Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 303




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Chương 303 : Bạn học xảy ra chuyện !.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hồ Tuệ Mẫn ngoắc ngoắc tay về phía Trần Hạo . Với thân phận hiện tại , anh vốn không muốn cứ thế nghe lời đi tới .

Dù sao thì bây giờ mình không còn là người mà Hồ Tuệ Mẫn có thể gọi thì tới đuổi là đi nữa .

Lúc trước còn học cấp ba , những lần tham gia thi , cô ta là trưởng đoàn nên vốn đã quen với việc ra lệnh cho người khác .

“ Trần Hạo , đã bị mấy thùng nước khoáng xong chưa ? ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Trần Hạo , mau lại đây giúp mọi người cách hành lý ! ”

“…. ” Tóm lại là , có lẽ Hồ Tuệ Mẫn đã quen như vậy .

Nghe xong , Trần Hạo nở một nụ cười gượng gạo . Nhưng rốt cuộc vẫn đi tới .

“ Haha , anh ta đúng là rất nghe lời chị ! ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Dám không nghe lời . Chưa nói tới trước kia chị Tuệ Mẫn là đội trưởng của hắn , bây giờ chị Tuệ Mẫn đã là cảnh sát đấy . Không nghe lời thì bắt hẳn đi , haha ! ”

Một cô gái nói đùa . 

“ Trần Hạo , tôi nhớ trước đây cậu nghèo ơi là nghèo cơ mà . Sao bây giờ lại có tiền đến quán bar này uống rượu rồi ? ”

Hồ Tuệ Mẫn hỏi , Chính là vừa rồi cô cũng rất thắc mắc .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Hả ? Trần Hạo nghèo lắm sao ? ”

Mấy cô gái ngạc nhiên .

“ Đúng vậy . Lúc còn học trung học nhà cậu ta đã rất bần hàn rồi . Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm thôi , thậm chí học phí còn không đóng nổi . Tóm lại là nghèo đến mức các cô không tưởng tượng nổi luôn ! ”

Cô ta từ nhỏ đến lớn tính cách đã thẳng thắn bộc trực , Có sao nói vậy . Còn nói như vậy có làm tổn thương Trần Hạo không ?, nhưng cô cơ bản là không để ý .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Từ hồi cấp ba đã như vậy rồi ! Hồ Tuệ Mẫn cũng không ngại nói ra những lời khiến người ta khó chịu .

Có lẽ trong suy nghĩ của cô ấy , nghèo cũng không đáng bận tâm ! Nhưng mà lần này , ánh mắt của mấy cô gái xung quanh nhìn Trần Hạo liền thay đổi . Bởi vì vừa rồi họ còn tưởng , đây là một cậu ấm nào đó .

“ Bình thường cậu ta học hành cũng xuất sắc lắm . Tốt nhất cậu là nên tập trung vào sự nghiệp hơn ! ”

“ Trước đây tôi có một người bạn cấp ba lúc nhỏ bị sốt cao , bị biến chứng ở não nên đầu óc không được sảng sủa lắm . Tốt nghiệp xong đã đi làm , giờ cũng đã mở được một cửa hàng rồi . Cho nên là Trần Hạo , cậu cũng phải nỗ lực hơn nữa ! ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không đợi Trần Hạo trả lời , mấy cô gái đã quay sang nói chuyện khác .

Trần Hạo cũng không giải thích gì , chỉ cười khổ gật đầu .

“ Tuệ Mẫn , hay là bây giờ chúng ta đi uống rượu trước đi ! ”

Thẩm Quân Văn đứt một điếu thuốc vào trong túi .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong mắt hắn , Trần Hạo không xứng để bắt chuyện làm quen .  

“ Được rồi , Trần Hạo anh có muốn đi không ? ” Một cô gái thuận miệng hỏi .

“ Mời cậu ta làm gì , chúng ta nói chuyện hắn cũng không hiểu được ! ” Hồ Tuệ Mẫn nói .

Thực ra thì cô cũng biết vừa rồi đồng nghiệp của mình chỉ là vì phép lịch sự nên mới mời hắn .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Hồ Tuệ Mẫn cũng ngại rằng lỡ như cái tên Trần Hạo này mặt dày mà đi theo , vậy thì thật là phiền phức rồi . 

Dù sao thì cho một người như thế đi theo , Hồ Tuệ Mẫn cũng cảm thấy không được thoải mái lắm .

Sau đó cô khoát tay với Trần Hạo , cùng đồng nghiệp ra khỏi quán bar . Mà ở phía đối diện cánh cửa , Thiên Long và Địa Hổ đã giải quyết xong xuôi . Hai người đang dựa vào tường hút thuốc nhìn Trần Hạo .

Rõ ràng là đã đứng đây đợi từ lâu . “ Giải quyết ổn thoả rồi ? Dương Lộ đâu ? ” Trần Hạo hỏi .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Cô ta đang ở bên trong khóc lóc ấy ! ” Thiên Long cười nói .

Trần Hạo bất lực lắc đầu cười , sau đó ba người cũng cùng nhau đi ra . “ Cậu Trần , mấy người vừa nãy là bạn học của cậu à ? ”

Sau khi ra ngoài , Thiên Long tò mò hỏi .

“ Có một người trong đó thôi , cũng xem như là bạn học cấp ba . Có chuyện gì sao ? ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Bọn họ có lẽ là sinh viên của Học viện Cảnh sát , hiển nhiên cũng đã qua đào tạo huấn luyện một chút ! ” Địa Hổ bên cạnh hút thuốc nói .

“ Hai cậu cũng thật là giỏi , việc này cũng có thể đoán ra . Ta nói chuyện với cô gái tên là Hồ Tuệ Mẫn kia mới biết , cô ta tốt nghiệp Học viện Cảnh sát , bây giờ đã được vào đội Hình sự rồi . Thật là lợi hại ! ”

“ Nếu đã là bạn học của cậu , vậy tôi không ngại nói thẳng . Mấy người này đêm nay rất có thể sẽ xảy ra chuyện ! ” Thiên Long lúc này mới lên tiếng .

“ Hả ? Trần Hạo sửng sốt . “ Vừa rồi tôi quan sát một chút , lúc bọn họ rời đi liền có hai người đi theo . Trên người họ có súng , ánh mắt rất có sát khí , chắc chắn đã qua huấn luyện quân sự . Chính là những sát thủ đã qua đào tạo để giết người ! ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu như những lời này không phải là Thiên Long Địa Hổ nói ra , Trần Hạo chắc chắn sẽ không tin .

Vừa rồi anh nhìn theo Hồ Tuệ Mẫn cùng mấy cô gái đi ra , cũng không thấy cái gì đáng nghi .

Nhưng mà mình là ai chứ , về chuyện này làm sao có thể bì với hai người họ . Thực tế thì mình với Hồ Tuệ Mẫn cũng không có quan hệ gì . Hồi còn học cấp ba thì xem như là quan hệ cấp trên cấp dưới đi .

Thế nhưng nói đi thì cũng nói lại , dù sao thì cũng là bạn học .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chính mình đã biết rõ cô ta sẽ xảy ra chuyện , nếu nhắm mắt làm ngơ , vậy làm sao có thể an lòng được ?

Bây giờ Trần Hạo chưa muốn lộ ra thân phận mình cho quá nhiều người , bởi vì tương lai còn rất nhiều việc phải làm !

Lúc này anh suy nghĩ tính toán một chút . Sắp xếp xong xuôi Thiên Long và Địa Hổ . Sau đó Trần Hạo đi tới quán bar chỗ Hồ Tuệ Mẫn một chút .

Lúc anh đến thì bọn họ ở đó đang uống rượu rồi . “ Phụt ! Tuệ Mẫn , cậu xem sao mà Trần Hạo lại tới đây rồi ? ” Một cô gái phun ra một ngụm rượu , kinh ngạc chỉ vào Trần Hạo . Mà Trần Hạo cũng đã thấy , lập tức đi tới .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Cậu tới đây làm cái gì ? ” Hồ Tuệ Mẫn nhíu mày hỏi .

Cô cho rằng Trần Hạo không biết xấu hổ , lập tức vẻ mặt chán ghét . Vừa rồi người ta lịch sự mời như vậy , lại coi là thật mà đi theo tới đây . Loại người gì không biết nữa .

“ Tôi tới báo cho cậu biết một tin thôi , hôm nay không nên về quá khuya , rất nguy hiểm . Bên ngoài có mấy kẻ đang theo dõi các câu ! ”

Mình tốt xấu gì cũng nên nhắc nhở Hồ Tuệ Mẫn một chút .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Cái gì ? Có người theo dõi ? Ai vậy ? Làm sao bọn tôi không thấy gì ? Haha , nhưng mà bây giờ bọn tôi đang làm gì , cậu đang làm gì ? Cũng giống như là đi theo dõi lắm nha ! ”

 

Lời cảnh báo này , nếu như cấp trên nói ra thì chắc chắn nhóm người Hồ Tuệ Mẫn sẽ rất xem trọng . Thế nhưng , từ miệng Trần Hạo nói ra , Hồ Tuệ Mẫn lại cảm giác như bị xúc phạm .

Việc này giống như , sư tử hổ báo đang săn mồi mà lại bị một con heo không biết tốt xấu gì đứng ra dạy dỗ vậy . Đương nhiên là cô ta rất tức giận , vẻ mặt rất phấn nộ . Mà Trần Hạo cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý , chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó bỏ đi .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“ Loại người gì vậy , thật là đáng ghét . Ta cảm thấy hắn là đang khoe khoang khoác lác đấy ! ”

“ Đúng vậy , Tuệ Mẫn . Hắn hồi còn học cấp ba chắc cũng bị nhiều người ghét lắm đúng không ? Các cô gái cũng tức giận Trần Hạo nhiều chuyện . 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.