Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 175




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 175 Đưa cô gái này theo,

“Người đâu! Xông lên cho tôi!” Từ Vệ vung tay lên, lập tức có mười mấy vệ sĩ xông lên phía trước, bao vây nhóm người Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà phía sau Từ Vệ có một người đàn ông cường tráng, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hắn đeo kính đen, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói câu nào.

Hắn ta khoanh tay, có vé như nứa bên mặt đã bị bỏng nghiêm trọng nên trông ©ó vẻ khá dữ tợn Có lẽ hần ta là vệ sĩ thân cận cúa Từ Vệ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đến đúng không, mới bao nhiêu ngày.

trôi qua mà chúng ta lại gặp nhau rồi!” Liêu Hồng kéo tay Từ Vệ bước đến, đôi mắt vừa tức vừa đó. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần Hạo đã bị chém thành trăm mảnh, chết băm chết dâm, Đúng vậy, người mà Liêu Hồng muốn róc xương lóc thịt nhất à ai? Chắc chắn là Trần Hạo rồi Từ nhỏ đến lớn, cô ta sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nên càng miễn bàn đến việc bị đánh.

Nhưng cô ta đã bị đánh thật rồi, hơn nữa không những bị đánh trước công chúng mà còn bị điện giật.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói ra thì xấu hổ, hôm ở nhà hàng Tây ấy, mẹ nó mình còn không nhịn được són tiểu! Tất cá những chuyện nhục nhã nhất đều ập xuống đầu mình.

Là vì thẳng khốn nạn này! “Cậu ta đánh em đúng không? Hừ, thăng nhóc thối, hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám đánh người phụ nữ của Từ Vệ tao, người đâu, đánh gãy hai tay hai chân trước rồi tìm đến nhà tính sổ sau!” Từ Vệ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kể từ lần xảy ra chuyện trước đó, Từ Vệ quay về nước chơi vài ngày nhưng chợt nghe nói bạn gái của mình bị đánh nên mới gấp rút từ nước ngoài về.

Đắc tội với Từ Vệ, không chỉ đơn giản là bản thân người đó bị trừng phạt Mà thường sẽ có hệ lụy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Cũng có nghĩa là người nhà Trần Hạo sắp gặp rắc rối.

Trong khi nói chuyện, đã có hai vệ sĩ xông lên, muốn túm bả vai Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Trần Hạo cảm thấy phía bên cạnh mình có một cơn gió lướt qua.

‘Sau đó thì thấy hai tên vệ sĩ bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Là hai vệ sĩ Thiên Long, Địa Hổ bên cạnh Trần Hạo ra tay.

Động tác quá nhanh, nhanh đến mức làm Trần Hạo không hề nhìn thấy hai người đó đã chuyển động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà bác Khang thì nhìn cảnh tượng trước mặt, cười với Trần Hạo, nói “Cậu em, kẻ thù của cậu ä?” Trần Hạo gật gật đầu: “Đúng vậy! Lúc trước từng có xích mích, ha hai Bây giờ Trần Hạo đã không còn sợ hãi nhóm người Liêu Hồng nữa.

“Vậy thì tốt, nếu đã là kẻ thù cúa tài xế cậu Trần thì cũng là kẻ thù của cậu Trần, và tất nhiên cũng là kẻ thù của chúng tôi, Thiên Long, Địa Hổ, giao cho hai cậu đấy Bác Khang gật đầu cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà Đoá Đoá đang đứng bên cạnh cũng rất tự tin.

“Wow, đã lâu tồi không được thấy hai anh em Thiên Long, Địa Hổ ra tay, đúng không ông nội?” ‘Đoá Đoá reo lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Xem ra hai người họ thật sự rất giỏi!” Trần Hạo nhìn cơ thể linh hoạt như rồng của hai người họ, không thể không kính nể.

“Tất nhiên là giỏi rồi, họ đã từng hô mưa gọi gió trong giới quân đội đó. Thiên Long còn lợi hại hơn, cá thế giới ngầm phương Tây đều phái run rẩy khi nghe đến tên anh ấy! Hữ hừ, chưa bao giờ được tiếp xúc đúng không?” Đóa Đóa đắc ý rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhà họ Trần có ân với họ nên sau khi rời khói giới quân đội, họ đến làm việc.

cho nhà họ Trần! Mà hai anh ấy đã tuân theo mệnh lệnh của ông chủ, rời khỏi cô chủ, sau này chỉ nghe lệnh của một mình cậu Trần!” Bác Khang đứng bên cạnh cũng nhịn không được giải thích thêm vài câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo trợn mắt nhìn.

Thì ra đây là hai vị vua trong giới quân đội mà gia tộc đã phái đến cho mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Vốn đĩ Trần Hạo cứ cho rằng có hai vệ sĩ như Lý Phi Hồng và Bạch Lang đã là giỏi lắm rồi Nhưng nào ngờ, hai người này còn biến thái hơn.

‘Cho dù đối phương là ai hay đối phương có bao nhiêu người, hai người này vẫn giữ thái độ đó, vung tay mứa chân đánh vào điểm yếu cúa đối phương một cách chính xác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì vậy trong nháy mắt, mười mấy vệ sĩ đã nằm rạp xuống đất.

“Cái gi?” Từ Vệ và Liêu Hồng đang kiêu ngạo đắc ý chợt sững sở.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhóm vệ sĩ này là vệ sĩ của ba mình, lần này đến đón mình, là cao thủ bậc nhất.

Mười mấy người đánh hai người, chỉ hơn mười giây, đã mất đi sức chiến đấu? “Ha ha, xem như thắng nhóc mày không có mắt, bây giờ đến lượt mày rồi!” Thiên Long, Địa Hổ cười lạnh, bước chậm về phía Từ Vệ, “Mẹ nó, Lão Sửu, anh lên cho tôi, làm thịt bọn họ cho tôi, nhanh lên!” Từ Vệ vừa thấy, đúng là rất kinh hãi Vốn dĩ anh ta cứ cho rắng chuyện này rất đơn giản, mình báo thù cho người phụ nữ của mình, đánh gãy tứ chỉ của thăng nhóc này, không ngờ bên cạnh cậu ta lại có hai cao thủ, Nên Từ Vệ không thể không bảo vệ sĩ thân cận của mình ra tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Sau khi anh chàng tên Lão Sửu bị bỏng nửa bên mặt, nhìn thoáng qua Thiên Long, Địa Hổ, cơ thể chợt run rẩy.

‘Đây không phải là sợ hãi mà giống như hắn ta đang kìm nén một cảm xúc nào đó trong lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lập tức đứng phía trước Từ Vệ ngay.

“Hai người có thể giết tôi nhưng xin hãy cho cậu Từ được rời khỏi đây! Lão Sửu lạnh nhạt nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà Thiên Long, Địa Hổ thì lại nhìn nhau rồi lại nhìn châm châm cậu thanh niên bị hủy dung này.

“Mẹ nó! Tôi không bảo anh đi chết, tôi bảo anh làm thịt bọn họ, đồ xấu xí như: anh mà dám không nghe lời tôi nói hả?” Bổp! Từ Vệ phẫn nộ nói, vung tay lên tát thẳng vào miệng Lão Sửu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lão Sửu không dám tránh né, cú đánh rơi xuống, khóe miệng chảy máu.

“Hữ, nhà họ Từ đã phí công nuôi dưỡng đồ phế vật như anh, bốp!” Mà Liêu Hồng thì cũng tức giận tát lên miệng Lão Sửu một cái Bây giờ đã là lúc nào rồi, họ muốn hắn ta làm họ nguôi giận chứ không phái bảo hắn ta giữ chân cho họ chạy trốn! “Cậu Từ, cô Liêu Hồng, hai người đi nhanh đi, tôi không phải là đối thủ của họ!” Lão Sửu lạnh nhạt nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ nó! Chẳng phái anh giới lầm à! Ba tôi nuôi đồ ăn hại rồi! Thứ rác rưới như anh, chờ sau khi tôi trở về, tôi sẽ để anh ôm thùng rác mỗi ngày!” Từ Vệ không ngờ Lão Sửu trực tiếp đầu hàng.

Nên anh ta hơi sốt tuột, lại chỉ nhóm Trần Hạo: “Thẳng nhóc con, hôm nay ông đây chưa chuẩn bị xong, có hẹn một bữa, đấu nhau thử xem!” thì chúng ta Bây giờ Từ Vệ thấy cảng ngày cảng nhiều người tập trung về phía này, anh ta không bị đánh nhưng lại bị mất mặt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà lúc này, Trần Hạo thấy bác Khang nhìn,ý bảo sẽ nghe theo ý kiến của  anh.

Tất nhiên rồi, dù sao cũng là tài xế của cậu Trần gặp rắc rối, nể tình cậu Trần nên chắc chắn bác Khang sẽ muốn giúp đỡ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Được thôi, chúng ta hẹn ngày nào đó đấu nhau thử xem, hôm nay anh muốn đi cũng được nhưng phải để cô gái này lại cho tôi Trần Hạo cười khẽ.

‘Đúng vậy, bình thường Trần Hạo rất khiêm tốn nhưng không có nghĩa Trần Hạo. là thằng ngu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Chuyện nhà họ Từ, một khi đã dây vào thì có muốn giẫy ra cũng không được nữa, Cho nên Trần Hạo nghĩ thầm, chỉ bằng tìm một cơ hội giảm cho chết, để sau này đừng nhảy tới nhảy lui làm loạn nữa. Từ Vệ này cậy thế nhà họ Từ, bản thân anh ta, chẳng có gì đặc biệt, có giẫm anh ta cũng vô dụng.

Mà Liêu Hồng vừa nghe thì sốt ruột ngay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu Từ, anh đừng đưa em cho họ mà, anh đưa em theo với, cậu Từ!” “Liêu Hồng em yên tâm, em cứ ở lại đây trước, anh sẽ đến cứu em nhanh thôi, em phải đợi anh!” Từ Vệ vội vã nói, nói xong thỉ chạy đến một chiếc xe, lái xe rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm đến nhóm vệ sĩ này.

Mà vệ sĩ tên Lão Sửu cũng khẽ gật đầu với Thiên Long, Địa Hổ, rồi xoay lưng đi lái xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đoạn Phi Lúc này, Thiên Long, Địa Hổ chợt gọi Lão Sứu đang chuẩn bị lên xe.

Lão Sửu cứng đờ, sau đó vờ như không nghe thấy gì, lập tức chui vào xe ngay…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ nó, giống quá, đúng là giống thẳng nhóc đó lắm!” Địa Hổ chăm chú nói “Đúng là rất giống, đôi mắt đó vẫn không thay đổi nhưng sao Đoạn Phi lại trớ thành cái đuôi của một cậu ấm nhỏ nhoi vậy?” “Không biết nhưng rõ ràng cậu ta không muốn nhận lại chúng tai” Hai người thì thầm.

Lúc này bác Khang nói: “Được rồi, sau khi về sẽ bàn lại chuyện này sau, chúng ta đi gặp cậu Trần trước, đưa cô gái này theo!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.