"Trong lòng anh cất giấu cái gì? Là sợ hãi, là du͙ƈ vọиɠ, là trẻ em, hay là điên cuồng?"
Khi lệ quỷ hóa thân thành một đứa trẻ, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc và đặt câu hỏi, âm thanh của "Nhạc phổ của người chết" trong phòng học âm nhạc bỗng chốc trở nên hỗn loạn hơn so với phía trước, liên tục phát ra những nốt tạp âm bén nhọn, như là một cái búa đập vào lồng ngực của Tô Tử Mặc.
Giờ phút này, sâu trong tâm trí của Tô Tử Mặc cũng nổi lên rất nhiều chuyện, muốn ngay lập tức nói ra.
Điều anh muốn rất đơn giản, anh cũng giống như những người rèn luyện khác muốn sống, anh không chỉ muốn mình sống thêm 365 ngày, mà còn muốn sống càng lâu, càng trở nên xuất sắc hơn nữa, vì vậy anh càng cần phải nhập nhiều hàng hóa hơn. Những mong muốn này so với những người rèn luyện ở đây không khác gì, nó chỉ xuất phát từ bản năng của con người mà thôi, tuy nhiên vào lúc này nó sẽ không giúp ích gì cho việc giao lưu giữa Tô Tử Mặc và Bành Bành.
Ngoài ra, Tô Tử Mặc cũng muốn trở về nhà, đi gặp ông nội, gặp người thân, và tìm hiểu nguyên nhân thực sự khiến anh bỗng chốc biến thành kẻ ngốc sau một vụ tai nạn xe hơi ……
Nhưng điều kỳ lạ là Tô Tử Mặc phát hiện ra rằng anh dường như có thể kìm nén không nói ra mong muốn chân thật, bất cứ khi nào anh bắt đầu hoảng hốt vì tiếng đàn piano, chiếc ô đen kỳ lạ mà tay phải anh đang nắm chặt sẽ truyền đến cảm giác lạnh băng, khiến con người như ăn phải một cục nước đá, ngay lập tức thanh tỉnh, thậm chí lạnh đến mức đầu cảm giác lạnh buốt.
Tô Tử Mặc liếc nhìn chiếc ô đen mà anh ấy vẫn luôn cầm trên tay, còn tay trái cầm bản nhạc ôm vào trong ngực. Anh cong lưng cúi nhìn cậu bé, Bành Bành cảm thấy có chút mờ mịt, ngoài dự đoán, anh mời Bành Bành:
"Cùng với tôi đi nhé?"
“Hả?” Lúc này Bành Bành nhịn không được mở to hai mắt, màu sắc của đồng tử trong mắt thậm chí còn nhạt đi một chút.
“Cậu bé" hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ rằng, ở trong âm thanh của đàn piano, có người có thể chủ động lật ngược tình thế, thậm chí đặt ngược câu hỏi cho cậu, hoặc có thể nói là mời ……
“Bản nhạc này vẫn chưa chết.” Tô Tử Mặc nhìn xuống bản nhạc trên tay, rồi lại nhìn Bành Bành, “Nó chứa quá nhiều nội dung, đến nỗi tôi không thể mang nó đi giống như mang đi những thứ khác được. Nó cũng giống như mảnh ghép bản đồ, nếu chỉ mang nó đi thì nó không phải là một bản đồ hoàn hảo nữa rồi, vì vậy tôi muốn mang theo người tạo ra nó."
"Anh là ai? Trên tầng này vốn dĩ không có ai. Anh đến tột cùng là từ đâu tới?" Vẻ ngây thơ cùng nụ cười trên mặt Bành Bành dần dần nhạt đi, màu sắc đồng tử càng ngày càng nhạt, gần như thay đổi trở nên xám xịt.
"Cậu là ai? Đây có phải là bộ dạng thực sự của cậu không?" Tô Tử Mặc không trả lời Bành Bành, thậm chí hỏi lại cậu.
"......"
“Người tạo ra bản nhạc này thực sự khao khát tự do, vì vậy nguyện vọng của anh ấy nhất định không phải là ở lại chỗ này.” Bành Bành không trả lời cũng trong dự kiến của Tô Tử Mặc, vì vậy anh ấy mỉm cười và mời lại, “Đi theo tôi nhé?
Mặc dù sự việc không phát triển giống như những gì mà Tô Tử Mặc mong đợi, nhưng vấn đề "dụ dỗ" hàng hóa vẫn nằm trong khả năng của Tô Tử Mặc. "Nhạc phổ của người chết" vẫn chưa có giá bán nhưng lại có khả năng hút khách đã khiến Tô Tử Mặc ngay từ đầu đã cảm thấy hơi chút chờ mong.
Suy cho cùng, mục đích của Tô Tử Mặc không chỉ là đưa hàng lên kệ mà còn muốn hàng hóa trong cửa hàng được bán đi nhanh chóng.
“Không có đường có thể đi.” Bành Bành vẻ mặt nghiêm túc, “Không có bất cứ thứ gì có thể rời khỏi nơi này”.
“Tôi muốn thử!” Tô Tử Mặc nghiêm túc nhìn Bành Bành, không có một chút giả dối. Theo ý kiến
của anh, Bành Bành và “Nhạc phổ của người chết” là không thể tách rời, nếu anh có thể nhìn thấy thông tin của nhạc phổ như một loại hàng hóa thì anh cũng có khả năng mang Bành Bành vào cửa.
Đây cũng coi như một loại cố gắng đi.
Nhìn vẻ mặt của Tô Tử Mặc, Bành Bành nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Bùm!"
Bành Bành chưa kịp đáp lại Tô Tử Mặc thì anh đã nghe thấy một tiếng vang lớn, quay lại nhìn thấy Trình Tĩnh Manh đã đâm sầm vào "bức tường không khí" vô hình và cô ta bị đâm đến vỡ đầu chảy máu, rồi nhìn về phía anh.
"Lợi dụng lẫn nhau? Tôi sẽ bị cô lợi dụng sao?" Cao Dương đứng ở phía sau Trình Tĩnh Manh chế nhạo, "Có một điều có thể cô chưa biết."
“Loại huy chương đồng đội này ngay từ đầu cũng không phải là chỉ dùng được một lần.” Cao Dương ngồi xổm xuống, vừa bẻ đầu Trình Tĩnh Manh, vừa dùng dao nhẹ nhàng lướt qua má Trình Tĩnh Manh, cười dữ tợn nói: “Miễn là đồng đội kết hợp vừa chết, tôi lại có tìm người tiếp theo làm đồng đội."
Trình Tĩnh Manh thân thể ngay lập tức run lên.
"Càng tuyệt hơn chính là …..." Cao Dương cười tự mãn, "Sau khi thành viên trong đội chết, tất cả điểm, cường hóa và thậm chí cả đạo cụ mà cô ta thu được trong thế giới Ác mộng đều thuộc về đội trưởng! Nếu không, làm sao tôi có thể nói rằng thứ này rất, rất …… rất quý? "
“… Anh đã thề không gϊếŧ đồng đội của mình!” Trình Tĩnh Manh lo lắng đến mức gần như giọng vỡ òa.
“Ai nói tôi gϊếŧ cô?” Cao Dương giễu cợt, tay lắc lắc cái dao găm thương hiệu Ác mộng kia, “Tôi chỉ là bán đi linh hồn của cô ta, thật tiếc là nó không có giá trị lắm, chỉ đổi lấy một con dao găm vô dụng cũng không có ích lợi gì."
“A a a a —!” Trình Tĩnh Manh lúc này đã đến đường cùng, chỉ có thể ngồi ở nơi đó và thét chói tai.
"Như thế nào? Như vậy đã không chịu đựng được rồi hả? Đừng quên rằng cô vẫn là đồng đội của tôi cho đến khi cô chết. Chúng ta sẽ cùng nhau bước vào cùng một thế giới Ác mộng và cùng nhau chia sẻ điểm Ác mộng mà cô đạt được cho đến khi cô chết trong thế giới Ác mộng, hoặc là tôi gặp lại tay buôn vũ khí trong thế giới Ác mộng đó. "Cao Dương nâng cằm Trình Tĩnh Manh lên, “Tôi tò mò không biết linh hồn của cô có giá trị hơn không."