Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 204 Bạn học cũ gặp nhau
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo nhíu mày, nhưng anh vẫn đi qua.
“Ôi, cô giáo Lưu à, đây là cậu học sinh đó của cô sao, về ngoài cũng được đấy.
” Ồ, sao cậu ta không mặc đồng phục làm việc vậy?” Cô gái ngồi bên nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đúng đó, cậu nhìn nhân viên phục vụ ở đây đều mặc đồng phục hết mà, mình cậu ta không mặc, thật là!”
“Chắc là kẻ làm mấy việc lặt vặt đó mà, chỗ nào có việc thì đi chỗ đó làm, dù sao cũng không phải làm lâu dài, chỉ là theo thời vụ thôi!” Lưu Mẫn giải thích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ha ha là vậy sao, em trai mau tới đây với chị nào, đúng lúc có chỗ trống, đến tâm sự với chị gái nào!”
“Đúng vậy, cậu đẹp trai đừng xấu hổ! Em xem hôm nay khó có dịp ngồi cùng nhiều người giàu có như vậy, em phái biết trân trọng nghe chưa”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy người phụ nữ hai mươi bảy, hai mươi tám thấy Trần Hạo vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai, vì vậy mới nổi hứng chọc ghẹo anh.
Lưu Mẫn liếc nhìn Trần Hạo một cái, đế vào: “Còn đứng đực ra đấy làm gì, không thấy chị Hân bảo cậu ngồi xuống đó hả, thật là một thằng ngốc, không ai dạy hả? Bốn năm đại học vứt cho chó ăn rồi à?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo không chịu nổi lời mời cúa mấy người phụ nữ này.
Trong bụng nghĩ ngồi xuống cũng được, cứ ngồi xuống vậy, chờ một chút thấy mấy người Lý Chấn Quốc rồi đi qua chỗ bọn họ cũng không muộn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chủ yếu là bị Lưu Mẫn cười nhạo như vậy, Trần Hạo tức lại thêm tức.
Tại sao vậy?
Ồ, nể tình cô trò của chúng ta, từ lúc ở bến xe, cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm, nhưng ngay cá một câu cảm ơn cũng không có.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ thì sao, vừa bước vào đã bị cô ta cười chê.
Rõ ràng mình tới dự tiệc đón tiếp, kết quả bị cô ta trái một câu cười nhạo phải một câu giễu cợt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo anh sống khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là quả bóng mặc cho người ta đá tới đá lui đâu.
Anh không chút khách sáo ngồi xuống.
“Hứ, thật là ngây thơ quá, bảo cậu ngồi thì cậu ngồi thật à?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
‘Quả nhiên, Lưu Mẫn lại tiếp tục đâm bị thóc thọc bị gạo.
Khiến cho mấy người phụ nữ cười hô hổ.
Mấy người này đều là phu nhân của mấy doanh nghiệp đang lên của huyện Bình An này, chồng người ta cũng có tài sán ở Kim Lãng này đấy, giỏi ghê lắm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn Lưu Mẫn chỉ là một giáo viên thôi.
Cho nên nhiều lúc đều phải ba hoa xu nịnh bọn họ.
Thấy họ vui vẻ, bản thân càng được nước lấn tới.
Bộp!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu Mẫn vỗ đầu Trần Hạo: ‘Ô kìa, còn không đứng dậy rót rượu cho các chị, tưởng mình là cậu ấm nhà giàu à?”
Hành động này chọc cười tất cả mọi người trên bàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo im lặng không lên tiếng, đứng lên rót đầy một cốc rượu. Chỉ là khi bưng đến gần Lưu Mẫn, Trần Hạo cố ý lắc mạnh một cái. Rượu đồ trong bình hất thẳng từ phần bụng xuống dưới của Lưu Mẫn.
Váy của cô ta ướt đâm rượu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ôi! Trời ạ! Váy của tôi!”
Lưu Mẫn hét toáng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Trần Hạo cậu có biết rót rượu hay không vậy? Cậu muốn chết à? Có biết cái váy này của tôi bao nhiêu tiền không hả?”
Lưu Mẫn tức đến thở không ra hơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
‘Chút nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, cô ta thế này sao có thể gặp ai được.
Thế nhưng Trần Hạo lại trưng ra một bộ mặt hiền như bụt.
Rất rõ ràng tên này chưa tới những chỗ thế này bao giờ, tay chân luống cuống nên phạm sai lầm
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Rượu là mình bắt cậu ta rót, Lưu Mẫn cũng không thể mắng mấy lời quá khó nghe được.
” Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ đầu không nên gọi tên nhãi này đến đây.ngồi, nếu như cậu không qua đây, thì sao váy của tôi lại bị tạt bẩn được chứ!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Trời ạ, còn ngẩn ra đấy làm gì, tôi đi vào phòng vệ sinh, mau đi lấy cho tôi ít khăn giấy mau!”
Bởi giờ bạn trai Gia Cường của cô ta đã đi sang bên cạnh nói chuyện với các vị bề trên rồi, cô ta đi lấy khăn lau thì thật khó coi quá, nên mới gí đầu của Trần Hạo mà dạy dỗ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được!”
Trần Hạo nhìn Lưu Mẫn cười khẩy, nhưng miệng thì vẫn nói câu đồng ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Theo Lưu Mẫn đi đến nhà vệ sinh
“Mẹ nó, tôi bảo cậu cầm một hộp khăn giấy, cậu chỉ cầm có một mảnh là sao?”
Lưu Mẫn càng tức hơn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ta sắp bị thăng nhóc này chọc tức chết rồi
Bồn rửa tay là khu vực công cộng, hai bên mới là buồng vệ sinh của nam và nữ.
Đúng lúc này, một cô gái đi ra từ nhà vệ sinh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
‘Vừa hay đi đến rửa tay.
“Ôi, cô giáo Lưu, là cô ạ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái ngạc nhiên thốt lên.
“Minh Tuyết, sao em lại tới Xuân Hoa, không phải nhân trong nhóm nói tối nay đi ăn ở Bảo Thịnh hả?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu Mẫn cũng sững sờ.
Cô gái này không phải là Lý Minh Tuyết lớp trưởng khóa đầu tiên mà minh dạy, bây giờ đang đi làm ở bệnh viện huyện hay sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đừng nhắc nữa, Bảo Thịnh mấy ngày nay tạm dừng kinh doanh nên em mới sang Xuân Hoa đặt chỗ, hơn nữa hình như khách sạn Xuân Hoa ngày hôm nay có hoạt động gi đó, may mà bọn em đặt sớm, không thì cũng không còn chỗ.đâu!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lý Minh Tuyết khoanh tay than thở.
Như là không nhìn thấy Trần Hạo đang đứng ngay bên cạnh vậy đó.
“Cô giáo Lưu, váy của cô sao vậy, sao lại không cẩn thận đổ hết rượu lên váy rồi”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lý Minh Tuyết hỏi.
” Hừ, đừng nhắc nữa. Cô đến để tham gia hoạt động của giới kinh doanh, đều trách thằng khốn Trần Hạo này, đổ đầy rượu lên người cô”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu Mẫn lườm Trần Hạo.
Lý Minh Tuyết lúc này mới nhìn sang Trần Hạo đứng ở bên cạnh.
Trần Hạo cười vẫy vẫy tay với Lý Minh Tuyết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lý Minh Tuyết cũng bắt chuyện với Trần Hạo:
“Trần Hạo, sao cậu lại ở đây vậy? Cậu đừng nói với tôi là cậu đi cùng cô giáo Lưu đến tham gia hoạt động này nha!”Lý Minh Tuyết nghi ngờ hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hứ, cậu ta đến làm việc đó, nào có chỗ cho cậu ta tham gia!” Lưu Mãn tức giận nói.
Làm thế nào cũng không tẩy sạch được, sắp đến giờ mở màn rồi, Lưu Mẫn không làm gì được mà hậm hực bước ra ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hi, Lý Siêu, các cậu mau đến xem đây là ai nè?”
Lý Minh Tuyết và Lưu Mẫn vừa đi khỏi, lại có mấy chàng trai từ trong phòng riêng của sánh tầng một tiến đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
‘Chẳng phải chính là mấy người bạn trai Lý Cương của Lý Minh Tuyết và Lý Siêu bạn học cùng lớp Trần Hạo khi trước đó sao.
Nhắc tới thì cũng đã vài năm không gặp mấy người bọn Lý Siêu rồi, bởi vì lúc cấp ba cũng không có qua lại thân thiết gì, càng không nói đến sau khi lên đại học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho nên lúc nấy khi bọn họ hồ hởi vây quanh Lưu Mẫn chào hỏi.
Trần Hạo cũng không chen vào chào hỏi mà chỉ ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
” Lý Siêu, lúc trước cậu là người đẹp trai nhất lớp đó, không ngờ đến giờ vẫn đẹp trai như vậy. Sao rồi, về sau định đi đâu dựng nghiệp vậy?” Lưu Mãn hỏi Lý Siêu.
Lý Siêu mặc trên mình một bộ đồ tây bảnh bao, tóc vuốt ngược ra sau, điệu bộ quy chuẩn, đương nhiên là rất đẹp trai, quan trọng là lúc người ta học cấp ba, tuy không phải là người có tiền nhất, nhưng gia đình cậu ta có mối quan hệ vô cùng rộng rãi, rất được thầy cô giáo coi trọng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Còn chưa xác định nữa, chờ người trong nhà lo liệu thôi ạ!” Lý Siêu cười to.
Không cần nói mọi người cũng rõ, sự nghiệp đã năm chắc trong tay rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khiến cả đám đều không khỏi ước ao.
“Nhưng mà Lý Siêu, chỉ mình em tốt thì chưa được đâu, bây giờ Minh Tuyết cũng đang làm việc trong bệnh viện em mà giúp được thì cũng phải giúp bạn một tay đấy!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu Mẫn không quên cô bé lớp trưởng của mình.
“Yên tâm đi, không thành vấn đề!”
*À đúng rồi, tên Trần Hạo này không phải cũng là bạn cấp ba cúa các cậu sao, sao tôi thấy các cậu như không quen biết vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, bạn trai của Lý Minh Tuyết là Lý Cương bỗng nhiên chỉ vào Trần Hạo cười hỏi.
*Hử? Trần Hạo? Ôi đệch!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy người Lý Siêu nghe xong nhìn về phía Trần Hạo, đúng là vậy thật, lúc này bọn họ mới phát hiện đó chính là tên Trần Hạo hồi cấp ba.
*Phải rồi phải rồi, tôi quên nói với các cậu, buổi trưa hôm nay tôi đã gặp Trần Hạo rồi, bây giờ cậu ấy làm nhân viên phục vụ ở khách sạn Xuân Hoa đấy!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lý Minh Tuyết vừa rồi vứt Trần Hạo sang một bên không hỏi han cũng thấy hơi ngại ngùng, liền cười cười giới thiệu cho mọi người.
*Ö, vậy thì cũng được đấy nhỉ, Trần Hạo cậu phụ trách ở phía sau hay là ở sảnh trước vậy, đến lúc mà không trụ nổi nữa, tôi giúp cậu móc nối quan hệ, cất nhắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.