Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 177




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 177 Gặp lại nữ thần thư viện

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thậm chí việc Lý Chấn Quốc sẽ xử lý thế nào, Trần Hạo cũng không quan tâm.

Đêm đó anh nghí ngơi sớm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngày hôm sau, mặc dù trời mưa to nhưng Trần Hạo vẫn chạy Về trường, dù sao ôn bài cũng rất quan trọng Như thường lệ, tài xế dừng bên ngoài cổng trường, Trần Hạo bung dù đi vào.

Bỗng nhiên lúc này, Trần Hạo nghe thấy giọng của một bạn nữ đang kêu khẽ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc váy màu trắng đang chuẩn bị bung dù ra nhưng lại bất cẩn treo chân, một tay đang cầm ô, một tay đang xoa mắt cá chân của mình.

Xem ra là treo khá nặng, gần như không thể đi tiếp được nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bạn có sao không?” Đúng lúc Trần Hạo đi lướt qua cô ấy nên hỏi thăm.

“Đau lắm!” Cô gái vừa mếu máo nói vừa ngẩng mặt lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Là cậu?” Trần Hạo ngạc nhiên.

Mà hiển nhiên cô gái này cũng hơi bất ngờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không phải ai khác, cô gái này chính là cô gái có khí chất ngồi kế bên anh lúc anh ôn tập ở thư viện lần trước.

Lần trước làm Trần Hạo xấu hổ muốn chết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Chẳng những chảy máu mũi mà còn hắt xi, tóm lại là rất mất mặt.

Không ngờ sáng sớm hôm nay về trường lại đụng phải cô ấy! “Vốn dĩ tôi định đón xe ra ngoài mua ít tài liệu, có lẽ là đi gấp quá!” Hiển nhiên cô gái này cũng nhớ đến chuyện ở thư viện lần trước nên mặt ửng hồng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mưa lớn thế này, cậu đừng đi mua, tôi đỡ cậu đến phòng y tế khám trước nhỉ” Trần Hạo nói.

‘Chưa kể đến lần đầu gặp mặt đầy xấu hổ đó, lúc ấy cô gái này còn đưa khăn giấy cho anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cho dù là người lạ thì gặp tình huống thế này cũng nên giúp đỡ một tay.

Huống chỉ, cô gái này rất xinh đẹp, rất có khí chất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Cho dù Trần Hạo muốn không quan tâm cứ để cô ấy đi thì lòng anh cũng không cho phép.

Mà cô gái thì hơi ngập ngừng một chút nhưng thật sự rất đau nên vẫn gật đầu ‘Đỡ cô ấy, cô ấy lại không đi nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo đành phái dùng lưng, cũng may là từ lần đầu tiên cô gái này đã cám thấy Trần Hạo là người thật thà chất phác nên lần này cũng không giãy giụa gì nhiều, để Trần Hạo cõng.

Tất nhiên là cô gái sẽ cầm dù.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngửi thấy mùi hương trên người bạn nữ, Trần Hạo không khỏi đỏ mặt.

Nhưng lại nghĩ đến, mình đã có Tô Đồng Hân rồi, đầu óc suy nghĩ gì thế.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nên lập tức không suy nghĩ nữa, bước vội.

“Tin tin tin!” Mà lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G500 chạy băng băng lướt qua Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bạn nữ xinh đẹp, mưa lớn thế này, cậu lên xe của tớ đi, cậu cần đi đâu, tớ đưa cậu đi” Hạ kính xe xuống, một chàng trai nhà giàu ăn diện nói.

Mà Trần Hạo nghe câu này xong thì đứng lại Trong ấn tượng của Trần Hạo, chẳng phải thế này hay sao, những cô gái xinh đẹp đều thích siêu xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng sau đó thì, cô gái này chẳng thèm nhìn lấy một lần, khẽ véo vai Trần Hạo: “Cậu đi nhanh lên đi, tôi đau muốn chết rồi đây!” “Ừ ữ Bây giờ Trần Hạo mới gật đầu, xem ra cô ấy không giống những cô gái khác.

“Mẹ nói Biết thế mình đến sớm hơn một chút là được rồi, cô gái này đẹp quát” ‘Chàng trai nhìn theo bóng lưng của Trần Hạo đang cõng bạn nữ xinh đẹp, bực đến mức đập tay lái ‘Cũng may phòng y tế không xa lắm, Trần Hạo đưa bạn nữ đến phòng y tế, tất nhiên sẽ có bác sĩ đến kiểm tra vết thương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà Trần Hạo thì không tiện ở lại đây nên muốn đi “Khoan đã, cậu tên gì thế? Tôi tên Tân Nhã” Cô gái hỏi.

“Tôi tên Trần Hạo!” “Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu không nhờ cậu thì tôi cũng không biết nên về thế nào! Đúng rồi, tôi thấy cậu cầm sách, cậu định đến thư viện học hả?” úng rồi Trần Hạo gật đầu “Tiểu Nhã, cậu có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy chứ?” Mà đúng lúc này, cửa phòng y tế bị đẩy ra, bốn năm cô gái vóc dáng cao gầy, vừa có diện mạo vừa có khí chất bước vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Họ đẹp đến mức nào? Nói thế này đi, ai cũng có thể lấn át người mẫu xe nổi tiếng! Có vẻ như họ là bạn cùng phòng của Tiểu Nhã.

Ban nãy, đúng là Tân Nhã đã gửi tin nhản cho bạn cùng phòng ký túc xá nói mình đến phòng y tế rồi “Tớ bị treo chân, Trần Hạo cõng tớ về đây!” Tân Nhã nhìn Trần Hạo cười nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trời ơi Tiểu Nhã, anh hùng cứu mỹ nhân hả, ha ha, chúng ta phải cảm ơn anh chàng đẹp trai đã cứu Tiểu Nhã nha” Mấy cô gái ríu rít nhìn về phía Trần Hạo.

Sau khi nhìn kỹ, mấy nữ sinh cảm thấy hơi thất vọng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quần áo Trần Hạo đang mặc không hề phong cách.

Nói khó nghe hơn thì vừa nhìn đã thấy là loại người nghèo hèn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng người ta lại sạch sẽ đẹp trai.

Hơn nữa trông có vẻ thật thà ngốc nghếch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dù sao lúc trước cũng không quen biết nhau, nên chẳng có gì để khinh thường hay không khinh thường.

“Này, cậu là người đã cứu Tân Nhã nhà chúng tôi đúng không? Anh bạn đẹp trai?” “Ừ từ, cũng không phải là cứu, chỉ giúp một tay mà thôi!” Không biết tại sao nhưng lúc Trần Hạo nhìn thấy vài cô gái xinh đẹp này, anh lại cảm thấy căng thẳng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rõ ràng lúc trước đâu như vậy.

“Ö ồ, Tân Nhã nhà chúng tôi chưa bao giờ nợ tình ai hết, cậu nói xem thể nào đây há anh bạn đẹp trai? Cậu muốn Tân Nhã nhà chúng tôi trá ơn thế nào đây?” ‘Các cô khoanh tay, trêu Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ha ha, tớ thấy thể này, anh bạn đẹp trai ơi, để Tân Nhã lấy thân báo đáp được không?” Một cô gái khác cười khanh khách nói.

“Không cần phải lấy thân báo đáp, chỉ bằng Tân Nhã nhà tôi ngủ với cậu một đêm nha” “Ây da, mắc cỡ quá đi!” Các cô ầm ĩ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không… Không cần đâu!” Trần Hạo không ngờ trông mấy nữ thần có phong thái như vậy nhưng lúc tán gầu lại mạnh miệng thẳng thần như thế.

Làm Trần Hạo bối rối.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Gì mà không cần? Cậu đang khinh Tân Nhã nhà chúng tôi xấu không xứng với cậu đúng không?” Các cô váy lên.

“Tôi không có ý này!” “Không có ý này thì có ý gì há, anh bạn đẹp trai, cậu nói đi!” Mà Tần Nhã thì ngồi trên giường im lặng nhìn bạn cùng phòng. Tất nhiên cô ấy biết bạn cùng phòng cúa mình là người thế nào, đúng thật là, đừng nói là có bạn nam nào trêu họ, bất kỳ ai trong số họ cũng có thể làm mười mấy nam sinh phải xoay mòng mòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Đồng thời, cô ấy cũng nhìn Trần Hạo.

Thấy Trần Hạo bị các cô trêu đến mức mặt đỏ rực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tân Nhã cười phụt: “Được rồi, các cậu đừng trêu Trần Hạo nữa! Đồng Đồng, tớ muốn ăn táo, cậu gọt táo cho tớ đi!” “Được thôi!” Cô gái cao gầy tên Triệu Đồng Đồng nhìn Trần Hạo cười: “Anh bạn đẹp trai, ban nãy cậu không có ý này, vậy được thôi, cậu gọt táo cho Tân Nhã nhà chúng tôi nha?” Hả? Tôi?” Trần Hạo ngạc nhiên “Đúng rồi, câu yên tâm, tôi sẽ không để cậu gọt miễn phí đâu, cậu gọt xong rồi, tôi có thể để cậu hôn tôi một cái, hôn ở đâu cũng được! Thế nào Triệu Đồng Đồng bước từng bước về phía Trần Hạo.

Đây là lần đầu tiên Trần Hạo gặp phải cô gái gan dạ như vậy, gan dạ như Lâm Kiều nhỉ? Nhưng so với các cô, Lâm Kiều chỉ có thể làm đàn em.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói mười câu đã hết tám câu trêu đùa mập mờ rồi.

Hơn nữa còn nói một cách rất đơn giản và quen thuộc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không chịu nổi, gọt táo xong lại bảo Trần Hạo lột chuối.

Còn báo Trần Hạo đun nước chiếc vòng trên tay Tân Nhã với nước sôi Mà Tiần Hạo thì có hơi không chịu nổi nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Chỉ nghĩ sau khi làm chuyện này xong, mình sẽ tranh thủ chạy đi.

Không ngờ mới vừa tháo vòng tay của Tân Nhã ra đứng lên thì có một bàn tay mạnh mẽ chợt hất Trần Hạo ra, bất cận nên làm rơi vòng tay xuống đất vỡ nát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tiểu Nhã, nghe nói cậu bị thương làm tớ lo muốn chết!” Là một chàng trai không biết đã vọt đến đây tự lúc này, đang sốt sắng nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.