Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 336




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Chương 336: Nhanh đến sân bay

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo hồi hộp chờ đợi bên ngoài.

Một lúc sau, thấy lão Tần và bác sĩ Hồ đi ra.

Chỉ là lần này Trần Hạo cảm thấy hơi kinh ngạc, bác sĩ Hồ có vẻ rất tôn kính lão Tần, còn đỡ lão Tần.

“Thế nào rồi?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo hỏi.

“Haha, cũng ổn ổn rồi, vào xem đi!”

Lão Tần nói.

Trần Hạo bước vào, thấy nước da của Tô Tử Nguyệt thực sự đã cải thiện rất nhiều, cũng hồng hào hơn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Trần Hạo, đừng lo lắng, y thuật của ông Tần thực sự rất giỏi!”

Tô Tử Nguyệt cũng sợ rằng Trần Hạo sẽ lo lắng thấp thỏm vì mình

“Tốt quá rồi!”

Trần Hạo thở một hơi dài như trút được gánh nặng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này mới có thể an tâm được.

“Lão Tần, làm phiền bác rồi!”

Trần Hạo cúi đầu cảm ơn Tần Nhật Phan.

Đây cũng là lần thứ ba ông ý giúp mình, tuy rằng lúc đầu cảm thấy ông già này khá là phiền phức, nhưng bây giờ, Trần Hạo lại cảm thấy biết ơn ông ấy từ tận đáy lòng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không phiền, cháu trai, nếu không có chuyện gì nữa, chúng ta đi đi?”

Chuyện mà Tần Nhật Phan nói chính là chuyện đưa ông ấy về Thục Xuyên.

Nói đi Thục Xuyên.

Sắc mặt của Trần Hạo liền có chút xám xịt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có một chuyện anh vẫn chưa giải quyết, Tô Đồng Hân hiện tại đã hiểu lầm anh, tức giận không nghe anh giải thích, làm sao bây gið?

“Chờ một chút, cháu xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ đi!”

Sau đó, Trần Hạo để Tô Tử Nguyệt nghỉ ngơi trước.

Sau đó đi ra ngoài gọi điện.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc,Tô Đồng Hân đều trực tiếp tắt đi.

“Đồng Hân, bắt máy đi, sao lại không bắt máy? Nói không chừng anh ta đã hồi tâm chuyển ý rồi!”

Nhà họ Tô.

Tô Mộng Lan và những người khác ngồi cùng nhau, xem TV, ăn vặt, nhìn thấy Tô Đồng Hân tức giận cúp điện thoại, Tô Mộng Lan đang ăn khoai tây chiên, không khỏi khuyên nhủ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không bắt máy!”

Tô Đồng Hân ném điện thoại sang một bên.

Vẫn đang tức giận.

Đing đong…..

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tô Đồng Hân ngồi dậy ngay lập tức.

Đúng vậy, bố mẹ cô không có ở nhà, bây gið có thể đến đây, chỉ có thể là ai được?

Chắc chắn là Trần Hạo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có những chuyện tức giận vẫn tức giận, nhưng Tô Đồng Hân làm sao có thể không muốn gặp Trần Hạo chứ.

Nhưng người mở cửa là Tô Mộng Lan.

“Hừm, anh vẫn biết… Hả? Sao lại là cô?”

Sau khi Tô Mộng Lan mở cửa.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Khuôn mặt liền trở nên rất khó coi nói.

“Cô Tô Đồng Hân có ở đây không? Tôi muốn nói cho cô ấy một chuyện!”

Ngoài cửa, một giọng nữ xinh đẹp vang lên.

Và cô gái này, không phải ai khác, chính là Tần Nhã.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cô tới làm gì vậy?”

Đổi với Tần Nhã, Tô Đồng Hân đương nhiên không có chút cảm tình nào.

Nếu có, tất cả cũng chỉ là sự căm ghét.

Cho dù Trần Hạo có thực sự không có quan hệ gì khác với cô ta, tại sao cô ta lại nắm lấy cánh tay của

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo tại sao cô ta phải bắt Trần Hạo kết hôn giả với mình?

“Cô Tô Đồng Hân, tôi nghĩ hai chúng ta sẽ nói chuyện riêng, được không?”

Tần Nhã nói.

Hôm nay khi về, cô ta đã rất buồn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vì vậy, cô muốn có một cuộc nói chuyện vui vẻ với Tô Đồng Hân.

“Nói cái gì, cô có thể nói được rồi đấy!”

Hai người đến công viên ở bên cạnh.

“Tôi sẽ nói thẳng. Mặc dù, ý định ban đầu của tôi là, nếu cô và Trần Hạo thực sự chia tay, đối với tôi là một chuyện tốt. Tôi không giấu giếm chuyện này với cô.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Quả thực, tôi thích Trần Hạo và đã theo đuổi anh ấy!”

Tần Nhã nói.

Tô Đồng Hân quay đầu sang một bên không nói gì.

“Nhưng mà, bởi vì tôi thích anh ấy, tôi có thể thấy tình cảm của anh ấy dành cho cô là như thế nào. Thật sự thì, từ đầu đến cuối, trái tim mà anh ấy dành cho cô chưa bao giờ thay đổi. Dù tôi có đối xử hay bày tỏ như thế nào, anh ấy cũng đều coi như không nhìn thấy. Tôi nghĩ, nếu bởi vì hiểu lầm mà hai người chia tay, anh ấy chắc chắn sẽ rất buồn, rất đau đớn, bởi vì anh ấy là một người tốt bụng và thích giúp đỡ mọi người, lần này, anh ấy thực sự chỉ là muốn giúp tôi! Chứ không hề làm chuyện gì có lỗi với cô cả!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Nhã ngầng đầu nhìn Tô Đồng Hân nói.

Sau đó, liền kể cho Tô Đồng Hân trong khoảng thời gian này, Trần Hạo và mình đã trải qua những chuyện gì.

Còn Tô Đồng Hân cũng không ngờ rằng, Trần Hạo trong khoảng thời gian này, lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.

Nhưng thành thật mà nói, Trần Hạo đã giúp đỡ Tần Nhã quá nhiều, nên Tô Đồng Hân cũng có chút ghen tị.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hạo cũng không làm gì cả.

“Tôi hiểu ý của cô, chính là những chuyện cô trải qua với Trần Hạo thì nhiều, còn những chuyện tôi trải qua với Trần Hạo là ít đúng không?”

Tô Đồng Hân hỏi lại.

“Tôi không có ý đó, nhưng nếu cô đã nói như vậy, cô cũng đã có thể nghĩ ra được, thời gian cô ở bên Trần Hạo, vì Trần Hạo cô đã làm được những gì? Khi anh ấy gặp khó khăn, cô ở đâu?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Nhã không có ý gì khác, chỉ là muốn nói hết mọi chuyện ra.

Cô đã làm được gì cho Trần Hạo?

Khi anh ấy gặp khó khăn, cô ở đâu?

Hai câu này khiến Tô Đồng Hân không nói nên lời.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đúng vậy, vốn dĩ chỉ cảm thấy ở bên yêu dương với Trần Hạo, hai người phải cùng nhau ởi thật xa,

nhưng Tô Đồng Hân từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ làm gì cho Trần Hạo.

Trần Hạo đã giúp đỡ và chăm sóc cho mình.

Nhưng mình chưa bao giờ làm cho anh ấy bất cứ thứ gì, lần này quay lại, còn không biết phân biệt đúng

Anh nợ em một câu yêu thương!

sai mà hiểu lầm anh ấy.

Chắc chắn anh ấy rất bận, nhưng mình còn làm cho anh ấy bị phân tâm.

Sau khi nói chuyện xong với Tần Nhã, Tô Đồng Hân liền trở về.

Suốt buổi chiều, Tô Đồng Hân không trò chuyện với mấy cô bạn nữa, mà ở trong phòng ủ rũ không vui.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Điều đó đã làm cho Tô Mộng Lan và những người khác vô cùng lo lắng.

“Đồng Hân sao vậy? Có phải người phụ nữ đó đã nói gì với Đồng Hân rồi không? Dù sao thì bọn họ cũng đã nói chuyện hơn một tiếng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!”

“Đúng vậy, từ lúc trở về liền như thế này rồi!”

Tô Mộng Lan ăn một miếng khoai tây chiên nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hừm, chúng ta cùng nhau đi hỏi xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ đi tìm người tên Tần Nhã kia tính sổ!”

Bạn cùng phòng đều đến trước cửa phòng của Tô

Đồng Hân.

“Đồng Hân, mở cửa, mở cửa!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tô Mộng Lan lo lắng nói.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Chỉ là sau khi mọi người nhìn vào, đều có chút bối rối.

Bởi vì Tô Đồng Hân đã thu dọn hành lý xong rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đồng Hân, cô làm sao vậy, chúng ta mới trở về chưa đến một ngày, cô đây là?”

Ngô Lan Anh hỏi.

“Ừ ừ, chúng ta trở lại Thượng hải!”

Tô Đồng Hân nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả? Bây giờ?”

Mọi người đều kinh ngạc nói: “Nhưng Đồng Hân, Trần Hạo phải làm sao đây? Dù sao cậu cũng đã trở về, chỉ muốn gặp anh ta nói chuyện với anh ta,, hiện tại tuy hai người bị hiểu lầm, nhưng tớ cảm thấy Trần Hạo không phải loại cặn bã như vậy đâu!”

“Tớ biết, tớ biết Trần Hạo không phải, nhưng tớ muốn trở lại Thượng hải!”

Tô Đồng Hân nói với đôi mắt đỏ ướt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vừa rồi cô đã nghĩ rất nhiều.

Đúng vậy, lần này cô thực sự không ghét bỏ Trần Hạo, cô chỉ muốn được anh ấy dỗ dành, đơn giản vậy thôi.

Nhưng mà, những gì Tần Nhã nói, cũng không phải là điều mà Tô Đồng Hân chưa từng nghĩ tới.

Mình thực sự không thể làm được gì nhiều cho Trần Hạo, mình sẽ ở bên cạnh anh ấy, chỉ càng làm

Anh nợ em một câu yêu thương!

ngáng chân anh ấy thôi, vì vậy Tô Đồng Hân muốn quay trở lại và làm việc chăm để nâng cao bản thân.

Chỉ bằng cách này, mối quan hệ này mới có thể cân bằng được.

Các chị em cũng không nói gì, mau chóng thu dọn hành lý, cùng Tô Đồng Hân trở về.

Chỉ có Tô Mộng Lan lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Trần Hạo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mau ra sân bay, Đồng Hân phải đi rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.