Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng

Chương 5-1




Sau khi nhìn thấy nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng của Trịnh Minh, Tô Tử Mặc vẻ bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy sợ hãi, có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Từ đầu đến giờ, Tô Tử Mặc chưa từng biểu lộ cảm xúc gì liên quan đến hoảng sợ ngoại trừ vẻ mệt mỏi cả.

Đây không chỉ là do Tô Tử Mặc trải qua quá nhiều chuyện kỳ lạ nên anh không cảm thấy bất ngờ những gì xảy ra xung quanh mình...

Còn bởi vì Tô Tử Mặc cảm thấy không chân thật.

Cứ như thể những gì xảy ra trước mắt anh vẫn giống như trước, như là một cảnh trong mơ khi linh hồn anh ngủ say trong cái thân xác của “kẻ ngốc”.

Đương nhiên, Tô Tử Mặc rất rõ ràng mình không phải đang nằm mơ, rốt cuộc sự đau đớn và mệt mỏi của cơ thể sẽ không lừa người, đặc biệt là đối với Tô Tử Mặc, anh phải mất rất lâu mới có thể lấy lại quyền kiểm soát thân thể của mình, do vậy anh càng chắc chắn rằng mình thanh tỉnh.

Ngoài ra, sự bình tĩnh của Tô Tử Mặc còn do anh khác hẳn với những “người rèn luyện”, bởi vì cánh cửa “An Vu Nhất Ngung” vẫn luôn đi theo sau lưng anh……

Nhưng khi Tô Tử Mặc nghe những gì Trịnh Minh nói, hơn nữa nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Trịnh Minh, tuy rằng Tô Tử Mặc vẫn chưa tìm ra cách mở cánh cửa phía sau, anh lại rõ ràng nhận ra một việc –

Trịnh Minh đã quyết định từ bỏ phần thưởng của thế giới Ác mộng khi có nhiều người rèn luyện cùng tồn tại đến cuối cùng!

Không chỉ vậy, ông ta còn chuẩn bị hy sinh tính mạng của người rèn luyện để tồn tại, vượt qua nhiệm vụ của thế giới này.

Lời nói của Trịnh Minh rất thẳng thắn, Hàn Linh và những người khác hiển nhiên hiểu rõ, vì vậy mặc dù không ngừng tăng tốc, nhưng trên hành lang tất cả người rèn luyện đều im lặng, bầu không khí chìm vào im lặng.

“Chúng ta hẳn là đã chạy xong một vòng.” Tề Tiểu Mẫn dường như muốn phá vỡ sự im lặng, cho nên mặc dù đang thở hổn hển vì kiệt sức, cô vẫn duỗi ngón tay chỉ về phía trước nói: “Mọi người nhìn xem, đây có phải là thang máy mà chúng ta đã thấy lúc đầu không?”

Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên ở gần chỗ ngoặt có một cái thang máy lốm đốm, đó là nơi đầu tiên họ nhìn thấy khi đến thế giới Ác mộng này, và cũng là điểm xuất phát để mà họ chạy trốn.

Khi Tô Tử Mặc chạy qua thang máy lần nữa, anh nhận thấy cửa thang máy rỉ sét ngày càng loang lổ, ở góc cạnh cửa thang máy có một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình, là di vật của một người mới hung hăng kia.

"A!"

"Đây là……"

Ngay khi Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào điện thoại, những câu kinh hô của những người khác đột nhiên vang lên bên tai anh.

Khi nhìn lên, anh thấy hành lang trước mặt …… hay thế giới Ác mộng này …...

Nó hoàn toàn bị sụp đổ!

Ngọn nến vàng mờ ảo ban đầu có thể chiếu sáng mờ nhạt nhưng trong chốc lát ngọn nến đã tắt đi một nửa, chỉ để lại một ngọn nến đỏ mờ ảo và kỳ quái.

Đó là một ngọn nến trắng, nhưng nó đang nhỏ từng giọt sáp nến màu đỏ.

Ánh nến màu đỏ sậm vừa vặn khiến người ta nhìn thấy giấy dán tường hai bên hành lang đã hoàn toàn bị bong tróc, lộ ra một "màu đỏ sẫm" dưới ánh nến đỏ, bức tường bên trong như máu đông lại vô hạn kéo dài về phía trước.

Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua chiếc xe đẩy ở hành lang này, nhưng phát hiện chiếc xe đã lật úp hoàn toàn trên mặt đất, mọi thứ vương vãi khắp nơi, tất cả đều đổ nát.

Khi những người rèn luyện bước lên phía trước, họ phát hiện ra rằng tấm thảm đỏ sẫm dưới chân họ giống như một vũng bùn sau cơn mưa, giẫm dưới chân khiến người ta nổi da gà và cảm thấy bị tụt xuống vậy!

Ánh nến màu đỏ.

Những bức tường đỏ.

Thảm "lầy lội" màu đỏ.

Tất cả người rèn luyện bước vào hành lang này đều cảm thấy bầu không khí và hoàn cảnh không ổn, tất cả mọi người bao gồm Tô Tử Mặc đều không khỏi nín thở. Toàn bộ hành lang nhất thời vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Ngay cả môi trường xung quanh cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt và nóng nực, còn có một mùi tanh khó tả, giống như mùi máu.

Tô Tử Mặc và những người khác không dám dừng lại, họ chạy như điên về phía trước, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu và khϊếp sợ mà giẫm vào thảm "lầy lội" trên hành lang. Nhưng khi bọn họ hoàn toàn ở trong thế giới đỏ sẫm đó, cảm giác kinh hãi như muốn nén chặt không khí xung quanh, khiến con người càng thêm cảm thấy khó thở.

"Tôi không chạy! Tôi không muốn chạy!" Nam sinh mập mạp bởi vì kiệt sức mà bật khóc, nhưng khi ở trong hành lang đỏ sẫm, cậu vừa không dám chạm vào tường, cũng không dám để mình ngã xuống đất, vậy nên cậu chỉ biết ôm đầu khóc, loạng choạng chạy đi.

"Chúng ta không thể trốn thoát! Chúng ta không trốn thoát được đâu!" Giọng nói của người nam sinh mập mạp đứt quãng, "Mọi người không thấy sao? Cho dù chúng ta tiếp tục chạy, tất cả những ngọn nến trong hành lang sẽ bị dập tắt! Chúng ta chắc chắn phải chết rồi!!"

Người nam sinh mập mạp vốn đã cảm thấy không còn cách nào để trốn thoát, đột nhiên lao đến cánh cửa của một phòng đang đóng chặt bên cạnh anh ta.

Bất quá, căn phòng này vốn không thể là nơi trú ẩn lại bị người nam sinh mập mạp mở ra! Đương nhiên, căn phòng này không có ánh đèn sáng sủa ấm áp của nơi trú ẩn, bóng tối hiện ra trước mặt mọi người còn kinh khủng hơn cả hành lang!

"Ma quỷ …… ở trong bóng tối …..." Người nam sinh mập mạp lẩm bẩm những gì Trịnh Minh đã nói trước đó, như quên mất mệt mỏi, quay người đuổi theo Trịnh Minh đã rời đi trước đó.

Kể từ khi Trịnh Minh nói lời nói “tàn nhẫn”, ông ta liền hướng phía trước chạy nhanh, hoàn toàn không quan tâm những người khác làm gì.

……

Tô Tử Mặc vẫn luôn theo đội ngũ chạy về phía trước, trên người cũng mệt mỏi không kém gì tên nam sinh mập mạp kia cùng với Hàn Linh kiệt sức, ngay cả cô gái trẻ Tề Tiểu Mẫn luôn khỏe khoắn, lúc này bước đi có chút chếch choáng rồi.

Lúc đầu anh cũng nghi ngờ không biết phương pháp chạy liên tục này có đúng hay không, đồng thời cũng nghĩ đến khả năng trốn ở những căn phòng khác. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bóng tối đằng sau cánh cửa phòng khách do nam sinh kia mở ra, Tô Tử Mặc chỉ có thể đồng ý với cách không ngừng chạy trốn để tránh thoát sự truy đuổi của bóng tối.

Tô Tử Mặc chỉ hy vọng rằng đây là một cái trò chơi, hoặc trước khi anh bị bóng tối nuốt chửng, anh ta có thể may mắn tìm được cách mở cánh cửa phía sau anh.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc đang chạy ở cuối cùng đội ngũ, vô thức đưa tay ra đằng sau, hy vọng chiếc ba lô do "A Ngư Ngư Ngư" sản xuất sẽ cho người ta một chút cảm giác an toàn. Rốt cuộc, đây là thứ duy nhất ngoài cặp kính anh mang ra từ A Ngư Ngư Ngư.

Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra vào lúc này ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.