Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 100




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chương 100

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả? Không thế nào đâu chú Lý, Tống Giám đốc Lý Chẩn Quốc là đại gia có tiếng ở Kim Lãng, ông ấy có thể mua được mà!” ‘Vương Soái kinh ngạc nói “Ha ha, cháu sai rồi, đúng là lúc trước Tổng Giám đốc Lý có khả năng nhưng bây giờ, chú nhận được tin ông Lý Chấn Quốc đã bị điều khói phố thương mại Kim Lãng và Tập đoàn Thương mại Kim Lăng rồi, phố thương mại sẽ được.

người khác quản lý!” “Hơn nữa, mặc dủ ông Lý đã bị điều đi nhưng nghe nói được cậu Trần thu nhận.

Anh nợ em một câu yêu thương!

cho nên bảy giờ, dù ông ta có năng lực mua cũng sẽ không mual” “Hả? Thì ra Tổng Giám đốc Lý đã bị điều đi rồi!”   “Cũng đúng, cậu Trần giữ ông ta lại nên ông ta nên biết điều hơn!” ‘Vương Soái gặt đầu, tỏ vé như đã hiểu.

“Anh Vương Soái, ba, hai người đang nói gì vậy? Cậu Trần là ai? Sao con chưa bao giờ nghe hai người nói với con vậy?” Bây giờ Lý Minh Phí tò mò hói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chỉ nghe thôi cũng cảm thấy cậu Trần rất tài giỏi.

Có vẻ như toàn bộ Tập đoàn Thương mại Kim Lãng thuộc quyền sở hữu của.

Anh nợ em một câu yêu thương!

anh vậy.

Hai cô gái Phương Tỉnh và Từ Na cũng ngạc nhiên, chưa bao giờ được tiếp xúc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

với những thông tin thế này nên tất nhiên rất quan tâm.

“Tất nhiên là ba chưa bao giờ nói với con rồi. Bới vì trên thực tế, hôm qua ba cũng mới được nghe vài người bạn kể chuyện xưa của cậu Trần này. Mặc dù ông Lý Chấn Quốc rất giỏi nhưng dù sao thi cũng chỉ là người làm công cho cậu Trần mà thôi. Bởi vì toàn bộ phố thương mại này đều thuộc quyền sở hữu của cậu Trần!” “Trời ơi! Trời ơi!” “Me ơi” Lý Minh Phi, Phương Tỉnh, Từ Na đều trợn mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hơn nữa, các con đã từng nghe danh cậu Hoàng chưa?” Lý Vọng Phong cười gượng nói “Cậu Hoàng, con biết người đó, là cậu ẩm cấp cao, chỉ nói đến xe thôi là đã có cá một gara, khoáng thời gian trước còn tổ chức bữa tiệc cho các cậu ấm cô chiêu nữa!” Lý Minh Phi nói.

Tại sao cô ta lại biết rõ đến vậy? Bới vì Lý Minh Phi cũng nằm trong danh sách những người được mời Nhưng hôm ấy cô ta đến tháng, quá đau bụng nên không thể đi được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đây là một tiếc nuối rất lớn của cô ta, bởi vì có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ Hoàng Vĩnh Hào.

“Ha ha, cậu lớn Hoàng Vĩnh Hào, thật ra là em kết nghĩa của cậu Trần. Nhà họ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hoàng cũng sống nương tựa vào nhà họ Trần mới có thể phất lên làm đại gia giàu có bậc nhất Tô Châu chỉ trong vài năm!   Đám người Vương Soái há miệng, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như.

vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, cuối cùng nhân viên cũng có mặt đầy đủ.

MC lại giới thiệu Đường Nhiên, đế Đường Nhiên bắt đầu giới thiệu toàn bộ về.

Anh nợ em một câu yêu thương!

biệt thự trên núi Vân Đỉnh.

Mặc dù Trần Hạo đang rất bực mình nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn không phát cáu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thấy Đường Nhiên giới thiệu biệt thự, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hình ảnh xuất hiện trên màn hình sau lưng.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo đã bị thu hút. Biệt thự trên núi Vân Đỉnh này, đúng là được xây tựa vào núi, xuyên thẳng lên mây, được trang trí như Thiên Cung.

Tràn ngập hơi thở xa xỉ Nói thật lòng, Trần Hạo đã thật sự rung động.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tám trăm triệu, đúng là con số trên trời! Nếu là lúc trước, dù cho có rất nhiều tài sán thì dù Trần Hạo có rung động, anh cũng sẽ không dành tám trăm triệu chỉ để mua một căn nhà Nhưng bây giờ thì khác.

Chị anh đã đưa anh một tỷ, yêu cầu anh phải dùng hết trong vòng bảy ngày.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Anh còn đang lo không biết nên tiêu thế nào đây.

Chẳng phái là cơ hội đã đến rồi sao? Đúng là một công đôi việc! Cang nhìn, Trần Hạo càng phẩn khich! Giới thiệu khoảng hai tiếng đồng hồ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tất cả mọi người đều ao ước không thôi.

Nhưng chẳng ai dám mua Có vẻ như Đường Nhiên rất hài lòng với biểu cảm của mọi người, cô ta cười nói: “Căn biệt thự Vân Đính này, giá bán là tám trãm triệu, xin hói các vị đang ngồi, ©ó vị nào muốn sở hữu không ạ?” Đường Nhiên cười thán thiện.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Không muốn!”   Lúc này, có một Tổng Giám đốc đứng lên, nói một câu rồi vội vã ngồi xuống.

Mọi người ở đó ôm bụng cười vang! Lý Chấn Quốc cũng cười.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có Giám đốc lại thích đùa như vậy! Đường Nhiên nói tiếp: “Các vị thân mến, căn biệt thự này sẽ không bán đấu giá, nhưng ai đến trước sẽ có trước. Ai có thể trả tám trảm triệu đầu tiên thì sẽ sở hữu được căn biệt thự Thiên Cung cao cấp này!”   “Ha ha ha, quả nhiên chẳng ai mual” Vương Soái cười nói.

Lý Vọng Phong cười gượng nói: “Chú đã nói rồi mà, là một doanh nhân thông minh, sẽ không lãng phỉ tám trăm triệu cho một căn nhà, ngoại trừ   “Tôi muốn!” Lý Vọng Phong còn chưa nói xong thì đã nghe một giọng nói không lớn lâm nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đại sảnh đều nghe thấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả?” Mọi người cực kỳ nghỉ ngờ.

Nên ai cũng nhìn sang bên này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lý Vọng Phong và Vương Soái cũng trợn mắt, họ cũng quay đầu lại.

Bởi vì người hô lên câu này chẳng phải ai khác, là tên quê mùa Trần Hạo được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

‘Vương Soái đưa vào! “Mẹ nó, Trần Hạo cậu điên rồi hả, cậu dám ăn nói lung tung, cậu có biết cậu nói mua mà không có tiền thì sẽ phải trả giá thể nào không? “Tiêu rồi tiêu rồi, câu ta đến đây không phải để học hỏi mà là để tự tìm đường chết!” Từ Na, Phương Tỉnh ngạc nhiên nói, muốn đánh Trần Hạo chết.

“Hừ, đúng là thứ chẳng ra gì!” Thậm chí Lý Vọng Phong còn nhìn chăm chấm, trong những trường hợp thế này mà lòe thiên hạ thì sẽ không biết mình chết thế nào! Trần Hạo mặc kệ họ đang nói mình thế nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đứng lên, đi thẳng về phía sân khấu.

“Điên rồi điên rồi, thâng nghèo này bị điên rồi!” Giờ phút này, Đường Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Trần Hạo! Tóm lại, ngoại trừ một vài người thỉ ai cũng ngơ ngác.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Trần Hạo, cậu làm gì vậy? Cậu nhanh đi đi!” Đường Nhiên tức giận nói.

Còn đẩy Trần Hạo vài cái.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tôi muốn mua căn biệt thự này mà, tại sao tôi phải đi?” Trần Hạo cười gượng.

“Mẹ nó, cậu có thể mua nổi căn biệt thự này à?” Đường Nhiên tức điên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chị nói tôi không mua nổi thì tôi sẽ không mua nổi à? Trần Hạo cười mia, ngay sau đó nhìn về phía nhóm chuyên viên ngân hàng đang đứng thành hàng bên cạnh: “Mọi người đến đây đi, quet thẻ của tôi!”Đọc full tại truyen88.vip nhé Tuy rằng vài chuyên viên ngân hàng hơi ngơ ngác, nhìn thế nào cũng thấy người trước mặt mình không giống như người sở hữu vài chục nghìn, còn yêu cầu.

quẹt thé.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng đây là yêu cầu của khách, họ không thế không làm.

Ngay sau đó đi tới, mang máy quet thẻ sang.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo quen tay quẹt một đường, nhập mật mã vào, nhận diện gương mặt.

“Ding! Chuyển khoản thành công, số tiền chuyển là tám trăm triệu nhân dân tệ.” Giọng nói lạnh lùng của hệ thổng vang lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

‘Sau đó, cả hội trường yên tĩnh như đã chết lặng.

Tám trăm triệu, người này lại có được tám trăm triệu? Trời ơi! Đường Nhiên nghe rõ nhất, che miệng lại, làm rớt cá micro.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bởi vì trong phút chốc, não cô ta trống rồng! “Vet” ‘Vương Soái ngồi dưới đài nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Hoàn toàn ngơ ngác, miễn bàn đến sắc mặt của Từ Na và Phương Tinh đang đặc sắc thế nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Me nó, ban đầu mới gặp mặt, Phương Tỉnh và Vương Soái, không những khinh thường Trần Hạo, thậm chí họ còn chẳng xem Trần Hạo là con người.

Chỉ thấy đây là một thằng nhà quê đến từ nông thôn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đi bên cạnh anh làm bọn họ cảm thấy mình bị hạ giá.

Nhưng bây giờ, cảm giác như có vô số cái miệng đang tát mạnh lên mặt mình.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mày khinh thường người ta à? Tiền của người ta, mày có kiếm cả đời cũng không có! Thì ra anh là một đại gia! “Anh Vương Soái, cậu ta… Cuối cũng cậu ta là ai vậy?” Sắc mặt Lý Minh Phi cũng thay đổi “Anh không biết nữa… Chỉ biết cậu ta tên Trần Hạo! Ê, mọi người nhìn xem, ông Lý Chấn Quốc, cha con nhà họ Hoàng và những doanh nhân giàu có đấy nữa, sao tất cả mọi người đều đi về phía sản khẩu vậy” Lúc này Vương Soái nói một cách đứt quãng.

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.