Mộ Đông

Chương 37




Diệp Sơ Thần truyền dịch xong thì cảm thấy cả người mềm nhũn. Sau khi trở về chỗ ở của Tần Mộ Đông, cô ngồi trên ghế sofa, nhớ tới lần đầu tiên là ở trên chiếc ghế sofa này, gương mặt nhỏ nhắn nóng rần.

Tần Mộ Đông ngồi nhìn cô hồi lâu, mãi không cầm cốc nước lên, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mất tự nhiên.

Thấy lỗ tai anh đỏ bừng, Diệp Sơ Thần cầm cốc nước được anh đưa tới, cố ý nói: “Có người nào đó chỉ quan tâm đến việc bản thân sung sướng, thậm chí còn không thèm lên giường đã chiếm lấy người ta rồi, nhỉ."

Cô nói với giọng mũi, dễ thương đến mức khiến Tần Mộ Đông cảm thấy mình còn không bằng cầm thú, cô bị bệnh mà anh đang nghĩ gì vậy chứ!

“Em ngủ trước đi, anh nấu cơm cho em.” Anh cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.

Cả người Diệp Sơ Thần ướt đẫm, cô không trêu chọc anh thêm nữa, nhấp một ngụm nước sau đó đặt lại vào tay anh: "Em đi tắm, trong người khó chịu quá."

*

Diệp Sơ Thần mặc bộ đồ ngủ bằng vải voan mỏng, lau tóc, thuận miệng đứng ở cửa phòng bếp hỏi anh: "Cơm gì vậy anh? Em đói quá."

Tần Mộ Đông quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc như một thiếu niên chưa từng nhìn thấy phụ nữ, cô đắc ý đi xung quanh một vòng: "Thì ra anh thích kiểu này ha~ Bộ váy này rất gợi cảm đó nha~"

Ánh mắt Tần Mộ Đông tiếp tục rơi vào trong nồi, Diệp Sơ Thần đi tới nhìn mỳ trong nồi, hai tay ôm eo anh: "Để “phía dưới"(*) của em đút cho anh ăn nhé~ “Phía dưới” của em có ngon không?"

Cô nắm lấy đôi đũa trong tay anh, gắp mì lên.

“Đây là anh nấu mỳ(*) cho em ăn.” Anh cầm lấy đôi đũa của cô, đáp lại những câu nói bậy bạ của cô.

(*)下面 chơi chữ, vừa có nghĩa là "phía dưới", vừa có nghĩa là "nấu mỳ"

Cô không chịu thua kém: “Ồ, "phía dưới" của anh vẫn ổn chứ, hơi to, nghẹn trong cuống họng này."

Cô nói chuyện với vẻ nghiêm túc, cả người anh cứng đờ. Nếu anh chưa bao giờ nếm trải tình dục, thủ dâm bằng tay có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, nhưng nếu anh đã được nếm qua cơ thể thơm ngon non nớt thì CMN, còn ai có thể có hứng thú tự tay "tuốt vỏ" nữa?

Nghĩ đến bệnh tình của cô, anh mở ngón tay cô ra, giọng dịu dàng nhưng không được mạch lạc: "Em bị bệnh rồi, ăn chút gì nhẹ nhàng đi."

Diệp Sơ Thần áp thân thể mảnh dẻ của cô vào người anh, má cô áp vào lưng anh, khao khát hơi ấm từ cơ thể anh, giọng cô nhẹ nhàng: "Làm tình có thể giải nhiệt, em không muốn ăn, em muốn làm tình."

Tần Mộ Đông cảm thấy đầu ong ong, quay người lại sờ trán cô, còn cô thì chạm vào cái háng căng cứng của anh.

Anh rên rỉ: "Hết sốt rồi, em ăn uống cho đàng hoàng, ăn xong thì đi ngủ, ngày mai sẽ khỏe thôi."

Cơ thể mềm mại của Diệp Sơ Thần áp sát vào anh, cọ sát phần thân dưới rắn chắc của anh, nhìn đáy mắt anh lộ ra sự ham muốn: "Đừng mà, có phải sáng sớm mai anh phải về rồi không, khó khăn mới gặp nhau được một lần, không làm tình thì đáng tiếc lắm."

Tần Mộ Đông kéo cô ra: "Nghe lời."

Giọng điệu không cho thương lượng của anh chẳng hề ảnh hưởng tới Diệp Sơ Thần, gương mặt xinh đẹp của cô tỏ vẻ e thẹn, nũng nịu: "Nào nào! Anh xem anh có bao giờ không ỡm ờ không, làm em thấy đói khát biết bao, nhưng lần nào mà anh chẳng ôm lấy em làm dữ dội?"

Tần Mộ Đông bế cô ngồi lên ghế, đặt tô mì trước mặt cô, vẻ mặt u ám nói: “Ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện khác.”

Diệp Sơ Thần hút một gắp mỳ, nhấp một ngụm nước canh, cô cảm thấy mùi vị khá ngon, nhưng không hề có ý định thả Tần Mộ Đông đi. Cô hướng về phía Tần Mộ Đông hét lên: "Tần Mộ Đông~ Anh không trốn được đâu~ Nếu anh không làm với em thì em sẽ cưỡng bức anh đó~"

Cách nói chuyện đầy vẻ lưu manh giang hồ chọc Tần Mộ Đông tức tới độ ngứa cả răng, sao có thể có người đen tối như vậy nhỉ, trong đầu chứa toàn những chuyện không lành mạnh! Anh đứng trong phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm vào vật đang cương cứng khổng lồ, lòng chửi rủa mình đúng là đồ cầm thú.

*

Tần Mộ Đông tắm rửa xong thì chuẩn bị sang phòng khách ngủ, Diệp Sơ Thần nhanh chóng đóng cửa lại, dang rộng hai tay chặn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh sợ làm tổn thương cô, đành mặc cô chắn trước cửa, bình tĩnh nhìn cô. Cô kiễng chân liếm môi anh một cách gợi tình: “Em không yếu đuối như vậy đâu, xa nhau lâu như thế, em nhớ anh tới mức da diết không nguôi, anh không nhớ em à?"

Nếu không nhớ cô, anh đã không né tránh cơ hội thăng tiến để đến tìm cô.

Môi anh áp vào môi cô, mút lấy lưỡi và môi cô. Nụ hôn dài kết thúc, giọng nói trầm thấp đầy dục vọng bị đè nén vang lên: “Em vẫn còn đang bệnh."

Diệp Sơ Thần ôm cổ anh hôn say đắm, đôi tay Tần Mộ Đông lướt đến phần mềm mại nhất trên cơ thể của cô, cởi từng chiếc cúc áo đang trên đà lung lay sắp đứt của cô, tiếng lách cách thâm thúy vang lên khi rơi đồ trên mặt đất, thế mà lại khiến người ta có một thứ kích thích đầy hứng tình.

Anh xoa xoa đỉnh nhũ hoa của cô, đỉnh nhũ hoa cứng lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, cô cất lời: "Bệnh tương tư còn khó chữa hơn cảm lạnh hoặc sốt."

Anh nắm lấy tay cô thọc vào trong quần, gậy th*t to dài nằm trong lòng bàn tay Diệp Sơ Thần, một chút chất lỏng chảy ra từ quy đầu mang tới cảm giác ươn ướt. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ mịt đáng yêu khiến Tần Mộ Đông không nhịn được cúi đầu hôn cô: “Có thể cho anh ăn “phía dưới” được không?”

Hai má Diệp Sơ Thần đỏ bừng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, lầu bầu: "Nếu như anh thích “phía dưới” của em, em thì sao cũng được, chẳng qua là em không biết ăn có ngon hay không thôi."

Tần Mộ Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Sớm muộn gì anh cũng bị em ép chết, tiểu yêu tinh."

Diệp Sơ Thần cực kỳ thích giọng điệu dịu dàng và bất đắc dĩ của anh, cô hôn lên cằm anh: “Phía dưới của anh ăn ngon lắm nha~”

Tần Mộ Đông nhịn không được sự trêu chọc như vậy. Anh bế ngang kiểu công chúa rồi đặt cô lên giường. Anh chậm rãi cởi quần áo, để lộ cơ bắp trước mắt Diệp Sơ Thần, cô cười duyên dáng: “Bạn em bảo anh có vòng eo săn chắc, lúc làm tình chắc chắn rất dũng mãnh."

Tần Mộ Đông nheo mắt lại: "Vậy em cảm thấy như thế nào?"

Cô tranh thủ chạm vào cơ bụng anh, ngón tay lướt qua ngực anh, anh nắm lấy tay cô ấn ngược về người cô, giọng đầy uy lực: “Có dũng mãnh không?"

"Tất nhiên rồi~ Hàng to xài tốt lại còn dính người~"

Tần Mộ Đông hôn khẽ lên trán cô, cô từ từ ngẩng cổ lên, đôi môi đỏ mọng mềm mại tiến tới hôn anh.

Khi họ hôn nhau, bộ quần áo thừa thãi trên người cô biến mất.

Anh hôn từ ngực đến bụng dưới, luồng khí nóng hổi xuyên qua cơ thể, tiếng rên ậm ừ của cô như chất xúc tác, anh dạng hai chân cô ra, dùng đầu lưỡi đè vào khe hẹp, mút mát lúc mạnh lúc nhẹ.

Những ngón tay ấm áp tách mở hai miếng thịt ngọc, đầu lưỡi liếm mút phần hạt đậu nhỏ lộ ra ngoài, ngón tay xoa bóp xung quanh hạt đậu ấy, khiến cô khuỵu xuống hét tên anh.

Khi ngước lên, anh thấy làn da trắng ngần của cô ửng hồng, mật dịch tình yêu đang rỉ ra, cô đang vặn vẹo cơ thể, khao khát một cú va chạm vừa sâu vừa mạnh, trong mắt chất chứa dục vọng và cả lời van xin.

gậy th*t của anh chèn vào ngay giữa hai chân cô, thế nhưng nó không vội đi vào mà nhẹ nhàng ma sát nơi khe hẹp.

Cô không nhịn được nữa hét lên: "Tần Mộ Đông, anh là đồ khốn kiếp!"

"Sao anh lại đồ khốn kiếp?" Tần Mộ Đông ngây thơ nói, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Diệp Sơ Thần nắm lấy cánh tay anh, nâng mông lên, quy đầu đẩy vào trong hoa huy*t, Tần Mộ Đông cau mày, cô lợi dụng tình thế ấn anh xuống, gậy th*t của anh đã lọt vào được nửa đường.

“Đừng dày vò em nữa, em là người bệnh đó."

Anh đẩy người về phía trước, vật nam tính được bao bọc bởi vách thịt chật hẹp ấm áp, anh thúc vào vài cái rồi mới nói: "Em còn biết mình là bệnh nhân cơ đấy, bệnh rồi còn không thành thật."

"Ư~ A~ Ai đang làm ai chứ? Rốt cuộc ai mới không thành thật?" Cô đáp trả ngược lại anh.

Vừa nói, cô vừa đưa lưỡi liếm môi anh, Tần Mộ Đông cũng nổi cơn hứng tình mà quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, mỗi lần thúc vào càng mạnh, lần nào cũng đẩy đến nơi sâu nhất, Diệp Sơ Thần phát ra tiếng rên rỉ ư a theo nhịp độ rút ra cắm vào liên tiếp, lúc nhanh lúc chậm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Mộ Đông hôn cô một lúc, cúi đầu nhìn đôi mắt dâm đãng của cô, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy bao cao su.”

Cô nắm lấy cánh tay anh, vách thịt ướt át của cô mút thật chặt: “Đừng đi, mang bao cao su anh lại thấy không thoải mái.”

Tần Mộ Đông nhìn cô chằm chằm, sau đó hôn lên chóp mũi của cô: "Bây giờ em chưa thể mang thai, anh mang bao vào xem sao, em thấy không thoải mái thì mình tính tiếp."

Diệp Sơ Thần nghe nói đeo bao cao su sẽ làm giảm khoái cảm của nam giới, còn khiến phụ nữ khó chịu, cô không chịu theo ý của Tần Mộ Đông, đang nổi cơn hứng tình, cô bĩu chiếc môi nhỏ xinh đầy vẻ bất mãn: “Vậy anh đi lấy đi, em đi ngủ.”

Tần Mộ Đông vừa bước đi thì cô đã kéo quần lót lên. Anh hôn lên trán cô, chóp mũi cô, rồi hôn lên môi cô một cách bừa bãi, lúc đầu cô bực bội không đáp lại, nhưng khi anh lại xoay người cô qua, môi lưỡi quấn lấy nhau, cô lại say mê vuốt ve tấm lưng trần của anh.

Tiếng thở hổn hển vang lên liên tục: "Anh thật phiền toái~ Không phải đã bảo là không làm sao~"

Đầu lưỡi của Tần Mộ Đông quấn quanh lưỡi cô, mút mát trêu chọc cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như keo dính, gậy th*t của anh vùi trong cơ thể cô điên cuồng rút ra cắm vào, động tác càng lúc càng mãnh liệt, quy đầu cọ vào thành âm đ*o mềm mại của cô, cô tránh né nụ hôn của anh, thở hổn hển rên rỉ: "A~ Ưm... Anh ơi~ Sướng quá... Mạnh thêm chút~ A~ A~ Thoải mái thật..."

Lúc hứng tình, ngón tay của cô cào ra những vệt đỏ trên lưng anh, vách thịt non mềm của cô kẹp lấy vật nam tính của anh, thành âm đ*o nhanh chóng siết chặt gậy th*t. Tần Mộ Đông biết cô sắp đạt cực khoái, vô thức tăng tốc và cắm vào nhanh đến mức khiến Diệp Sơ Thần phải siết chặt chiếc gối, tiếng rên rỉ cực kỳ phóng đãng.

Chất lỏng ấm áp phun lên quy đầu, trong phòng vang lên âm thanh mê loạn của cô: "Tần Mộ Đông~ Ưm~ A~ Thoải mái..."

Bên trong hang động bí ẩn co giật siết chặt gậy th*t to cứng, anh rên rỉ, cô ngẩng đầu lên thở hắt ra. Anh nhớ tới cô vẫn còn đang bệnh nên cuối cùng đành kiềm chế, hôn lên đôi môi cô: "Thoải mái rồi phải không, có thể ngoan ngoãn ngủ rồi đúng không nào?"

Diệp Sơ Thần cảm thấy choáng váng, buồn ngủ gật đầu, vẫn ôm anh trong tay cho đến khi gậy th*t đang vùi trong người cô mềm nhũn ra. Anh ngẩng đầu phát hiện cô đã ngủ say, anh giơ tay sờ trán cô, không ngờ cô lại bắt đầu sốt trở lại.

Anh gọi cô dậy uống thuốc nhưng cô không hề phản ứng gì, anh đưa thuốc vào miệng rồi truyền sang miệng cô như một nụ hôn.

Cô khó chịu nuốt viên thuốc, mở mắt nhìn anh: “Tần Mộ Đông, có phải anh còn chưa thỏa mãn không?"

Tần Mộ Đông vuốt ve mái tóc buông xõa bên môi cô, ánh mắt dịu dàng: “Đàn ông muốn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của phụ nữ nhiều hơn, em vui thì anh cũng vui.”

Diệp Sơ Thần nắm tay anh không ngừng lẩm bẩm, suốt cả đêm anh không chợp mắt. Tần Mộ Đông nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, anh bèn tự trách mình.

Có rất ít việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, ít nhất trong hai mươi sáu năm qua, mọi việc đều đã được lên kế hoạch và quản lý từng bước một.

Theo một nghĩa nào đó, sự xuất hiện của cô đã làm gián đoạn mọi kế hoạch cuộc đời anh.

Tin nhắn WeChat trên điện thoại di động đặt cạnh giường của cô sáng lên, trên màn hình hiện lên tên Thăng: Gần đây mình đột nhiên nhớ tới thời học cấp ba của chúng ta, có một lần mình đánh nhau với người ta, cậu biết được liền tới lật bàn của kẻ đó, vì chuyện này mà ba người chúng ta bị mời phụ huynh. Cậu nói xem lúc đó chúng ta vui biết bao nhiêu ha!

Tần Mộ Đông chợt nhận ra, anh đã không tham gia vào cuộc đời suốt hai mươi năm qua của Diệp Sơ Thần, có thể anh sẽ không hòa nhập được vào vòng xã hội của cô.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng một tương lai cô sẽ rời xa anh vì cuộc sống nhàm chán bên anh.

Diệp Sơ Thần trở mình trong vòng tay Tần Mộ Đông rồi lẩm bẩm tên của anh.

Khóe miệng Tần Mộ Đông hiện lên một nụ cười khổ, rốt cuộc cô đã thích anh ở điểm nào chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.