Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 22: 22: Tới Đây Cứu Em Được Không 4




4.

Những ngôi nhà hầm hầu hết đều có ba gian, tầng một là chuồng gia súc, tầng hai là phòng ở, tầng ba có thể dùng làm nơi để thờ tượng Phật.

Tống Kỳ Uyên không có tôn giáo tín ngưỡng, anh ta đơn giản dùng tầng ba làm thành phòng giam giữ, Ôn Hạ bị anh ta nhốt ở đây.

Tống Kỳ Uyên bước xuống cầu thang, nơi vốn dành làm chuồng gia súc lại không có bóng dáng của con gia súc nào, trên mặt đất chỉ trải một lớp rơm rạ.

Công suất của bóng đèn treo trên cột lớn đến mức làm anh ta chói mắt.

Đầu gối đột nhiên đau nhói, có ai đó đạp vào chân anh ta, bắt anh ta quỳ xuống.

Tống Kỳ Uyên quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, đối diện anh ta là một người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, người đàn ông trung niên ngồi ở đó bộ dạng trông rất bình thường, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn, nửa cũ nhưng được giặt giũ rất sạch sẽ, so với hoàn cảnh môi trường xung quanh hoàn toàn không ăn khớp với nhau.

Tống Kỳ Uyên rũ mắt xuống, gọi một tiếng: "Cha nuôi."

Thoạt nhìn Nhiếp Khiếu Lâm trông giống một doanh nhân buôn bán nhỏ bình thường, ngoại hình với vóc dáng đều rất phổ thông.

Ông ta cắn điếu thuốc nói: "Lão tứ, cậu gần đây có vẻ không nghe lời, năm lần bảy lượt chạy tới trạm bảo hộ khiếu khích, cậu cho rằng chúng ta còn chưa đủ phiền phức sao?"

"Anh cả đã chết, anh hai với anh ba lần lượt bị bắt, chỉ có con vẫn sống tốt." Tống Kỳ Uyên nói: "Nếu con còn không làm gì cho bọn họ, thì ai sẽ là người báo thù?"

Nhiếp Khiếu Lâm mỉm cười, nhìn lên đỉnh đầu anh ta nói: "Cậu đang trách tôi sao?"

"Con không dám." Tống Kỳ Uyên vội vàng nói: "Con chỉ nhắc nhở chính mình có một số chuyện không thể quên."

"Không cần biết cậu có lý do gì." Nhiếp Khiếu Lâm đột nhiên cao giọng: "Hành động không có trật tự là sai.

Tự cậu nói xem, có nên bị phạt không?"

Tống Kỳ Uyêm không lên tiếng, giơ tay cởi áo trên người mình ra.

Dáng người anh ta tuy gầy gò, nhưng cơ bắp đầy đặn, làn da màu đồng tinh xảo, gió lạnh thổi qua, dường như có thể nghe thấy tiếng kim loại giòn vang.

Trên ngực sau lưng có nhiều vết sẹo chằng chịt đan xen nhau, có vết thương do dao, có vết thương do súng bắn, một số vết lõm không tên, giống như miếng thịt bị xẻo ra.

"Cha nuôi biết cậu tính tình cứng rắn, không đánh không phục." Nhiếp Khiếu Lâm tựa lưng vào ghế, nét mặt vô cảm: "Hôm nay chúng ta chơi trò khác, ở cổ đại có một loại hình phạt gọi là liên đới.

Nếu một kẻ làm sai, cả nhà sẽ bị trừng phạt.

Không có người nhà cũng không sao, không phải còn có mấy đứa nhỏ sao."

Nhiếp Khiếu Lâm nháy mắt ra hiệu, gã mặt sẹo quay người đi ra ngoài, lúc quay lại, trên tay còn mang theo một đứa bé trai.

Đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, tóc dài ngang lưng, mặc một chiếc áo khoác cũ hơi bẩn, đôi mắt long lanh, vẻ mặt mang theo biểu tình hoảng sợ.

Là đứa bé đến mang cháo cho Ôn Hạ.

Tống Kỳ Uyên sửng sốt một chút, rất mau đã phản ứng kịp thời, giọng khàn khàn đờ đẫn nói: "Cha nuôi, con xin lỗi, là do con không chấp hành mệnh lệnh, là lỗi của con.

Con sẽ chấp nhận hình phạt, con sẽ chấp nhận mọi hình phạt, con đảm bảo sẽ không có lần sau."

"Chỉ nhận trừng phạt thôi thì chưa đủ." Nhiếp Khiếu Lâm cúi người bóp chặt cổ anh ta, nhẹ giọng nói: "Nhớ cho kỹ.

Tôi không thích người có chủ kiến, cũng không thích người không nghe lời.

Nhớ lấy, nếu còn dám có lần sau, sẽ có nhiều người bị cậu liên lụy hơn."

Nhiếp Khiếu Lâm phất phất tay, gã mặt sẹo mang theo đứa trẻ lại đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, đứa trẻ buồn bã kêu lên một tiếng: "Anh Kỳ."

Tống Kỳ Uyên nhanh chóng quay đầu lại, qua khẩu hình miệng đọc được câu nói mà đứa bé chưa nói xong – Cứu em, em sợ.

Súng được trang bị giảm thanh, khi bóp cò chỉ phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, mấy con chim đậu trên mái nhà vỗ cánh bay lững thững như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Kỳ Uyên há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Đôi mắt đào hoa mở to nhưng không rõ tiêu cự, bên trong đều là khoảng trống hư không.

Anh ta không cảm thấy quá khổ sở, cũng không có nhiều sự phẫn nộ, anh ta chỉ cảm thấy ngột ngạt bị đè nén, giống như có cục bông bị nhét trong lồng ngực, mang đến cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ hít thở không thông.

Anh ta nhớ lại những lời mình nói ở hồ Kasai, anh ta chế nhạo Lệ Trạch Xuyên, trào phúng đám người đó trong trạm bảo hộ, chế nhạo bọn họ rằng một mạng nguời cũng không đáng giá bằng đám súc sinh bốn chân.

Còn anh ta thì sao? Sinh mệnh của anh ta đáng giá bao nhiêu?

Kha Liệt sợ rằng tay của Lệ Trạch Xuyên lái xe bây giờ sẽ không ổn định, nên giành vị trí ghế lái để Lệ Trạch Xuyên ngồi vào ghế lái phụ.

Ỷ vào đường quốc lộ ban đêm không có xe cộ, Kha Liệt lái xe tốc độ cực hạn, phóng mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, ngay cả những ngọn núi tuyết phủ phía xa cũng trở nên ma quái.

Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt lại, biểu tình có vẻ mệt mỏi.

Anh cắn môi cho đến khi máu chảy mới buông ra, thấp giọng nói: "Tôi tưởng rằng tôi có thể bảo vệ được cô ấy."

"Đừng như vậy, Đại Xuyên." Kha Liệt liếc nhìn anh chậm rãi nói: "Cậu không thể đem hết sự an toàn của mọi người đều đặt về mình được.

Nếu cứ như vậy, cậu sẽ gục ngã trước khi kẻ xấu bị đưa ra công lý.

Cậu là người bảo vệ, không phải bố mẹ người thân người khác."

Lệ Trạch Xuyên vẫn nhắm mắt lại, trên môi có chút máu, anh cố nén giọng nói cực kỳ trầm thấp, như đang nói với chính mình.

Kha Liệt mất một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng nghe thấy, sau khi nghe rõ, chỉ có thể thở dài.

Lệ Trạch Xuyên nói, tôi được tính là bảo vệ gì, ngày cả cô ấy tôi thậm chí còn không thể bảo vệ tốt.

Thị trấn Khúc Mã chỉ có một bệnh viện, Lệ Trạch Xuyên liếc mắt đã thấy chiếc xe cũ kỹ ở trạm bảo hộ đậu trên đường bên ngoài bệnh viện.

Kha Liệt cùng Lệ Trạch Xuyên hành động riêng rẽ, một người đến bệnh viện để kiểm tra giám sát, người còn lại ở lại kiểm tra phương tiện.

Lệ Trạch Xuyên thử thăm dò kéo mạnh cửa xe, xe đã bị khóa, anh nắm chặt tay thành quyền trực tiếp đấm mạnh, kính cửa vang lên tiếng vỡ vụn, anh đẩy mảnh kính vỡ ra, thò tay vào mở khoá cửa xe.

Đồ đạc trong xe không có dấu hiệu bị lật, chiếc điện thoại vệ tinh được đặt ở chỗ trống phía trước xe.

Lệ Trạch Xuyên lật lại hồ sơ cuộc gọi chỉ thấy có một số cuộc gọi nhỡ đến từ trạm bảo hộ.

Anh cũng tìm được một cây bút ghi âm, bấm vào nút phát, giọng nói của Ôn Hạ phát ra, xen lẫn tiếng gió, như đang thở dài.

"Tôi là Ôn Hạ.

Bây giờ là 10h26p tại Quốc lộ 109 đang đi về hướng Thị trấn Khúc Mã.

Càng biết nhiều về vùng đất này, tôi càng không hối hận khi đến đây cũng càng không hối hận vì đã thích anh ấy.

Lệ Trạch Xuyên, phần đời còn lại rất dài, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Trái tim như bị thứ gì đó đè ép, cơn đau âm ỉ như bị kim châm, Lệ Trạch Xuyên bất giác nghĩ, nếu không thể đem Ôn Hạ trở về được, nếu cô không còn an toàn nữa...!

Lệ Trạch Xuyên đưa tay lên tự tát chính mình, cắt đứt mọi suy nghĩ miên man của bản thân.

Không, anh sẽ không bao giờ để loại chuyện "nếu" này xảy ra.

Lúc Kha Liệt quay lại, Lệ Trạch Xuyên đang dựa vào đuôi xe châm một điếu thuốc, chỉ một hơi đã làm anh sặc ho không ngừng, hai mắt đỏ hoe, hàng mi dính nước sương mù dày đặc.

Kha Liệt cho biết: "Tôi đã tìm được người nhà của nghi phạm mà Nặc Bố đề cập.

Họ nói rằng Ôn Hạ chở họ đến thị trấn Khúc Mã để khám bệnh.

Trên đường đi không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì.

Ôn Hạ ở lại bệnh viện hơn một giờ, đến chạng vạng tối khoảng 5 giờ 35 phút rời đi cũng không thấy Ôn Hạ quay lại nữa.

Tôi đã đến bộ phận an ninh của bệnh viện để kiểm tra giám sát vào khoảng thời gian thì thấy cái này."

Kha Liệt mở điện thoại lên, trên đó có đoạn video giám sát được ghi lại, hình ảnh cho thấy Ôn Hạ đi đến lối đi an toàn vào khoảng 5 giờ 40 phút, hai phút sau xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen, đội mũ đeo khẩu trang, video giám sát không quay được khuôn mặt của anh ta.

Lệ Trạch Xuyên bấm nút tạm dừng, nhìn chằm chằm bóng dáng người đó một lúc, nghiến răng nói: "Là Tống Kỳ Uyên, tôi sẽ không nhận sai."

Kha Liệt nói: "Bệnh viện thị trấn có cơ sở vật chất đơn sơ, phạm vi giám sát không đầy đủ, không quay được lúc Ôn Hạ rời đi thế nào cũng không quay được chuyện gì đã xảy ra ở cầu thang."

"Cậu đi liên hệ với sở giao thông vận tải địa phương, giải thích tình huống, hẹn giờ kiểm tra ở nhiều ngã tư khác nhau." Lệ Trạch Xuyên bóp điếu thuốc, đem thuốc lá sợi cho vào miệng nhai: "Bản thân Tống Kỳ Uyên là tội phạm bị truy nã, bây giờ tuyệt đối không để cho anh ta chạy được.

Anh ta cùng với nhóm của Nhiếp Khiếu Lâm nhất định có cứ điểm ở thị trấn Khúc Mã này.

Tôi sẽ đi gặp một vài người cung cấp thông tin để tìm ra vị trí cứ điểm.

Tống Kỳ Uyên là một kẻ mất trí, Ôn Hạ nằm trong tay anh ta hậu quả khó lường."

Kha Liệt đưa tay đáp lên vai Lệ Trạch Xuyên, dùng sức nhấn một cái, nói: "Ôn Hạ là một cô gái có phúc khí, tôi tin cô ấy sẽ bình an vô sự."

"Lần thứ hai." Lệ Trạch Xuyên hít sâu một hơi, đôi mắt đen tuyền ẩn hiện trong màn đêm sáng ngời, giọng anh khàn khàn nói: "Đây là lần thứ hai cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước mắt tôi.

Ông trời có phải cố ý không muốn tha cho tôi, ai trong tim tôi đều sẽ bị tra tấn không."

Kha Liệt cười một chút: "Dù sao cậu rốt cuộc cũng thừa nhận, cô ấy ở trong tim cậu, cậu thích cô ấy.

Hoạn nạn gặp chân tình, câu này rất thích hợp với cậu."

"Làm sao tôi có thể không thích cô ấy." Lệ Trạch Xuyên đưa tay lên che mặt: "Cô ấy vì tôi mà tiến thêm một bước, ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ tin tưởng một mình tôi.

Sao tôi có thể không thích cô ấy được.

Cô ấy mang đến cho tôi rất nhiều sự kinh ngạc nhưng tôi chỉ mang lại cho cô ấy sự nguy hiểm.

Con người tin thần phật, nhưng thần phật ở trên cao, làm sao biết được nỗi thống khổ của thế gian."

Kha Liệt không phải là người giỏi ăn nói, không biết nói lời hoa mỹ nên chỉ có thể dùng sức nhấn mạnh hơn vào bả vai Lệ Trạch Xuyên.

Anh ta nhớ tới một câu thơ nhỏ mà anh ta từng đọc trên báo —

Cho tôi mượn nỗi buồn và ngay thẳng

Mượn sợ hãi ban đầu và cuối cùng trong tôi.

(*)

(*) Trích từ bài thơ "Cho tôi mượn" – Phiến Tiểu Thuần (Các bạn thông cảm với quả dịch thơ này nhé, mình tìm nát google mà không có bản dịch bài thơ này nên làm quả dịch thơ hơi buồn cười chút)

Lệ Trạch Xuyên là người ngay thẳng, nhưng duy nhất với Ôn Hạ cô gái trong lòng anh, anh có nhiều lời không thể nói, không thể làm được.

Chìa khóa cơ được tích hợp cùng chìa khóa từ xa của xe việt dã Đông Phương, chìa khóa này được chuẩn bị để sử dụng khẩn cấp khi chìa khóa từ xa không có điện.

Ôn Hạ gian nan đưa tay rút chìa khóa cơ ra, lúc hành sự khiến móng tay bị lật, nhói tới tận tim.

Cô dùng góc nhọn của chiếc chìa khóa từ từ cắt miếng vải đang trói trên tay chân, chân bị trói quá lâu, máu không lưu thông, lúc tiếp đất cô trực tiếp ngã xuống, cổ tay cọ xát trên đá sỏi làm tay bị xước một mảng, lại một trận đau đớn khác.

Ôn Hạ không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, chỉ có một chiếc đồng hồ đa năng, nhìn bầu trời mỏng manh qua cửa sổ, bây giờ là rạng sáng 5 giờ 40 phút cô đã mất tích khoảng mười hai tiếng, trạm bảo hộ có lẽ đã cảm thấy có gì không thích hợp.

Cô áp tai vào tấm cửa nghe ngóng một hồi, bên ngoài một mảnh yên tĩnh cô mới đánh bạo mở khóa cửa, trên tay cầm cây lau nhà để tự vệ.

Ôn Hạ ở trên tầng ba, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang gỗ.

Mặt trời vừa lên, nhiệt độ trong không khí xuống thấp, trong nhà không nhóm lửa, có chút lạnh.

Lúc bước xuống tầng hai, cô đụng phải ba đứa trẻ, có trai có gái khoảng sáu bảy tuổi, quần áo mặt mũi đều lấm lem, trên tay ôm một chiếc bát to.

Một trong hai bé gái xinh đẹp lạ thường, nước da ngăm đen, đôi mắt sáng trong tóc tết bím hình như lâu ngày không được xử lý nên có chút lộn xộn.

Ôn Hạ sững người đứng tại chỗ, ba đứa trẻ cùng nhau đồng thanh mở miệng, nhỏ giọng khóc: "Chị ơi, làm ơn cứu anh Kỳ."

Anh Kỳ? Tống Kỳ Uyên?

Ba đứa trẻ dẫn Ôn Hạ vào phòng chính, trong phòng không có đồ đạc tươm tất, trong góc có vài thứ đồ vật lông xù đang chất đống trong đó.

Ôn Hạ nhìn kỹ hơn mới nhận ra đó là đầu của một con gấu và một con bò hoang.

Hai mắt dã thú khép hờ, khóe mắt rướm máu, cặp sừng nhọn hướng thẳng lên trời, như có thể nghe thấy tiếng chim ưng bay qua.

Chúng vốn là những sinh vật ngoan cường nhất vùng đất này, sống sót qua cái lạnh khắc nghiệt, chống chọi với gió tuyết nhưng không thể tránh được những viên đạn.

Lòng bàn tay buông thõng hai bên của cô nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau âm ỉ.

Ôn Hạ chỉ vào mấy thứ đó, hỏi mấy đứa nhỏ: "Đây đều là do anh Kỳ mang về sao?"

Bé gái nhỏ rất thông minh, lập tức nói: "Không phải anh Kỳ, anh Kỳ là người tốt, thật đấy."

Trên tấm thảm có một cái bàn thấp nhìn không ra màu sắc ban đầu, bọn trẻ cùng nhau dọn cái bàn cùng tấm thảm ra xa, sàn gỗ lộ ra, Ôn Hạ nhìn thấy trên sàn gỗ có một cái lỗ to bằng bao diêm.

Cô bé thắt bím tóc nói: "Làm ơn cứu anh Kỳ."

Tầng một là chuồng gia súc, qua lỗ thủng trên sàn gỗ, Ôn Hạ nhìn thấy Tống Kỳ Ôn đang bị trói trên xà, hai tay để sau lưng bị treo lên, đầu ngón chân không chạm đất, rõ ràng anh ta đang bị trừng phạt.

Hình phạt này tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại rất khó chịu, bị căng cơ có thể dẫn đến trật khớp, nặng còn có thể bị tàn tật.

Cách Tống Kỳ Uyên một bước, có một chiếc ghế gỗ, trên đó có một người đàn ông to con trên trán có một vết sẹo dài.

Gã mặt sẹo gục đầu xuống, thật lâu vẫn không thấy nhúc nhích, hình như đã ngủ thiếp đi.

_Hết chương 6_

Editor: Vitamino.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.