng bệt.

Sau đó, ông ta cúp điện thoại, toàn thân cứng đơ.

“Mẹ!” Dương Ngọc Đình có chút hoang mang lo

sợ đi tới trước mặt lão phu nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chuyện gì?”

“Bên tập đoàn xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì?” Lão phu nhân nghe vậy cũng đột

Anh nợ em một câu yêu thương!

nhiên biến sắc.

Dương Ngọc Đình nuốt nước miếng lấy can đảm

nói: “Mấy ngày nay, mắt xích nguồn vốn của tập đoàn

rất căng thẳng, con cũng dựa vào nguyên tắc làm việc

trước giờ, đi vay tiền đập vào, thực sự không ngỡ rằng,

vừa rồi tay chân của con gọi đến, việc vay nợ xảy ra

Anh nợ em một câu yêu thương!

chút vấn đề, ngân hàng đang siết tạm đồ thế chấp!”

“Cái gì?!” Lão phu nhân không ngờ chuyện lại đi

đến bước này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Con thế chấp cái gì?” Lão phu nhân run rầy hỏi.

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Con đem cái công trình hiện tại của nhà họ

Dương đi thế chấp, lúc trước cũng làm vậy mà, lời lãi là

9/10, nhưng bây giờ, ngân hàng nói bọn họ không siết

không được, thương lượng cũng vô dụng!”

“Đây là trò củ nhà họ Long, nhất định là nhà họ

Anh nợ em một câu yêu thương!

Long!” Sắc mặt Dương Ngọc Đình trắng bệch nói.

Thì ra, bên thứ ba lại chính là nhà họ Long.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Một viên chức cấp cao của nhà họ Long, đích thân

đến tìm ông ta để đàm phán.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Không ngờ rằng, đây là cái hố mà nhà họ Long

đào, sau đó chờ ông ta lọt xuống.

Bọn họ cũng rất thích miếng đất đó.

Dương Ngọc Đình đến khi chuyện vỡ lẽ mới hiểu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương lão phu nhân quá tức giận, giáng cho

Dương Ngọc Đình một bạt tai.

Hai nhà Long Dương luôn duy trì mối quan hệ

cạnh tranh, Dương Ngọc Đình thèm tiền đến nỗi mất

hết cả lý trí rồi, lại còn dám ngang nhiên đồng ý kiểu

Anh nợ em một câu yêu thương!

hợp tác này với nhà họ Long.

Thế lực nhà họ Long đủ để che trời, muốn xử lý

Anh nợ em một câu yêu thương!

một ngân hàng cũng không phải là chuyện gì khó.

“Mày mày, tức chết mà!” Lão phu nhân tức giận

Anh nợ em một câu yêu thương!

dậm dậm gậy xuống nền.

“Mẹ, làm sao bây giờ đây? Công trình của chúng

ta đã tiến hành được một nửa rồi, nhà họ Long như vậy

không phải đang muốn ăn trên công sức của người

Anh nợ em một câu yêu thương!

khác đây sao?”

Vẻ mặt Dương Ngọc Đình lúc này giống như đang

đi đưa đám.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Bốp!”

“Đồ vô dụng, đúng là vô dụng, đừng có hỏi tôi!”

Lão phu nhân tát ông ta thêm một cái nữa, sau đó,

tức giận quá đỗi nên không màn đến buổi tiệc sinh

Anh nợ em một câu yêu thương!

nhật nữa, trực tiếp bỏ đi!

“Tiểu Bối , em có sao không?”

Dương Tiểu Bối ôm mặt đầm đìa nước mắt bỏ chạy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.