Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 136: Ngoại truyện 1




Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_________

Một hôn lễ long trọng được tổ chức ở Thế giới Hắc Ám, mỗi nhà trong các thành các trấn đều đốt đèn, pháo hoa nổ tung trong đêm chiếu sáng từ trong ra ngoài thành. Không chỉ có cư dân ở Thế giới Hắc Ám chúc mừng mà cả người của những thế giới to nhỏ khác cũng đến đây chúc mừng rất nhiều.

Nicholas nói là làm, y mất hai năm để chuẩn bị cho hôn lễ lần này, mỗi một chi tiết đều đã xác minh cẩn thận, người chịu trách nhiệm chuẩn bị cho hôn lễ là Brian – suýt thì anh sầu hói cả đầu. Vì hôn lễ long trọng của bệ hạ, Brian phải gác kế hoạch cầu hôn của mình lại, còn phải dỗ Cyril vô số lần, lòng tổng quản mệt mà còn phải cố giữ vững nụ cười.

Thôi bỏ đi, coi như thông cảm cho bệ hạ độc thân hai nghìn năm vậy!

Vì vậy, vào buổi sáng ngày diễn ra hôn lễ, Brian mỉm cười đưa hộp quà đã chuẩn bị tốt cho Yến Lâu, sâu xa mà rằng: “Đây là thứ đáng lẽ tôi phải giao cho điện hạ từ trước, nhưng không ngờ là kéo dài đến bây giờ mới đưa được.” 

Yến Lâu nhận hộp, cậu cũng rất hiếu kỳ với món quà mà Brian bảo là gia tộc Fillin đã chuẩn bị hơn hai nghìn năm. Nhưng hôn lễ sắp bắt đầu, tạm thời cậu không có thời gian để mở quà, bèn cất hộp vào, cảm ơn Brian: “Cảm ơn anh Brian, tôi sẽ mở ra xem sau.”

Brian mỉm cười đi mất.

Khách khứa trong hôn lễ rất nhiều, Yến Lâu và Nicholas bận rộn cả ngày. Đợi mọi người đi gần hết rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu hơi mệt nên về nghỉ ngơi, vừa mở cửa ra là thấy hộp quà chất đầy phòng, gần như không có chỗ nào để đặt chân.

Yến Lâu gọi thị nữ đi ngang qua, hỏi: “Đây là quà của tất cả khách khứa tặng à?”

“Đúng vậy thưa điện hạ.” Thị nữ nói: “Đây chỉ là một phần, trong phòng bên cạnh còn rất nhiều.”

Quà ở đây là do những người tương đối thân với Yến Lâu tặng. Cậu thấy một chiếc hộp cực kỳ diêm dúa, trên đó viết tên Cyril bèn tò mò mở ra. Hình như bên trong là một bộ quần áo màu sáng, trang sức rất nhiều, mặc vào chắc là cậu thành giá triển lãm di động mất.

Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, đặt bộ đồ vào hộp lại rồi cầm lấy hộp tiếp theo.

Bóc quà cũng là một chuyện rất thú vị, không ai biết món quà trong hộp tiếp theo sẽ khiến hai mắt người ta sáng lên hay là bất lực thầm than trong lòng.

Trong hộp quà tiếp theo, cậu lấy ra một viên đá quý to như quả bóng, trong suốt xinh đẹp, chắc là báu vật của một thế giới nào đó.

Một lát sau, Yến Lâu mở chiếc hộp quà cho “anh em tốt” Du Húc của cậu gửi đến, anh ta và Trác Vũ Sanh định ở lại Thế giới Hắc Ám chơi mấy ngày, do đó cả nhà Tề Kỳ và những người bạn cũng đến luôn.

Nhớ đến dáng vẻ em gái kéo tay khóc lóc lúc trước, da đầu Yến Lâu tê rần, tuyến nước mắt của con gái đúng là thứ rất thần kỳ, hệt như có một cái chốt điều khiển, nói chuyện không vừa ý là vỡ đê ngay.

Cậu háo hức mở chiếc hộp quà của Du Húc, ai ngờ bên trong lại là một chiếc hộp đóng kín khác, cậu cầm lên lắc vài cái, hình như nghe được tiếng vang.

Yến Lâu cầm chốt mở, nhìn vào rồi đóng lại cái cụp.

Cậu trợn mắt không nói nên lời mà nhìn nó, sau một lúc lâu mới thốt ra: “Đệch!”

Cậu đặt chiếc hộp quà được chuẩn bị tỉ mỉ kia qua một bên, giơ tay lấy một chiếc nhỏ hơn chút, vừa nhìn là thấy tên: Trác Vũ Sanh.

Yến Lâu: “…”

Cậu có cảm giác không ổn lắm nhưng vẫn mở ra vì lòng hiếu kỳ, thế mà bên trong hộp là một quyển sách khá mỏng. Yến Lâu nhướng mày mở sách ra liếc nhìn, sau đó ném vào chung chỗ với cái hộp kia.

“Thứ… thứ lung tung gì thế này!” Cậu vừa giận vừa xấu hổ, hai người này đúng là cá mè một lứa!

Sao lại có người tặng mấy thứ này làm quà tân hôn chứ?

Nghĩ mà chưa hết giận, Yến Lâu lại đạp chiếc hộp một cái, hộp này hơi giòn, đạp một cái là nát, một ống tròn nhỏ lăn “lộc cộc” ra.

Yến Lâu: “…”

Lúc này, tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên bên ngoài, Yến Lâu đã quen thuộc với Nicholas, lập tức biết được người đến là y. Cậu vội vàng nhặt hộp và sách dưới đất lên, nhìn trái nhìn phải rồi nhét dưới đáy giường.

Nicholas đẩy cửa bước vào thấy cậu gượng gạo đứng giữa phòng, không hiểu lắm mà hỏi: “Em đang làm gì thế A Lâu?”

“Em mở, mở quà.”

Nicholas biết vài sở thích nho nhỏ của cậu nên không thấy kỳ, chỉ hỏi: “Em mở ra có cái gì hay không?”

“Ặc… có, một viên đá quý rất lớn.”

“Em mới mở vài hộp thôi à?” Nicholas cười nói, quà của các thế giới tặng đến đây, kiểu gì cũng không thể mất mặt nên cơ bản chúng nó đều là đồ tốt. Y xắn tay áo kéo Yến Lâu ngồi xuống đất, nói: “Nào, hai chúng ta cùng mở.”

Yến Lâu chậm rãi thở phào.

Mở quà không bao lâu, xung quanh người bọn họ đã chất đống đủ thứ bảo vật hiếm có, đồ được cất giữ mấy đời, còn có vài đặc sản đủ thứ phong cách từ các xứ lạ.

“Đây là cái gì?” Yến Lâu lấy vài quả bóng lạnh mềm mại từ một chiếc lọ nào đó, cậu tò mò bóp bóp mấy cái, quả bóng bỗng phình to ra rồi bay lên. Màu sắc của nó rất sặc sỡ, có thể nhìn thấy mặt mũi miệng bẹp bẹp mơ hồ, bên hai mắt đậu tròn còn vươn ra thứ gì đó như cánh.

Nicholas ngẩng đầu nhìn, suy tư rồi nói: “Hình như là một loại cá đặc biệt.”

“Cá ư?” Yến Lâu kinh ngạc ra mặt.

“Ừ, hình như còn biết biểu diễn.” Nicholas không hiểu biết nhiều về mấy thứ này nên không chắc chắn lắm.

Vài con cá hình cầu càng bay càng cao, bay đến giữa không trung, chúng nó bắt đầu quay vòng tròn, vừa quay vừa va chạm vào nhau như xe điện trong công viên giải trí, mỗi lần chúng va vào nhau sẽ kêu lên những tiếng kì quái, giống gà bị cắt cổ.

Hai người nhìn nhau, Yến Lâu nghi ngờ hỏi: “Đây là trò biểu diễn của chúng nó?”

Nicholas im lặng một lát, nói: “Chắc vậy.”

Yến Lâu: “… Mau bắt chúng nó về thôi!”

Nếu không thị nữ bên ngoài sẽ cho là đêm tân hôn mà bọn họ đánh đập tàn nhẫn, tạo thành bi kịch cực kỳ thảm thiết.

Mấy con cá kỳ lạ này không có tài không có thực lực nhưng lại rất trơn, mất rất nhiều sức, Yến Lâu mới bắt được hai con. Nicholas nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cậu mà buồn cười, y nói: “Còn một con nữa, sắp hết ồn rồi.”

Yến Lâu nhỏ giọng nói thầm: “Tiếng kêu nghe chẳng êm tai gì cả.”

Con cá nhỏ lại “soạt” một cái lướt qua tay cậu, còn đụng vào tường kêu chói tai.

Giọng nói cẩn thận của thị nữ vọng vào từ bên ngoài: “Bệ hạ, điện hạ, hai người không sao chứ?”

Yến Lâu: “…”

Nicholas nhịn cười nói: “Không sao, các người lui xuống đi.”

“Vâng.” Tiếng bước chân của thị nữ xa dần, để lại Yến Lâu xấu hổ một mình.

“Em biết ngay…” Cậu tức giận đánh về phía con cá đang “bơi lội” trên không trung, không đánh mạnh tay nhưng con cá bị đánh đập vào chân giường khiến giường chấn động, làm cho mấy thứ bị giấu dưới giường lăn ra.

Nicholas cúi đầu nhặt chiếc ống lên, quan sát một lúc rồi nhướng mày nhìn Yến Lâu: “Đây là cái gì thế?”

Mặt Yến Lâu nóng lên: “Không, không gì.”

Nicholas: “Em đỏ mặt làm gì?”

Yến Lâu lau mặt: “Chắc là em hơi nóng.”

Nicholas không vạch trần cậu ngay, ngồi xuống nhìn dưới giường, phát hiện chiếc hộp rách nát và cuốn sách hơi mỏng kia. Y mở sách ra xem mấy bận, mở cả hộp rồi một lát sau mới hỏi: “Mấy thứ này từ đâu thế?”

Yến Lâu nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Sách do Trác Vũ Sanh tặng, mấy cái khác là tên khốn Du Húc tặng.”

“Thật ra…” Nicholas cười cong cả mắt, đáy mắt có ý cười trêu ghẹo: “Tặng quà khá phù hợp đấy.”

Yến Lâu: “…”

Nicholas cất sách và đồ trong chiếc hộp, sau đó giơ chân đẩy đống quà bên chân, hỏi Yến Lâu: “Đêm muộn rồi, hôm nào chúng ta mở tiếp nhé?”

Yến Lâu: “Em cảm thấy làm việc phải có đầu có cuối, chúng ta cứ nên mở tiếp!”

Nicholas xoay xoay ống tròn nhỏ, cười nói “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, đám người Du Húc đã tặng quà rồi, có phải chúng ta không nên phụ lòng tâm ý của người khác không?”

Yến Lâu cẩn thận lùi về sau nửa bước: “Bệ hạ, em cảm thấy vẻ mặt này của anh hơi đáng sợ.”

“Thế à?” Nicholas nhướng mày, cười túm cổ tay kéo cậu lại, nói: “Không sao, em quen rồi thì không sợ nữa.”

Yến Lâu: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.