Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 29




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 29 Ý định mua xe “

Tôi không biết..” Lâm Y Y vừa xấu hổ vừa tức   Lòng cô ta giống như chiếc bình ngũ vị ‘Cô ta không thể ngờ rằng người đê hèn kinh tớm này lại là cậu Trần danh tiếng lẫy lừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây là cậu ấm chính hiệu đó! “Cậu Trần, tôi xin lỗi vì ban nãy con gái tôi đã xúc phạm ngài, mong ngài hãy trừng phạt con gái tôi!” Lâm Vân khom lưng, không dám đứng thắng người Nói thật, nhìn Lâm Y Y và Lâm Vân như vậy, cơn giận trong lòng Trần Hạo đã bay đi phân nửa.

Bởi vì xét đến cùng, đúng là ban nãy Trần Hạo có hơi hèn hạ, ai bảo con gái của ông ấy xinh đẹp như thế làm chỉ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng bị đám con gái xúm lại đánh nhéo, mẹ nó đúng là lần đầu tiên trong đời.

Căn cứ theo tính cách của Trần Hạo, hẳn là bây giờ anh đã chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chí có thể thầm tức giận trong lòng thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà đúng là Lý Chấn Quốc đã nhận ra suy nghĩ cúa Trần Hạo.

‘Ông ấy đến gần, thì thầm: “Cậu Trần, nhất định cậu phải trừng phạt các cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vì truyền thống cúa nhà họ Trần cậu, nếu bị người khác xúc phạm, không thể không báo thù. Nếu bây giờ cậu không trừng phạt họ, lỡ như sau này bị chị cậu biết, lúc đó sẽ không trá thù đơn gián như cậu nghĩ đâu!”    Nhìn Lâm Vân đang khom lưng không dám đứng thẳng.

“Trần Hạo đã hơi hiểu được, xem ra nếu mình không trừng phạt nhóm người Lâm Y Y.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đám Tổng giám đốc này sẽ vẫn nơm nớp về sau ‘Vậy được thôi, thế thì trừng phạt một chút vậy.

Trần Hạo nhìn về nhóm cô gái xinh đẹp Lâm Y Y, cười mỉa mai: “Phiên anh ‘Chấn Quốc tìm giúp tôi một căn phòng lớn, đưa tất cá các cô ấy vào phòng!” Lý Chấn Quốc làm ngay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Y Y khẽ cắn môi.

Giống như đã biết số phận tiếp theo của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Xấu hổ giận dữ.

Mà nhóm người làm cha làm mẹ như Lâm Vân, vừa nghe câu này xong thì thớ phảo nhẹ nhõm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mọi người đều hiểu ý của Trần Hạo.

Nhưng trừng phạt như vậy? Có phải là trừng phạt không? Giống như được ban thướng vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một khi con gái mình trổ hết tài năng, phục vụ cậu Trần, được cậu Trần ưu ái thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ được đổi vận rồi.

Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội thượng vị này, thay thế Lý Chấn Quốc, đạt được quyền quản lý toàn bộ phố thương mại Kim Lãng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rất rõ ràng, những người cha khác cũng suy nghĩ như vậy.

Không ngừng nháy mắt ra hiệu con gái mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà lúc này, Lý Chấn Quốc đã tìm được phòng.

Trần Hạo đưa Lâm Y Y và năm cô gái khác đến phòng riêng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tất nhiên nhóm người Lý Chấn Quốc sẽ đứng ngoài cửa chờ.

“Cậu Trần… Cậu… Cậu muốn thế nào?” Một cô gái xinh đẹp e thẹn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ha ha, cô muốn thế nào? Năm người các cô đánh tôi thành như vậy mà còn.

dám hỏi tôi muốn thế nào hả?” Dù sao cũng không thể hết giận được, vậy thì cứ trút ra ngoài đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Năm người các cô, nãm lên giường giơ mông ra cho tôi!” “ÁP Lâm Y Y khẽ siết chất tay.

‘Cậu Trần này, đúng là bi ổi đến cực đỉnh, nếu không phải cô ta lo gia tộc mình sẽ sụp đổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thì cho dù có là cậu Trần thì sao, Lâm Y Y cũng sẽ chết chung với anh.

Ha ha, Lâm Y Y có nấm mơ cũng không thể ngờ rằng, bản thân từng rất khinh bỉ những chuyện hèn hạ thế này, lại phải làm chuyện hèn hạ với người khác! Nhưng cũng chỉ có thể cắn răng làm theo yêu cầu của Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhóm các cô gái đã bò lên xong xuôi.

“Cháu” Trần Hạo trực tiếp đánh lên mông của cô gái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó đánh liên tục.

Đánh đến mức làm mặt họ đỏ rần nhưng vẫn phải chịu đựng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Y Y bị Trần Hạo tét mông đến mức khóc nấc.

“Các cô đánh tôi hả, xem các cô còn dám đánh tôi nữa hay không!” Đánh hết cái này đến cái khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cuối cùng Trần Hạo cũng thở dài Nếu như thật sự muốn làm chuyện hèn hạ, chắc chắn là Lâm Y Y rồi.

Nhưng Trần Hạo thật sự không phải loại người như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

**********

đọc full Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc tại truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đọc full Hôn nhân đỉnh cấp tại truyen88.vip

đọc full đỉnh cấp rể quý tại truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

************

Nhưng lại không thế không trừng phạt nên Trần Hạo mới nghĩ ra một biện pháp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thú vị như vậy, làm họ nhớ rõ nhớ lâu.

“Hu hu hu..” Nửa tiếng sau, các cô gái mới bước ra khỏi phòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tất cả đều ôm mông, đau đớn không chịu nổi.

Làm đám cậu chủ nhà giàu nhìn mà ngạc ni Đính! Cậu Trần trâu bò quá đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mới nửa tiếng thôi mà đã trừng phạt các cô gái xinh đẹp đến mức này, không.

bước đi nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Cậu thanh niên áo trắng cũng thầm bái phục.

Nếu cậu Trần đã có ý với nhóm Lâm Y Y, đương nhiên anh ta không dám có suy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nghĩ gì khác.

Bữa cơm hôm nay, rất thú vị.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi các doanh nhân đó, ví như như Lâm Vân, cuối cùng biết con gái mình không được âu yếm, còn cực kỳ thất vọng.

“Cậu Trần, tôi phái xe đưa cậu về nhé?” Bữa tiệc tẩy trần hôm nay kết thúc một cách hoàn mỹ, đoàn người Lý Chẩn Quốc đi theo Trần Hạo, vội vã nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo nghĩ rồi gật đầu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đang đứng bên cạnh bước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

đến: “Cậu Trần, chỉ bằng để con trai tõi đưa cậu về nhé, đây là con trai cúa tôi, tên là Bạch Tiểu Phi, đang học ở trường đại học Giang Nam, gần trường đại học.

Kim Lãng của cậu, cũng tiện đường!” Người đàn ông trung niên cũng không quan tâm đến việc với đẳng cấp của cậu Trần thì nên đi xe gì Trên trực tế người đàn ông trung niên không hề nghĩ người như cậu Trần mà lại chịu đi xe của con trai mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mục đích ông ta làm như vậy là vì muốn tên của con trai ông ta là Bạch Tiểu Phi xuất hiện trong tai của cậu Trần, vậy là đủ rồi! Mà người tên Bạch Tiểu Phi, cũng chính là cậu thanh niên mặc áo trắng kia Giờ phút này, anh ta ngại ngùng đứng trước mặt Trần Hạo, còn khẽ nhéo tay.

Dù sao, năng lực của gia tộc cậu Trần quá mạnh mẽ! ‘Sao anh ta có thể không lo lắng được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng không nói gì, gật đầu: “Được thôi, vậy thì phiền người anh em.

rồi” “Gi cơ ạ! Không phiền đâu không phiền đâu!” ‘Cha của Bạch Tiểu Phi mừng rơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạch Tiểu Phi cũng kích động.

Lập tức lấy xe ra Là một chiếc Ferrari, đại khái khoảng năm triệu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tớ nói này Bạch Béo, mẹ nó cậu dám để cậu Trần đi xe này há?” Những người khác vừa nhìn thì không cam tâm: “Cậu Trần, tôi có Rolls-Royee, cậu đi xe của tôi đi!” “Đúng đó cậu Trần, cậu không thể đi loại xe thế này được!” Các ông chủ khác tranh giành lẫn nhau.

“Không cần đâu, xe này khá tốt, tôi về trường trước, lần sau chúng ta lại gặp nhét” Thật ra khi Trần Hạo nhìn thấy chiếc Ferrari này, ánh mắt của anh đã không thể nhìn sang nơi khác nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giấc mơ của anh là mua xe, nhưng Ferrari, anh có mơ cũng không dám.

Chỉ sưu tầm rất nhiều poster của xe này nhưng không có cơ hội được đi thử.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không có tiền đồ sắp không thể rời mắt được nữa.

Trực tiếp lên xe, Bạch Tiểu Phi gào to một tiếng, lái xe rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn bóng dáng rời đi của Trần Hạo, mặt Lâm Y Y đỏ rần, sắc mặt phức tạp.

‘Các ông chủ cửa hàng còn lại thì kính nế sùng bái “Không ngờ cậu Trần lại hòa nhã nhân hậu như vậy, mà còn khiêm tốn nữa, tiền đồ sẽ tươi sáng, tươi sáng lắm đây!” Lại nói mặc dù Bạch Tiểu Phi rất ăn chơi trác táng, nhưng trước mặt Trần Hạo cũng rất khiêm nhường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không để anh ta lái xe vào khuôn viên trường, Ferrari dù sao cũng năm triệu, nếu lái vào thì cũng ra vẻ quá   Không phù hợp với tính cách khiêm tốn hướng nội cúa Trần Hạo.

Nên bảo anh ta cho anh xuống trước cổng trường, ‘Đồng thời, chiếc xe này thoải mái đến mức làm Trần Hạo ghen tị muốn chết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tháng này chị đã bảo mình phải dùng hết hai mươi triệu hạn ngạch trong thẻ mua sắm, chỉ bằng mua chiếc xe nhí? ‘Vừa nghĩ như vậy, Trần Hạo vừa bước vào trường.

Lại không phát hiện có một đôi mắt đang theo dõi Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần Hạo, cậu cậu cậu… đứng lại đó cho tôi!I”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.