Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 387




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 387 – VỤ TAI NAN XE

“Khoan đã.” Phương Mộng Hân bỗng nói: “ Trần Hạo, trông cô xấu xí quá,

có khi nào sẽ làm Tử Nguyệt sợ hãi không? Hơn nữa bao nhiêu năm qua, cô

chưa từng nuôi dạu con bé, còn bỏ rơi con bé, con bé có chấp nhận cô không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chắc chắn con bé sẽ không chịu thừa nhận trột người mẹ nhẫn tâm xấu xí

như cô đầu!

“Hơn nữa chutyên nàu quá đột ngột, Tử Nguyệt có chịu nỗi không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo gãi đầu: “Nếu nói thẳng uới Tử Nguyệt cô là mẹ cm ấu, thì chắc

chắn em ấu sẽ kích động lắm. Cô không biết chứ Tử Nguyệt rất tốt bụng”

“Hay là thôi đi. Trần Hạo, cháu có thể an bài cô làm bảo mẫu cho Tử Nguuệ †

trước được không? Cô biết làm bảo mẫu thì Tử Nguyệt sẽ ghét bỏ cô, nhưng

cô rấtmuốn làm sì đó cho con bé, cho đù là phải làm trâu làm nsựa!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Được rồi, cháu sẽ an bài, sau nàu có cơ hội lại nói cho Tử Nguyệt biết rõ

đầu đuôi sự uiệc. 7

Bây giờ cũng chỉ có cách này. Phương Kiển và Phương Di đã rời

đi, chỉ còn lại nhóm Vương Tiểu Hoa đang chờ trong xe. Trần Hạo

không dám cho họ vào nhà, nhưng dẫn Phương Mộng Hân rời đi ngay

thì cũng không tiện, cậu bèn kêu Lâm Thắng Nam dẫn nhóm Vương

Tiểu Hoa rời đi trước, sau đó mới tìm một chiếc xe khác chở Phương

Mộng Hân đến biệt thự mà mình đang sống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Änn!h

“Chỗ nàu nè cô Hân

khổ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy Phương Mộng Hân dừng bước, Trần Hạo cười

Hai người đầy cửa vào nhà, Trần Hạo kêu lên: “Tử Nguyệt, Tử Nguyệt

ơi!“ Thấy trong nhà không ai, cậu biết chắc chắn Tô Tử Nguyệt đi ra

ngoài mua đồ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Em ấu không có nhà, cô chờ một lát.”

Phương Mộng Hân gật đầu: “Trần Hạo, cô muốn uào phòng Tử Nguyệt

xem thử, có được không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“:

“Đương nhiên là được, để cháu dẫn cô qua đó.” Trần Hạo mở cửa phòng

của Tô Tử Nguyệt, nhưng cậu không vào mà để cho Phương Mộng Hân

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

tự mình đi vào.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo được đặt ngay ngắn chỉnh tề

trong tủ. Phương Mộng Hân lại bước đến bên bàn học, trên bàn là một

tấm ảnh chân dung của Tử Nguyệt. Thấy thế, Phương Mộng Hân không

cầm lòng được, nước mắt rơi lã chã, bởi vì Tử Nguyệt giống hệt bà thời

trẻ. Con gái, đúng là con gái mình, con bé giống hệt mình! Phương

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộng Hân bỗng cảm thấy ông trời vẫn còn thương xót mình.

Bỗng nhiên Phương Mộng Hân nhìn thấy một cuốn số đặt trên

bàn, mở ra thì thấy dòng chữ tinh tế xinh đẹp của Tô Tử Nguyệt. Đây là

nhật ký của cô ấy. Bao nhiêu năm qua, Tô Tử Nguyệt vẫn luôn có thói

quen viết nhật ký. Mở ra trang đầu tiên, là khoảng thời gian trước khi

cô ấy gặp Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hôm nay trình trở thành giáo uiên trầm non, mỗi ngàu thấu bọn nhỏ

øui 0ẻ, tình lại rất thoải trấn. Từ nhỏ đến lớn, tình đều không có 1nẹ,

có lẽ chỉ klni ở bên bọn trẻ hạnh phúc nàu thì trình tới không cô đơn.”

“Hôm nrau trình nghe thấu một cô giáo khác lén nói 0ề tình uới người

khác, cô ta bảo mình lớn lên ở cô nhủ uiện, từ nhỏ đã bị ba mẹ ruồng bỏ,

tình giả uờ như không nghe thấu, nhưng thực ra lòng mình rất khó

chịu. Mình rất muốn tìm thấu ba mẹ hỏi tại sao họ lại không cần trình,

tại sao không thể cho mình tuổi thơ tốt đẹp, tại sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mình làm công ở một khách sạn, lỡ phạm lỗi nên bị lãnh đạo răn dạu.

Một cậu chủ giúp tmình, không hiểu sao uừa gặp anh ấu, mình lại có

cẳm giác thân thiết. ”

“Mình lại được gặp anh ấu, anh ấu giúp tình, nhưng tmình rất lúng

túng khi đứng trước tmặt anh ấu, bởi 0ì anh ấu rất giàu có, còn tình

chỉ là một đứa nghèo. Anh ấu nới uới trình rằng anh ấu cũng từng trải

qua quá khứ như trình, không biết sao mình oẫn thấu anh ấu rất gần

gũi, chỉ cần ở bên cạnh anh ấu, mình lại có cẳm giác an toàn”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mất nieàu ta tình rất nhớ anh ấu, muốn được thấu anh ấu. Hôm

nay tình lại gặp anh ấu, tình muốn đi theo anh ấu, chăm sóc cho anh

ấu, nhưng trình biết anh ấu đã có người thương, chị ấu rất xinh đẹp,

rất hào phóng. Anh Trần Hạo sẽ không thích trình đâu, nhưng trình

oẫn muốn làm gì đó cho anh ấu.”

“Nếu mình có gia đình thì mình sẽ nói oới anh Trần Hạo rằng: em thích

anh, hưng tại sao tình lại không có? Mình chỉ là đứa bé mồ côi, thậm

chí không có củ thân tình, uống chỉ là tình yêu.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Mộng Hân lập từng trang một, bất giác mỗi trang nhật ký đều

ướt đẫm nước mắt của bà.

“Hai mrươi tấu năm, con gái của trình không Diết chịu bao thiêu tủi

nhục oà chua xót, con bé oẫn còn nhỏ mà lại chịu hết khổ sở.” Phương

Mộng Hân ôm nhật ký bật khóc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh Trần Hạo, anh đã 0ề rồi! Em ra ngoài mua ít đồ ăn, em sẽ nấu cơm

ngay đâu!” Đúng lúc này, giọng nữ trong veo vang lên từ bên ngoài.

Phương Mộng Hân không khỏi sững sờ, sau đó đi ra khỏi phòng. Người

trước mặt bà chính là Tô Tử Nguyệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô… Là ai?” Thấy Phương Mộng Hân bước ra từ phòng mình, Tô Tử

Nguyệt lập tức hỏi.

“Cô là…” Tay Phương Mộng Hân run rẩy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tử Nguy t, cô ấu là cô Hân, sau nàu sẽ ở nhà chúng ta nấu cơm cho chúng

Bà. 2Á

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

ta, oề sau em có thể ẵi tua đồ ăn uới cô Hân” Trần Hạo vội nói. Phương

Mộng Hân gật đầu.

Thấy khuôn mặt đầy sẹo của Phương Mộng Hân, Tô Tử Nguyệt bỗng

đồng tình, hơn nữa còn có cảm øgiác là lạ thân quen. Cô cười gật đầu:

“Chào cô Hân, cháu là Tô Tử Nguyệt, sau nàu hai chúng ta sẽ phụ trách chăm

lo oiệc ăn uống nsủ nghỉ cho anh Trần Hạo!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thực ra Trần Hạo không cần Tô Tử Nguyệt hầu hạ mình, nhưng Tô Tư

Nguyệt không chịu ngồi yên, cho nên lâu ngày Trần Hạo không khuyên

cô ấy nữa. Phương Mộng Hân lại là thím hai của mình, kêu bà ấy hầu

hạ mình thì không ổn. Nhưng Trần Hạo lại không nói øì. Sau đó hai

người kia đi nấu cơm. Trần Hạo không khỏi vui vẻ.

Lúc này, Vương Tiểu Hoa bỗng gọi điện thoại tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần Hạo, xong đời rồi!”

“Cậu mới xong đời. Sao oậy?” Trần Hạo cạn lời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bán xăng cho phụ nữ quả là tội ác! Má ơi, bọn tôi suýt nữa được xuống địa

ngục du lịch!” Vương Tiểu Hoa khóc nức nở.

Chuyện øì đây …

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo bất đắc dĩ phải để trong đám nam sinh đó, có mỗi mình Lâm

Thắng Nam có bằng lái, Trần Hạo lại không thể nói cho họ biết chuyện

Phương Mộng Hân nên chỉ có thể kêu Lâm Thắng Nam lái xe chở họ

và.

“Các cậu không sao chứ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không sao không sao, chẳng qua bọn tôi tông trúng đuôi xe khác, bâu giờ cô

kia kiên quuết không cho bọn tôi ấi, đòi kêu chủ xe tới nói chuyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.