Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 3: 3: Tìm Hiểu Thị Trường




Tần Kiệt suy ngẫm một chút.

Bản thân anh cũng chỉ học ở một trường đại học loại 3.

Học phí một năm đã là 12 ngàn tệ, phí sinh hoạt mỗi tháng 1 ngàn tệ, một năm cộng vào cũng phải hơn 20 ngàn tệ.

Còn chưa tính đến các loại phí khác.

Nghĩ đến điều kiện của gia đình mình, thật sự có chút khó khăn.

Muốn làm kinh doanh lớn là không có khả năng.

Dựa theo kinh nghiệm của đời trước, hiện tại công việc thích hợp nhất đó là – độc quyền thu gom phế liệu trong trường học.

Nếu như anh nhớ không nhầm, ngành thu gom phế liệu sẽ phát triển mạnh, kéo dài đến tận đầu năm sau.

Sau khi khủng hoảng tài chính nổ ra mới dần dần hạ nhiệt, lợi nhuận cũng càng ngày càng ít đi.

Nhân lúc vẫn chưa hạ nhiệt phải kiếm được một khoản tiền trước, đây chính là công việc thích hợp nhất.

“Kiệt Tử, ăn cơm rồi, mau ra đây!”

Trong lúc Tần Kiệt đang trầm tư suy ngẫm thì nghe thấy tiếng mẹ gọi.

“Vâng ạ, con ra ngay!”

Một lúc sau trong phòng ăn, Tần Kiệt nhìn thấy đồ ăn đã bày đầy một bàn.

Thịt gà, thịt lợn, cá đều đầy đủ.

Điều kiện nhà mình như nào, Tần Kiệt biết rất rõ, nhiều món ăn ngon như này, nhất định tốn không ít tiền.

Chỉ ba người ăn thì quá nhiều rồi.

Như bình thường, những món ăn này chỉ khi có dịp đặc biệt ví dụ như năm mới tết đến bố mẹ mới làm.

Nhưng vì anh mà làm ra những món này, đây chính là tấm lòng của tất cả ông bố bà mẹ trên đời.

“Kiệt Tử, con còn muốn ăn gì nữa không để mẹ làm cho con!”, mẹ Tần đặt một đĩa lạc xuống, nhìn Tần Kiệt đầy yêu thương.

Mặc dù cãi nhau ầm ĩ với nhà bác Hai rồi, nhưng con trai vẫn là con mình, yêu thương là đương nhiên.

“Mẹ ơi, không cần đâu, đủ rồi ạ!”

Sống mũi Tần Kiệt có chút cay cay, gấp gáp đỡ mẹ ngồi xuống ghế.

Sau đó anh mời bố ngồi xuống.

Để tâm trạng bố tốt hơn chút, anh đặc biệt lấy thêm một cốc rượu Hoàng Hạc Lâu cho ông: “Bố ơi, vừa nãy làm bố tức giận rồi, bố uống cốc rượu đi ạ!”

Bố Tần cũng là người thành thật, vừa nãy chỉ là không vừa ý với thái độ của Tần Kiệt, nhưng sự việc cũng qua rồi, nói gì cũng vô dụng.

Lúc này thái độ của con trai cũng thay đổi nhiều, vẻ mặt ông cũng dịu xuống, chỉ gật gật đầu.

“Đây mới đúng chứ.

Hai bố con có khúc mắc gì mà phải ghi hận qua đêm, nào, ăn đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói!”

Mẹ Tần quan tâm chăm sóc hai bố con Tần Kiệt ăn cơm uống rượu.

Không khí gia đình ấm áp hơn rất nhiều rồi.

Một lúc sau Tần Kiệt mở miệng: “Bố mẹ, năm học này con muốn đi làm thêm ạ!”

Làm thêm?

Vẻ mặt bố Tần nghiêm lại, đập đôi đũa xuống bàn ăn, nói: “Học sinh không lo học hành, làm thêm cái gì?”

“Tôi nói này Lão Tần, bố con hai người mới làm hòa một lúc, sao lại cãi nhau nữa rồi?”, mẹ Tần kéo bố Tần, nhìn Tần Kiệt: “Kiệt Tử, không cần để ý bố con.

Có phải phí sinh hoạt không đủ không, nếu như không đủ, con cần bao nhiêu thì mẹ cho thêm!”

Đời trước đã làm bố mẹ vất vả rồi, Tần Kiệt làm sao dám để mẹ cho thêm phí sinh hoạt được.

Anh lắc đầu nói: “Bố mẹ, không liên quan đến phí sinh hoạt đâu ạ.

Con đã suy nghĩ rồi, bắt đầu năm học mới là năm 3 rồi, còn một năm nữa là tốt nghiệp, đi làm thêm coi như tập thích nghi với xã hội, rèn rũa bản thân.

Con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học đâu ạ!”

Vừa nghe đến con trai vì muốn thích nghi với xã hội.

Vẻ mặt bố Tần cũng thoải mái hơn nhiều.

Con trai nói như vậy cũng coi như trưởng thành rồi.

Trên mặt mẹ Tần cũng xuất hiện vẻ vui mừng.

Thích nghi trước với xã hội, sau này bước chân vào xã hội rồi sẽ bớt được không ít đường vòng, nhanh chóng tập trung vào công việc.

Về điểm này, bà vô cùng ủng hộ.

“Kiệt Tử, thế thì con phải nói sớm chứ.

Đây là việc tốt, bố mẹ không có bản lĩnh gì, tương lai con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Thích nghi trước cũng được.

Lão Tần, ông nói có đúng không?”, mẹ Tần nhìn bố Tần một cái.

“Ừ, vậy thì được!”, bố Tần cũng không phản đối nữa.

“Vậy là đúng rồi.

Nào, Kiệt Tử, ăn nhiều chút!”

“Mẹ, đủ rồi mà.

Mẹ với bố cũng ăn nhiều vào ạ!”

Buổi sáng ngày thứ 2, Tần Kiệt ra ngoài, lên một chuyến xe bus, trực tiếp đi đến bãi thu gom phế liệu ở gần đấy.

Tối hôm qua, anh đã tìm trên mạng những bãi thu gom phế liệu lớn trong thành phố.

Trước khi muốn nhảy vào nghề này thì phải tìm hiểu tình hình trước đã.

Dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Nhưng lúc vào khí thế hừng hực bao nhiêu thì khi trở ra anh lại thất vọng bấy nhiêu.

Chạy liên tục qua 6 nơi.

Nơi thì sau khi sau khi biết được Tần Kiệt đến từ nơi nào không nói hai lời liền trực tiếp đuổi ra ngoài.

Nơi thì lại cho rằng anh là do người trong ngành phái đến dò la tin tức, đuổi anh như đuổi tà,…

Không có ông chủ bãi phế liệu nào đồng ý cùng Tần Kiệt nói chuyện chi tiết.

Sau khi bước từ nhà thứ sáu đi ra anh vô cùng thất vọng.

Còn chưa bắt đầu đã bị các ông chủ bãi phế liệu xua đuổi như ôn dịch, chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng?

Nếu thật sự như vậy, món tiền đầu tiên này phải nghĩ cách khác để kiếm sao?

Đang lúc nhăn mặt chau mày, có một ông chú trung niên đi đến, đưa cho anh một điếu thuốc, cười nói: “Anh bạn, làm một điếu không?”

“Cảm ơn chú ạ! Nhưng cháu không hút thuốc!”, Tần Kiệt xua xua tay.

“Không hút cũng tốt! Hiện nay người trẻ như cậu thật sự không nhiều đâu!”

Ông chú trung niên cất thuốc đi: “Tôi ở bên trong thấy cậu vẫn luôn muốn nói chuyện với họ, cậu muốn gia nhập nghề này hả?”

“Ha ha.

Tạm thời cháu vẫn chưa có suy nghĩ này, chỉ là muốn coi qua một chút thôi.

Đúng rồi chú à, nãy cháu nhìn thấy chú kéo một xe vào bên trong, hầu như đều là đồ điện gia dụng, sắt vụn, đồng vụn gì đó.

Những thứ như lon nước, chai nhựa rất ít ạ!”

Tần Kiệt làm bộ vô cùng kỳ lạ, vô ý hỏi một câu.

Ông chú trung niên là người bán phế liệu vậy khẳng định sẽ biết những chuyện này.

Nhả một hơi khói, ông chú trung niên cười: “Cậu còn dám nói với tôi không muốn gia nhập nghề này hả.

Cậu xem, lòi đuôi rồi nhé!”

“Tạm thời cháu chưa có suy nghĩ này thật ạ!”, Tần Kiệt ngượng ngùng lắc đầu.

“Không sao.

Mặc dù nói người cùng ngành đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng có điều tôi không để ý!”, ông chú trung niên hút sâu một hơi, nói: “Bởi vì những người làm nghề này như chúng tôi, đều có quy tắc trong nghề.”

“Quy tắc trong nghề?”

“Đúng.

Nghề này của chúng tôi mỗi địa bàn đều được phân chia hết rồi”, ông chú trung niên nói.

“Hóa ra là như vậy!”, Tần Kiệt không ngờ thu gom phế liệu còn có kiểu này.

Khó trách ông chủ của 6 bãi thu gom nhìn thấy anh đều đề cao cảnh giác như vậy.

“Thế nhưng vấn đề vừa rồi cậu hỏi là hỏi trúng trọng tâm rồi đấy!”, ông chú trung niên nhả một làn khói, nói: “Khu vực mà tôi phụ trách lon nước và chai nhựa không nhiều, giá tiền cũng không cao bằng so với mấy đồ điện gia dụng gì đó.

Chỉ có ở mấy khu chung cư lớn và trường học mới có khả năng thôi, nhưng chúng tôi không có cửa, lại còn phải đi xa, như thế quá hao tâm tổn sức!”

“Cậu hỏi như vậy, thế nào? Cậu có thể kiếm được rất nhiều sao?”

Trong đầu Tần Kiệt nảy số.

Quả nhiên va chạm nhiều, chẳng có ai là không thành tinh.

Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể làm thu gom phế liệu trong trường đại học vì nhận thấy sinh viên nhiều, số lượng phế liệu lớn.

Cứ nghĩ không ai để ý đến, không ngờ ông chú trung niên này cũng biết.

Thế nhưng may mà những người gom phế liệu này có quy tắc riêng không thể tùy ý vượt qua ranh giới, nếu không thì một chút cơ hội anh cũng không có rồi.

“Cháu thì có suy nghĩ gì được ạ? Đã là sinh viên năm 3 rồi, sắp tốt nghiệp đến nơi nên muốn điều tra trước, đến lúc đó viết luận văn cho tốt một chút!”

Tần Kiệt tránh nặng tìm nhẹ ứng phó cho qua, tiếp tục hỏi: “Chú, chúng cháu viết luận văn cần có số liệu cụ thể, ví dụ, cháu nói ví dụ thôi, nếu một ngày cháu thu thập được 400 chai nhựa vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền ạ?”

“Ha ha.

Cái này à, cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng có thu thập làm gì!”, ông chú trung niên vừa nghe Tần Kiệt nói làm điều tra nghiên cứu liền không có hứng thú gì nữa.

“Tại sao ạ?”

“Cậu tự mình suy nghĩ đi.

Tôi phải đi rồi”.

Ông chú trung niên lắc lắc đầu, rời đi.

Tần Kiệt có chút thất vọng.

Nhưng qua một lúc anh lại nghĩ thoáng rồi.

Thế giới này đều thích nói chuyện lợi ích cả.

Sở dĩ ông chú trung niên chào hỏi anh vì cho rằng anh có thể mang lại lợi ích cho ông ấy.

Hiện tại anh trực tiếp nói rằng muốn làm điều tra để viết luận văn, người ta đương nhiên là không có hứng thú, không để ý đến anh cũng là lẽ thường thôi.

Mặc dù không hỏi được thông tin tình báo có giá trị nào cả, nhưng cũng biết được ngành thu gom phế liệu này có phân chia khu vực.

Nếu đã như vậy, tiếp theo đây chỉ có thể đi Nam Hồ rồi.

Dựa theo hiển thị của bản đồ.

Bãi thu gom phế liệu Nam Hồ là bãi thu gom duy nhất gần với trường học.

Chỉ là vào năm 2007, trường học của anh lúc đó không phải ở trung tâm thành phố, cách Nam Hồ cũng hơi xa một chút, thuộc vùng ngoại ô xung quanh đều là đất ruộng, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

Bãi thu gom phế liệu Nam Hồ vẫn chưa vươn đến đây.

Xung quanh chỉ có rải rác vài nhà buôn bán.

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt càng muốn đi bãi thu gom phế liệu Nam Hồ một chuyến.

Ông chú trung niên có thể nhận ra những khu chung cư lớn và trường học có lượng phế liệu lớn.

Vậy có thể những người khác cũng biết rồi, sẽ bắt đầu từ hướng này.

----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.