Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 255




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 255 Thái độ kính trọng với Trần Hạo của Kim Tiểu Sơn làm tất cả mọi người kinh hãi.

Đặc biệt là Giang Tuyết Tỉnh, ánh mắt nhìn Trần Hạo của cô ta đã thay đổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc trước cứ nghĩ quan hệ của Trần Hạo rất tâm thường nhưng bây giờ không ngờ, đúng là ai Trần Hạo cũng ¬Nn ^ ( – ô Hơn nữa nhân vật lợi hại như Kim Tiểu Sơn mà nghe nói có người muốn đánh Trần Hạo, không nề nể nang tình nghĩa gì.

“Hôm nay trùng hợp thật đó, hơn nữa nếu anh Tiểu Kim không đến thì có lẽ tôi đã bị đánh rồi!” Trần Hạo bất đắc dĩ cười gượng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đến bây giờ, Dương Văn Long cũng nhận ra được, xem ra là Lý Văn Dương đang giở trò mèo, thảo nào ban nãy lúc Trần Hạo nhìn họ lại cười nhạt! “Cậu cứ đùa ạ!” Kim Tiểu Sơn khom lưng nói.

Bữa cơm này rất gượng gạo nhưng Trần Hạo lại ăn rất no.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn Lâm Tiểu Phượng thì thấy Lý Văn Dương bị đánh thành ra như vậy, không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Tính tiền từ lâu rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Kim gia ạ, cậu quen với Trần Hạo, còn thân thế nữa, cậu rất tài năng bản lĩnh, tôi là Phó Giám đốc ngân hàng XX, nếu tập đoàn cậu cần ít vốn lưu động, có thể đến ngân hàng chúng tôi, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn!” Lâm Tiểu Phượng còn không quên làm quen.

Mà Kim Tiểu Sơn thì đúng là có khả năng để ngân hàng XX và mấy công ty nhỏ dưới trướng mình móc nối tiền với nhau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng lập tức nhìn về phía Trần Hạo, ướm hỏi ý Trần Hạo.

Trần Hạo khẽ gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu hôm nay Lâm Tiểu Phượng không mời mình ăn cơm thì có lẽ công việc của bà ta đã thành công. Bây giờ, xem như vì mình mà mọi chuyện mới rối hết nên Trần Hạo giúp một tay cũng chẳng sao.

Cũng đồng ý rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà lúc này lại nghe đám người Dương Văn Long trong phòng riêng lại đánh nhau nữa.

Nhưng rõ ràng lần này là đánh hội đồng Lý Văn Dương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vốn dĩ là muốn mượn tay Lý Văn Dương làm quen với Kim Tiểu Sơn, kết quả thì sao, đắc tội nặng rồi.

Sao Dương Văn Long lại không thù được chứt Cơn giận của đám người xả lên đầu Lý Văn Dương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo nghe tiếng kêu thảm thiết của Lý Văn Dương thì chỉ cười mỉa, còn thầm nghĩ đánh vậy là nhẹ! Giang Tuyết Tinh thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Hạo mãi.

Thấy Trần Hạo chỉ nói chuyện với Hứa Hinh, giống như không hề thấy mình vậy, cũng không hề để ý đến mình, lòng hơi hụt hãng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bữa cơm này cứ như vậy.

Đúng lúc Kim Tiểu Sơn lái xe nên bảo Kim Tiểu Sơn đưa mình về khách sạn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hứa Hinh, thảo nào ông nội con nói thân phận của chàng trai này không đơn giản, hôm nay mẹ đã được chứng kiến rồi!” Bây giờ Lâm Tiểu Phượng mới sực tỉnh lại, tối qua lúc ăn cơm tối, ông nội của Hứa Hinh cứ nói thằng nhóc này không đơn giản, lúc đó mình không hề nghĩ nhiêu nhưng bây giờ đã hiểu rồi.

“Đúng đó, con cũng không ngờ Trần Hạo lại giỏi như vậy, lại quen với nhiều người như thế, đúng không? Mẹ, mẹ vừa nói là con lại nhớ đến một chuyện, chuyện lần trước lúc con ở quán karaoke, hình như bây giờ con đã hiểu được chút ít rồi!” Hứa Hinh vô trán nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà Giang Tuyết Tinh thì muốn chờ cho bên trong đánh nhau xong thì vào cứu nhưng lại không dám đứng một mình, sợ đám Dương Văn Long sẽ trả thù mình.

Cho nên lúc đi xuống, Giang Tuyết Tinh mới đi sau lưng Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ thì Trần Hạo không thèm nói chuyện với mình đã đi rồi.

Cho nên Giang Tuyết Tinh sáp lại gần hai mẹ con Lâm Tiểu Phượng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vậy là cũng nghe Hứa Hinh nói.

“Karaoke có chuyện gì?” Không đợi Lâm Tiểu Phượng hỏi, Giang Tuyết Tinh đã sốt ruột lên tiếng trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“À à, lần trước đó, tụi con đi karaoke chơi, sau đó một người bạn của chúng con trêu phải một người, cuối cùng xung đột với Lưu Lập của khai thác mỏ Lưu Thị ở huyện Bình An. Lúc ấy người tài giỏi như Lâm Đông còn sợ vỡ mật, dù sao cũng đụng phải Lưu Lập mà, hơn nữa Lưu Lập còn bảo chúng con ở lại uống rượu với gã!” “Hả? Tiểu Hinh, có chuyện này nữa à, con đó, sao không nói cho mẹ nghe!” Lâm Tiểu Phượng chỉ biết Trần Hạo mời con gái mình đi ăn đại tiệc, hiển nhiên cũng mới vừa biết hôm đó có rắc rối to.

“Con sợ mẹ lo lắng mà, được rồi mẹ nghe con nói đi, lúc đó con sợ phát khóc luôn, đám Lâm Đông đã chạy trước rồi, mẹ đoán thử xem kết quả thế nào?” “Thế nào?” Lâm Tiểu Phượng cũng nghĩ mà sợ, nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Kết quả trong lúc đang nguy hiểm thì Trần Hạo gánh vác hết mọi chuyện, gã Lưu Lập kia mới thả cho tụi con đi, nếu không con không dám tưởng tượng đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì!” Hứa Hinh vừa nói vừa thầm nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khoảnh khác đó, lòng mình mới bỗng dưng nảy sinh tình cảm với Trần Hạo.

“Sau đó Trần Hạo thế nào? Các cậu để một mình Trần Hạo ở lại với đám người Lưu Lập, liệu người ăn chơi trác táng như Lưu Lập có tha cho Trần Hạo không?” Lần này người đặt câu hỏi là Giang Tuyết Tinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng đó, mọi chuyện kỳ lạ bắt đầu từ đây này, sau đó đúng là tôi không yên tâm nên bảo mọi người quay lại, kết quả lúc quay về, quán karaoke bị mấy chục chiếc Maybach bao vây, chật như nêm cối, trong quán karaoke, Lưu Lập và đám bạn giang hồ mà Lưu Lập đã mời đều bị đám người mặc áo đen đánh! Lúc đó chúng tôi còn tưởng hai bên đang sống mái với nhau!” “Cũng lo cho Trần Hạo nữa, kết quả thấy Trần Hạo đang đứng bên cạnh quán karaoke, giống như chẳng sao cả, còn dùng bữa trong nhà hàng kiểu Pháp sang trọng nữa! Nhưng lúc tôi hỏi Trần Hạo chuyện trong quán karaoke là thế nào thì Trần Hạo không nói rõ, tôi cảm thấy cậu ấy đang giấu chuyện gì đó! Nhưng có vẻ như bây giờ tôi đã hiểu được một chút rồi!” KHE Lâm Tiểu Phượng hít một hơi: “Thế có nghĩa là, có thể nhóm người đánh đám Lưu Lập là do Trần Hạo gọi đến à? Nếu không thì không thể nào biết mình không đấu lại mà còn gánh vác mọi chuyện, càng không thể bình tĩnh dùng bữa ngon trong khi quán karaoke đang đánh nhaul” “Đúng vậy!” Hứa Hinh cũng gật đầu thật mạnh.

Mà Giang Tuyết Tinh cũng kinh hãi, vội vã nói: “Thảo nào, trong tiệc gặp mặt bạn bè của chúng tôi, một người bạn tên Lý Siêu từng nói Trần Hạo rất thân với Lưu Lập, hình như đã từng ăn cơm với nhau, Lý Siêu còn tận mắt chứng kiến Trần Hạo đá vào mông Lưu Lập mà Lưu Lập còn cười hì hì bỏ qua! Thế thì tổng kết lại, bởi vì Trần Hạo đánh gã trước nên gã mới khách sáo với Trần Hạo như vậy?” Lại nghe lời giải thích cặn kẽ của Giang Tuyết Tinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người Lâm Tiểu Phượng cảm thấy thân phận của Trần Hạo càng thần bí hơn nữa.

“Mẹ biết rồi! Có khi Tiểu Hinh gặp may, rất có thể Trần Hạo chính là cậu Trần của Kim Lăng!” Lâm Tiểu Phượng nói thẳng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

› “Hải” Mà câu nói này lại làm Giang Tuyết Tinh bần thần, sau đó làm rơi túi xuống đất.

Giống như có người đang giày vò tim mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ! Chuyện này không thể nào đâu đúng không?” Hứa Hinh cũng thấy khó tin, như thể ngừng thở.

“Phụt, ha ha, mẹ đang đùa hai đứa đó, nhưng chắc chắn thằng nhỏ Trần Hạo này không bình thường đâu. Bây giờ, Kim gia kia còn phải nể mặt cậu ta, làm KPI của mẹ hoàn thành vượt mốc, mà cậu ta lại tốt với Tiểu Hinh như vậy. Mẹ nói với con này, sau này con phải làm thân với Trần Hạo hơn, rất có thể, con là một trong số những người bạn thân ít ỏi của cậu ta ở huyện Bình An này, dù sao nhà họ Khương khinh thường cậu ta mà, hơn nữa những người bạn kia cũng khinh thường cậu ta, chỉ có con là đối xử tốt với cậu ta, cho nên con phải nắm bắt cơ hội!” Lâm Tiểu Phượng vui vẻ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những câu này làm Giang Tuyết Tinh hổ thẹn ra mặt.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người bạn thân nhất ở huyện Bình An của Trần Hạo là ai? Chắc chắn là mình rồi! Mà khoảng thời gian trước khi mới gặp nhau, Trần Hạo thân với mình cỡ nào, đâu giống như bây giờ, lạnh lùng với mình! Trong nháy mắt Giang Tuyết Tinh cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Buổi trưa trôi qua.

Lâm Tiểu Phượng quay về ngân hàng làm việc, vui vẻ thoải mái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ha ha, Phó Giám đốc Lâm, chuyện gì làm bà vui vẻ quá vậy? Chẳng lẽ đụng trúng quý nhân nên đủ KPI rồi à?” Thấy bộ dạng vui vẻ của Lâm Tiểu Phượng, Đường Lan đang lấy nước hỏi móc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.