Tại một tầng của một khách sạn đã bị bỏ nhiều năm, ngọn nến màu trắng được treo trên tường phát ra ánh sáng u ám, cùng với chiếc gương vỡ nát và đầy nhà mạng nhện.
Ở hai bên hàng lang dán giấy dán tường cũ xưa, tất cả các phòng của khách sạn đều đóng chặt cửa.
Duy nhất có một chiếc thang máy để đi đến các tầng thì cũng bị hỏng, tất cả các số bấm đều không sử dụng được.
“Chạy mau đi!!”
Ở trong ánh nến mờ ảo, một người đàn ông trung niên quơ quơ gậy gỗ từ trong góc chạy ra, ông ta sử dụng hết sức lực của mình để chạy như bay qua thảm đỏ sẫm trên hành lang, ngay cả khuôn mặt vốn được xem là hiền lành cũng dữ tợn bởi vì cắn chặt răng.
Chạy ngay phía sau người đàn ông trung niên là một cô gái trẻ mặc đồ thể thao, một nam sinh mũm mĩm mặc đồng phục của học sinh, một người ăn phụ nữ ăn mặc thời thượng và một người thanh niên đeo kính và xách túi leo núi.
Nhóm người chạy như điên trong khách sạn như có vẻ kỳ quái, nhưng năm người chạy ở hành lang không không nghĩ nhiều, họ đang chạy trốn vì mạng sống của mình. Đa số mọi người đều chạy cắn chặt răng, trên mặt của họ còn hiện lên đầy nỗi sợ hãi không thể che lấp được, như thể ở phía sau họ như có thứ gì đó thật đáng sợ đang đuổi theo.
Người thanh niên chạy ở cuối cúng có chút kỳ lạ, bởi vì trên mặt anh ta thực bình tĩnh, đôi môi mím chặt, mồ hôi chảy ròng ròng theo mặt sườn lăn xuống. Người thanh niên này vừa cõng một chiếc balo leo núi rất lớn, vừa đỡ mắt kính có thể dễ dàng bị tuột xuống, một đường vừa đỡ tường vừa chạy chậm đuổi theo phía trước.
Tuy người thanh niên này đã cố gắng che giấu nhưng vẫn tạo cho mọi người cảm giác anh ta đang rất vất vả khi chạy.
Thật may mắn thay, anh ta vẫn đều không bị bỏ lại phía sau.
“Mau! Đằng trước có ánh đèn”. Người đàn ông trung niên rẽ trái chạy dọc theo hành lang, liền nhìn thấy phía trước ở hành lang u ám thế nhưng có một phòng khách mở cửa, hiện ra ánh đèn ấm áp sáng ngời!
Ngay khi nhìn thấy ánh đèn, đôi mắt của người đàn ông trung niên cùng cô gái trẻ mặc đồ thể thao đều sáng lên, đồng thời họ đều tăng nhanh tốc độ chạy.
“Phía trước chỗ chỗ trú nạn!” Cô gái trẻ mặc đồ thể dục kinh ngạc mà hét lên, “Đến nơi đó, chúng ta liền tạm thời an……”
“A!”
Cô gái trẻ còn chưa dứt lời, thì ở phía sau người phụ nữ với mái tóc cuộn sóng đột nhiên ngã xuống đất, kêu cứu: “Giúp tôi với, chân tôi bị trẹo chân rồi, đau quá!”
“Lần này những người mới tới đều kém như thế sao?” Người đàn ông trung niên chống gậy nhìn thoáng ánh nến trên tường rồi cũng dừng lại thở hổn hển, vẻ mặt chán ghét nhìn nam sinh mập mạp cùng với người phụ nữ đi giày cao gót chạy như bay trên thảm đỏ bị trẹo chân, rồi nhìn người thanh niên trông rất bình thường nhưng lại chạy phía sau cùng.
Người thanh niên này nhìn có vẻ khá ổn, nhưng sao lại chạy chậm như vậy?
“Được rồi, đi nhanh lên!” Cô gái mặc đồ thể thao đỡ người phụ nữ bị trẹo chân dậy.
“Thứ kia nhất định ở gần chúng ta phía sau, đừng nói vô nghĩa nữa, đến chỗ trú nạn rồi lại nói!”.
Cô gái cũng nhìn thoáng qua người thanh niên ở phía sau cùng, là một người thanh niên có vẻ rất trắng, đặc biệt đẹp trai, đeo một cặp kính gọng tròn có dây, dáng vẻ khí chất của anh ta rất dễ dàng khiến cho các cô gái trẻ cảm thấy thích thú.
Không biết có phải là lần đầu tiên đến thế giới ác mộng hay không mà sợ hãi, sắc mặt của người thanh niên này vô cùng tái nhợt, ở ánh nến mờ ảo lại trắng như lãnh ngọc.
“Tháp - tháp - tháp-”
“Chạy mau đi!”. Khi tiếng bước chân khủng bố lại vang lên, cô gái cắn môi, đỡ người phụ nữ bị trẹo chân đi đến căn phòng có ánh đèn.
Cô nhìn người đàn ông trung niên cầm gậy gỗ cùng với cậu nam sinh mũm mĩm chạy tới cửa phòng và đang sợ hãi mà nhìn hành lang phía sau bọn họ.
Cô gái cũng không nhịn được nhìn lại.