Tần Kham vừa dẫn đầu, Lôi Hồng trong lầu các lập tức có phản ứng, tóm lấy một cái ghế dùng sức đập gẫy hai chân ghế, rồi vung về phía trước.
"Đám chó thiến, dám đá cửa của tiểu công gia phủ Ngụy quốc công, các ngươi muốn chết à?" Lôi Hồng vừa đánh vừa hét lớn.
Có Lôi Hồng và Tần Kham đi đầu, các Cẩm y bách hộ còn lại tất nhiên cũng không còn băn khoăn gì nữa, ầm oanh một tiếng, mọi người ùa lên.
Mấy người của Đông Hán cũng không cam yếu thế, giơ vỏ đao lên nghênh đón.
Hán Vệ bác sát là chuyện thường thấy, có điều hai bên cũng có hẹn ngầm, đó chính là tận lực không dùng binh khi,cậu đả thương, đánh cho tàn phế thì được, nhưng gây ra chết người thì là chuyện lớn, bên trên truy cứu, hai bên đều không yên lành gì.
Trong nhã các Nho nhỏ bát đũa văng khắp nơi, hai bên Hán Vệ lao vào nhau đánh đấm, những khách nhân trong tửu lâu sợ tới mức chạy toán loạn, chưởng quầy và điếm tiểu nhị thì sợ đến nỗi trốn vào một góc sắc mặt tái nhợt.
Tần Kham chui trong đám Cẩm Y vệ, đá loạn mấy cước cho có lệ, cũng chẳng quản là trúng ai, đá xong thì rất khẽ khọt rời đi, chui xuống bàn bát tiên cực lớn trong nhã các, mặc cho bên ngoài đánh tới thiên hôn địa ám.
Vừa chui vào bàn, liền phát hiện Từ Bằng Cử đã sớm ung dung trốn trong đó rồi.
Hai người gặp nhau dưới bàn, không khỏi cảm khái vạn phần, có chút ý tứ ý vị "Nhân sinh nếu chỉ như gặp lần đầu".
Chắp tay, Tần Kham khách khí nói: "Tiểu công gia khẩu vị càng lúc càng thanh đạm, không ngờ ra ngoài ra ngoài góp vui."
Từ Bằng Cử ngồi khoanh chân, cười lạnh nói: "Ngươi lại muốn lừa ta, cho ta là thằng ngu à?"
Tần Kham lúng túng nói: "Tiểu công gia càng lúc càng thông minh, Ngụy quốc công có hậu như vậy, thật đáng mừng."
"Ngươi từng nói với ta, lần đầu tiên bị lừa thì có thể tha thứ được, nhưng lần thứ hai lần thứ ba nếu cùng giẫm vào một cái hố thì đó chính là ngu xuẩn, ta nhìn trông ngu lắm à?"
Tần Kham im lặng thở dài, tiểu công gia trở nên thông minh, với hắn mà nói không phải chuyện tốt, sau này đi lừa ai đây?
"Tiểu công gia thật không định nhúng tay?"
" Hán Vệ Các ngươi chó cắn chó. liên quan gì tới ta?" Từ Bằng Cử trợn mắt: "Ngươi thì sao? Ngươi là người của Cẩm Y vệ, sao không ra giúp?"
Tư thái tao nhã bày ra tạo hình Lâm Đại Ngọc, Tần Kham nhu nhược bất kham nói: "Ta là người đọc sách."
....
Bên trong Nhã các rất hỗn loạn, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, không biết qua bao lâu, Tần Kham thật sự chờ không nổi nữa, từ dưới bàn chui ra, lặng lẽ từ dưới đất nhặt lên một bình hoa còn nguyên vẹn, nhắm chuẩn vào đầu tên thái giám Đông Hán cầm đầu kia, bình hoa giơ lên cao, dùng sức đập vào đầu hắn.
Bốp!
Thái giám theo tiếng ngã xuống đất, không rên nổi một tiếng ngất đi luon, mấy tên phiên tử còn lại sợ quá, chẳng đánh nổi nữa, vẻ mặt lo lắng đỡ tên thái giám kia dậy.
Chiến đấu kết thúc.
Thái giám bị lay mãi không tỉnh, một phiên tử nóng nảy, ngẩng đầu căm tức nhìn Tần Kham: "Ngươi có biết người ngươi đập là ai không?"
"Đánh nhau không cần phải quá bác học đa tài, bất kể hắn là ai, ta chỉ cần đánh ngã hắn là thắng." Tần Kham xoa tay, trông rất nhàn nhã.
"Hắn là Lưu Lang, con nuôi của Đông Hán Hán đốc Vương công công, tiểu tử, bất kể ngươi là ai, nói cho ngươi hay, ngươi gặp rắc rối rồi!" Phiên tử oán độc nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham ngây dại, cái tên Lưu Lang này, kiếp trước hình như có nghe qua rồi.
Phiên tử nhìn chằm chằm Tần Kham, lạnh lùng nói: "Việc Hôm nay chúng ta nhớ kỹ, ta sẽ từ đầu chí cuối báo lên Đông Hán Đốc công, để lão nhân gia phân xử công bằng... Tên gia hỏa vừa rồi ngồi trên chủ vị đâu? Nói cho ngươi hay, hôm nay không ai thoát được đâu!"
Tên gia hỏa Ngồi trên chủ vị?
Mọi người đồng loạt xoay người nhìn xuống bàn, dưới bàn trống không.
Tên gia hỏa không có nghĩa khí Từ Bằng Cử này không ngờ chạy rồi.
Tiệc rượu Thăng quan tan rã trong không vui, không chỉ như vậy, hình như còn gây họa, đánh ngất con nuôi của Đông Hán Đốc công.
Tần Kham cau mày, suy tư hồi lâu cũng không nhớ nổi, kiếp trước từ đâu nghe nói tới cái tên Lưu Lang này, hắn rốt cuộc đã từng làm một chuyện gì đó.
Khi người Xuyên qua rõ ràng có thể phát huy ưu thế, thì ký ức của Tần Kham lại kẹt, loại cảm giác này giống như uống nhiều Viagra, rõ ràn muốn xuất, nhưng không xuất được, rất khó chịu.
Mặc kệ, gọi người đi theo hắn luôn là không sai, con nuôi của Đông Hán con nuôi con nuôi mấy tùy tùng lén lút tới Nam Kinh, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Vì thế Tần Kham gọi Đinh Thuận, phân phó hắn phái mấy tên huynh đệ đắc lực âm thầm đi theo đám Lưu Lang.
Theo dõi dò hỏi vốn là sở trường của Cẩm Y vệ, Đinh Thuận không nói hai lời đáp ứng ngay.
Đinh Thuận này trung thành đáng tin, làm việc khôn khéo, Tần Kham rất hài lòng với hắn, hắn định để Đinh Thuận làm bách hộ, thay vị trí hắn chừa lại, Thiên hộ đại nhân cũng nên có thành viên tổ chức của mình mới phải.
Về nhà khóa cửa, Tần Kham thất thần.
Trong đại viện chất đầy hộp quà, quản gia trong nhà dẫn bọn hạ nhân đứng thành hàng, cung kính khom người vái Tần Kham, đồng thanh nói: "Chúc mừng lão gia thăng chức."
Thật sự là bất ngờ kinh hỉ, ngay cả bọn hạ nhân cũng chú ý điều này.
Chỉ chỉ hộp quà trong vườn, Tần Kham vui vẻ nói: "Quá khách khí rồi, các ngươi tặng à?"
Mặt Quản gia run rẩy mấy cái, thấp giọng nói: "Lão gia, chúng ta chỉ là hạ nhân, sao tặng được quà như vậy."
Nói xong đưa qua phần danh mục quà tặng, nói: "Đây là mấy vị bách hộ đại nhân của Cẩm Y vệ thành đông đưa tới, chúng tiểu nhân nhờ vậy mới biết lão gia thăng, chúc mừng lão gia thăng chức."
Tần Kham mỉm cười, các bách hộ cũng rất biết cách làm quan, đầu này đánh nhau bất phân thắng bại với Đông Hán, đầu kia không quen đem quà tới, nịnh bợ thủ trưởng đã thành truyền thống mấy ngàn năm.
Tần Thiên hộ thích truyền thống này.
Đi vào nội viện, hai tiểu la lị đứng ở cửa ánh trăng cười ngọt ngào, vừa cười vừa ra sức vỗ tay, mắt híp lại như trăng khuyết.
"Lão gia giỏi quá."
"Ừ, quá giỏi, quá lợi hại."
Tần Kham càng cao hứng.
Sống hai đời người, đây là lần đầu nghe thấy nữ nhân ở ngoài giường khen hắn.
Các Tiểu la lị rất chuyên tâm, khen xong thì lại thay nhau cổ vũ Tần Kham.
"Lão gia lợi hại như vậy, chúng ta cũng phải thật lợi hại." Liên Nguyệt nắm chặt quyền đầu để trước ngực, má đỏ hây hây, trong con ngươi xinh đẹp tỏa ra ánh sáng.
Liên Tinh liên tục gật đầu: "Ừ!"
"Chúng ta phải làm nô tỳ tốt có lý tưởng."
"Ừ!"
Nghiêm trọng hoài nghi tên môi gới bán họ có phải kiêm nghề bán hàng đa cấp hay không, họa hại cho hai tiểu la lị rồi, có rảnh thì phải gọi hắn tới Cẩm Y vệ tra tấn.
Đây là lần thứ hai nghe các nàng nói đến hai chữ Lý tưởng, Tần Kham không nhịn được hỏi: "Lý tưởng của các ngươi là gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tinh lập tức tràn ngập bi tráng và thánh khiết.
" Lý tưởng Của ta là làm đại nha hoàn thông phòng cho lão gia, sau này quản thật nhiều tiểu nha hoàn!" Liên Nguyệt tràn ngập khát khao.
" Lý tưởng cũng ta là giúp tỷ tỷ lên làm đại nha hoàn thông phòng, để nàng ta mỗi ngày cho ta thật nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa không bảo ta làm việc." Liên Tinh cũng vẻ mặt chờ mong.
Tần Kham hạnh phúc tới sắp khóc rồi, thật muốn lập tức giúp các nàng thực hiện lý tưởng này.
Đáng tiếc quá nhỏ, các nàng có thể ngay cả cái gọi là nha hoàn Thông phòng cũng đều không hiểu.
Thật nên dẫn đôi cực phẩm la lị này tới dạy dỗ cho cái đám Đông Hán đó, cho nhân sinh u ám của họ được sưởi chút ánh sáng mặt trời, để cho bọn họ biết cái gì gọi là thân tàn nhưng chí vững, bớt khiến cho quần chúng nhân dân ngột ngạt đi, đặc biệt đừng để Tần Thiên hộ phải ngột ngạt.