Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 44: Ước hẹn một năm (1+2)




"Đỗ cô nương, cha ngươi có biết Đông Trân xuống đài là ta ở phía sau giở trò quỷ hay không?" Tần Kham lo sợ hỏi.

Hắn không thể không hỏi. Lần đó vì chuyện quấy rối hôn sự, hắn lừa một đám người, thủ đoạn có chút quá đáng, lại đánh một trận với tiểu công gia, coi như lật tẩy việc này, nhưng Đỗ Hoành nếu biết chân tướng, không nhất định có thể bỏ qua, người ta cũng không phải kẻ tham ăn.

Phá hủy nhân duyên của nữ nhi, dân đấu quan còn đẩy người ta xuống đài, toàn tộc bị lưu đày ngàn dặm, đem tiểu công gia trở thành quân cờ, làm hại quân cờ tự dưng bị đánh. Đỗ Hoành nếu biết thì kiểu gì cũng chém đầu hắn, tuy nói hắn có thể lên làm tri phủ toàn nhờ vào công lao của Tần Kham, nhưng mà chung quy vẫn quá mức nham hiểm, trong mắt người làm quan, người như Tần Kham thuộc về điêu dân điển hình.

Đỗ Yên cười một tiếng, lườm hắn một cái, một ánh mắt kiều mỵ này làm say đắm lòng người.

"Hiện tại biết sợ rồi à?Sợ cha ta chặt ngươi ra à? Lúc trước khi vô pháp vô thiên sao không nghĩ."

Tần Kham hít sâu một hơi.

Nghe những lời trướng của bà tám này, lúc trước hắn vô pháp vô thiên là vì ai?

Người tốt làm không được, sớm biết vậy thì cứ trơ mắt nhìn nàng ta nhảy vào hố lửa cho rồi, nàng ta không dám nhảy thì mình còn có thể miễn phí ở đằng sau đẩy nàng ta một cái.

Đỗ Yên thấy thần sắc Tần Kham không tốt, lập tứcdịu xuống, ôn nhu nói: "Cha ta chỉ biết là ngươi cướp dâu, chuyện phát sinh về sau, biết chân tướng chỉ có chúng ta và tiểu công gia, tiểu công gia về Nam Kinh rồi, lại không có giao tình với cha ta, sẽ không nói cho cha ta biết đâu."

Tần Kham liếc nàng ta: "Không phải còn có ngươi biết à?"

"Ngươi ngay cả ta cũng không tin à?" Mày liễu Đỗ Yên dựng thẳng, vừa muốn phát hỏa, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt đỏ ửng, xấu hổ nói: "Ngươi nếu không tin ta thì không bằng... Không bằng cưới ta đi, cưới ta rồi, ta chính là người của Tần gia, chết cũng sẽ không bán đứng ngươi."

Tần Kham mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Ta chỉ nghe qua, người chết mới không để lộ bí mật."

....

"Tần Kham, ngươi hình như không muốn cưới ta?" Đỗ Yên u oán nói.

Tần Kham thở dài: "Đại tiểu thư à, cha ngươi hiện tại hận không thể dùng đao giết ta, ngươi cảm thấy ta cưới được ngươi à?"

"Những cũng đâu phải không thể, ngươi đi cứ đi nói chuyện với cha ta, nói nhiều lời hay vào, để ông ta xuôi cục tức này, giữa hai ta không phải vẫn có khả năng à? Hiện tại toàn bộ thành Thiệu Hưng đều biết ta và ngươi... Trừ ngươi ra, còn ai chịu cưới ta nữa? Cha ta khẳng định cũng minh bạch điểm này, sẽ chờ ngươi tới cửa nhận tội..." Đỗ Yên oán hận lườm hắn một cái.

"Cha ngươi nếu hỏi chúng ta lúc nào thông đồng. . . Khụ, yêu nhau lúc nào thì ta phải nói như thế nào?"

"Cứ nói lâu ngày thì sinh tinh, ngu vậy!"

"Ặc, đùa gì vậy! Ta căn bản một ngày cũng không có, sinh tình cái gì! Bà tám ngươi chớ có lừa ta, bằng không thì lên công đường gặp nhau đấy!"

xxxxxxxxxx

Ngồi trong nội đường nha môn tri phủ, vẻ mặt Tần Kham rất thống khổ, hông tím bầm, bị bà tám cấu.

Hắn đến nha môn không phải vì cầu hôn, mà là xin lỗi.

Đông gia toàn tộc bị lưu đày, việc hôn nhân tất nhiên không cần nhắc lại, nhưng nữ nhi của Đỗ gia không gả được ra ngoài thật sự là bị Tần Kham làm hại, một thư sinh không công danh dám lừa nhiều người như vậy, Đỗ Hoành chắc chắn có một loại tình cảm cường liệt muốn giết hắn thật thống khoái.

Tần Kham vẫn muốn sống ở Thiệu Hưng, hắn muốn kiếm bạc ở Thiệu Hưng, mua nhà lớn, mua nha hoàn xinh, muốn thực hiện được những chí hướng rộng lớn này thì phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể để Tri phủ đại nhân Thiệu Hưng sinh ra tình tự mãnh liệt không ổn với hắn, nếu không ngày sau gay to.

Vì thế Tần Kham kiên trì đăng môn.

Làm người phải có cốt khí, không thể cúi đầu trước thế lực hắc ác, nhưng Đỗ tri phủ không phải thế lực hắc ác, hắn là quan, lăn lộn trong bạch đạo, hơn nữa dưới sự bức bách của thế lực hắc ác nào đó, Tần Kham tương lai có lẽ không thể không gọi hắn một tiếng "Nhạc phụ". Đáng tiếc trước mắt vị nhạc phụ này muốn làm nhất chính là tự tay đâm chết thằng con rể này.

Ngồi trong Nội đường rất lâu, Đỗ Hoành tựa hồ đang cố ý trừng phạt hắn, một canh giờ trôi qua, Tri phủ đại nhân vẫn không thấy bóng, nội đường chỉ có một mình Tần Kham, thị nữ Đỗ gia thêm ba lượt nước trà, trà Long Tĩnh vốn ngon mà hiện tại hương vị so với nước sôi còn nhạt hơn.

Khi Tần Kham đã no bụng nước, đang do dự có nên giữa đường thối lui giải quyết vấn đề của bàng quang hay không thì sau bình phong sơn thủy của nội đường truyền đến tiếng ho khan có chút điệu bộ, Đỗ Hoành mặc thường phục cổ tròn chậm rãi đi ra.

Tần Kham vội vàng đứng lên, vái chào: "Vãn sinh bái kiến Tri phủ đại nhân."

Đỗ Hoành liếc hắn, hừ một cái, cũng không bảo miễn lễ, đi tới vị trí chủ vị ngồi xuống, chậm rãi uống ngụm trà rồi nói: "Tần Kham, mấy ngày trước gây náo động lớn quá, làm không tồi."

Tần Kham cười gượng, hắn biết, những lời này khẳng định không phải đang khen hắn.

"Đỗ đại nhân, vãn sinh gây họa, hôm nay đặc biệt tới bồi tội với Tri phủ đại nhân."

Đỗ Hoành cười lạnh: "Bồi tội gì? Ngươi làm sai gì à?"

Tần Kham rất muốn nói ta cũng không biết làm sai điều gì, chẳng những không so đo việc Đỗ gia ngươi nợ ta hai trăm lượng bạc, còn rất thiện lương cứu nữ nhi của ngươi ra khỏi khổ hải, Đỗ đại nhân nếu còn là ngươi, thì nên thật lòng khen ta mấy câu, rồi trả lại số bạc nợ ta và cả tiền lãi nữa.

Nếu thực sự nói ra những lời này, liệu Đỗ Hoành có xông vào bếp vác dao chặt thịt ra không?

Tần Kham sợ chết, đành phải vẻ mặt đau khổ nói: "Vãn sinh trẻ tuổi xung động, cả thành đều biết thanh danh của Đông gia quá kém, vãn sinh và Đỗ tiểu thư lại là... tri giao, không đành lòng để nửa đời sau của nàng phải chịu khổ, cho nên giựt giây nàng ta kháng hôn, vãn sinh đã cô phụ ý tài bồi của đại nhân, đặc biệt tới bồi tội với đại nhân."

Khóe miệng Đỗ Hoành phác ra một nụ cười cổ quái: "Tri giao? Đây là quan hệ trước mắt của ngươi và Yên nhi, đúng không?"

Thái dương Tần Kham đổ mồ hôi.

Lời này không dễ trả lời, nói không đúng, một bình dân tay trắng ngấp nghé tiểu thư của quan gia, Đỗ Hoành sẽ lấy đao chém hắn, nói đúng thì cô phụ thâm tình của Đỗ Yên, với tính tình kia của bà tám nhỏ, cũng sẽ lấy đao chém hắn.

Trước sau hai thanh đao, Tần Kham đột nhiên cảm thấy, lúc trước khi xuyên qua tới đây đang treo cổ ở xà nhà, không nên giãy dụa cầu sinh, cứ như vậy để treo cổ tới chết còn hơn phúc hắn, ít ra thì cũng được chết an tường hơn hiện tại.

"Đỗ tiểu thư quốc sắc khuynh thành, xinh như đào mận, c hiền lương, nghi thất nghi gia. . ." Tần Kham gạt lương tâm tìm hết những từ hay trong bụng.

Mặt Đỗ Hoành đỏ lên, hắn biết rõ nữ nhi bảo bối, nói đẹp thì cũng còn được, nhưng nếu nói "Thục đức hiền lương, nghi thất nghi gia" không khỏi rất rời xa thực tế, thổi phồng có chút không biết xấu hổ.

"Khụ khụ, được rồi, được rồi, Tần Kham, ngươi nói cho lão phu hay, ngươi và Yên nhi rốt cuộc là quan hệ gì?"

Khóe miệng Tần Kham nhếch lên, nói khẽ: "Lâu ngày sinh tình..."

"hả?" Đỗ Hoành trừng mắt, quan uy tích tụ trong không khí: "Ngươi muốn kết hôn với nữ nhi của lão phu?"

"Cái này..." Sắc mặt Tần Kham dần dần đỏ lên, hắn phát giác đang đứng đang đứng ở ngã rẽ của nhân sinh, một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.

Sau tấm bình phong dựng ở Nội đường, mặt Đỗ Yên thò ra, thấy Tần Kham do dự, Đỗ Yên vừa tức lại vừa khẩn trương, nhe hàm răng trắng ngần về phía hắn, trong tay không biết từ đâu ló ra một cây gậy sắt, ở ngay trước mặt Tần Kham, gậy sắt trong tay Đỗ Yên gấp khúcrồi gấp khúc. Cuối cùng hung hăng bẻ một cái, một cây gậy sắt đang yên lành thẳng tắp bị nàng ta bẻ thành như một cái quẩy kết cấu phức tạp.

Đỗ Yên lặng lẽ trừng mắt hạnh với Tần Kham, như uy hiếp quơ quơ cái gậy cong về phía hắn.

Tần Kham nheo mắt, lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, thất lễ rồi, vãn sinh quả thực có ý cưới lệnh thiên kim."

Nói xong Tần Kham thống khổ nhắm mắt lại, cảm giác như cả người hư thoát, trong đầu nuốt lệ ngậm ngùi từ bỏ mộng tưởng "xa hoàn xinh".

Cứu một mạng người hơi xay bảy tòa phù đồ, thôi thì để cho nha hoàn xinh người ta có đường sống đi.

Đỗ Yên đứng sau Bình phong gật đầu hài lòng, lộ ra nụ cười quyến rũ với Tần Kham, biến mất.

Đỗ Hoành vuốt râu, gật đầu: "Thì ra ngươi hôm nay là tới cầu hôn.."

"Bồi tội, không phải cầu hôn. . ." Tần Kham yếu ớt nói.

Đỗ Hoành sắc mặt trầm tĩnh nhìn Tần Kham, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.

Ngày đại hôn Đông Đỗ, Đỗ Yên ở giữa nơi phố xá sầm uất giận phá kiệu hoa, cùng Tần Kham dắt tay nhau chạy đi, người trong thành Thiệu Hưng ai cũng thấy, Đỗ gia đã trở thành tài liệu phản diện và trò cười cho dân chúng thân hào nông thôn, hiện giờ trong thành Thiệu Hưng, người đang còn chờ gả nữ nhi, các trưởng bối kiểu gì cũng giáo huấn mấy câu "Ngươi xem nữ nhi của Đỗ tri phủ xem thế này thế kia, ngươi ngàn vạn lần đừng học theo nàng ta thế này thế nó, tương lai tất nhiên sẽ cả đời bị người ta chọc vào xương sống nọ kia..."

Nếu không ngoài dự liệu, thanh danh của Đỗ Yên hiện giờ ít nhất cũng vang vọng đại giang nam bắc, tương lai gia đình lương thiện nào còn dám tới tới cửa cầu hôn? Đường đường là tiểu thư của quan gia, thân nữ nhi trong sạch, không thể gả cho người khác làm thiếp được?

Đỗ tri phủ nhìn trái nhìn phải, bên cạnh trừ tên gia hỏa đáng chết ngàn đao Tần Kham này ra thì nữ nhi tựa hồ thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Đỗ tri phủ ngửa đầu, bi thương tới chảy nước mắt.

Thở dài, Đỗ Hoành trầm giọng nói: "Tần Kham, nữ nhi của ta tuy nói hơi gàn bướng, nhưng là cũng xuất thân gia đình quan lại, Đỗ gia ta bốn đời làm quan, tổ tiên cao nhất từng làm tới, Lễ bộ Thị Lang, là dòng dõi thư hương chính kinh, thi thư lễ nghi gia truyền..."

Tần Kham không biết Đỗ Hoành nói những lời này là có ý gì, chỉ cúi đầu vâng dạ.

" Lão phu không phải là người ham thế lợi, không cần ngươi có bao nhiêu gia tài điền sản, nhưng, Tần Kham à, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, lão phu không để ý tới hiện tại của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là không để ý tới tương lai của ngươi, nữ nhi của lão phu từ nhỏ được ta cưng chiều trong vòng tay, đói không tới lạnh không chịu, ngươi cảm thấy lão phu sẽ gả nữ nhi bảo bối cho một người không có tiền đồ, tương lai sẽ chỉ đi theo hắn ăn đói mặc rách, không có quyền thế, không có gia tài, chú định phải nghèo hèn cả đời hay sao?"

Tần Kham ngẩng đầu nhìn hắn, dần dần minh bạch ý tứ của Đỗ Hoành.

Đỗ Hoành vuốt râu tiếp tục thở dài: "Nữ nhi của Lão phu năm nay đã mười bảy, không còn nhỏ nữa, hôn sự thực sự không thể kéo dài..."

Tần Kham cho tới lúc này mới biết được tuổi thật của Đỗ Yên.

Chậc chậc, mới mười bảy tuổi, lúc nhỏ không biết ăn gì mà cao thế... Tương lai phải hỏi Đỗ đại nhân, ghi lại sách dạy nấu ăn, có lẽ lại có thêm một tài lộ.

Đỗ Hoành giơ một ngón tay về phía Tần Kham, chậm rãi nói: "Một năm, Tần Kham, lão phu cho ngươi một năm thời gian, để chứng minh mình có tiền đồ, sau một năm, ngươi lại tới nhà ta, để lão phuxem ngươi có tư cách cưới nữ nhi của ta hay không, nếu vẫn bình thường nhất sự không thành như hiện tại..."

Sắc mặt Đỗ Hoành bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, thanh âm cũng cao lên không ít: "Nếu như ngươi quả thật là không có tiền đồ, lão phu thà để nữ nhi lẻ loi cả đời cũng sẽ không gả nó cho ngươi, cùng lắm thì lão phu cho nó gia sản để cả đời không lo cơm ăn áo mặc, nuôi báo cô nó cả đời là được!"

Tần Kham nghiêm nghị, vội vàng chắp tay: "Vâng."

. . . Ta sau khi nhất định sẽ không cầu tiến.

"Xin hỏi Đỗ đại nhân, tới trình độ nào thì mới gọi là 'có tiền đồ'?"

Đỗ Hoành vuốt râu cười: "Cái này tự ngươi quyết định, sau một năm tự ngươi nghĩ lại, cảm thấy có tư cách tới nhà ta thì ngươi cứ tới, nếu như cảm thấy ngay cả bản thân cũng không hài lòng thì ngươi nói lão phu sẽ hài lòng ư?"

Tần Kham gật đầu.

Không trách được Đỗ Hoành, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha mẹ nào mà không hy vọng nữ nhi được gả cho một tấm chồng tốt? ở cái thời đại chỉ có người đọc sách là cao, công danh là cao này, ai sẽ đi gả tiểu thư quan gia cho một thư sinh văn nhược ngay cả công danh tú tài cũng không có? Nghĩ tới tài liệu phản diện Đường Dần, từng là Giải Nguyên một phủ? Hiện giờ tài danh nổi khắp thiên hạ, vô số văn nhân kỹ nữ truy phủng? Kết quả thì sao, ngay cả thê tử kết tóc của hắn cũng không chịu nổi cuộc sống nghèo khó với hắn, quyết đoán bro hắn mà đi.

Củi gạo dầu muối trong Cuộc sống chung quy vẫn không thế mấy câu thơ hay là có thể thay thế được.

Đỗ Hoành không hy vọng Tần Kham là Đường Bá Hổ thứ hai, càng không hi vọng nữ nhi phải sống quẫn bách cả đời với một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu cả đời.

Tần Kham chẳng những lý giải khổ tâm của Đỗ Hoành, càng sinh ra một loại kính ý đối với hắn, tình thương của cha như núi, kín đáo mà kiên định.

Bình phong sơ thủy sau nhị đường rung khẽ, Tần Kham liếc qua, cười nhẹ.

Đỗ Yên, ngươi đang cảm động vì phụ thân của ngươi à? Quý trọng đi, trước khi phụ thân già, hãy quý trọng hắn.

"Đỗ đại nhân, vãn sinh đáp ứng." Tần Kham chỉnh lại y quan, vái dài Đỗ Hoành.

Trong mắt Đỗ Hoành hiện lên mấy phần phức tạp, thở dài: "Tần Kham, thời hạn một năm rất ngắn, ngươi phải tranh thủ thời gian, đừng để lão phu và Yên nhi thất vọng."

"Vãn sinh sẽ không để đại nhân thất vọng, trong một năm tất có tiền đồ."

Đỗ Hoành gật đầu hài lòng, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.

Tần Kham cõi lòng đầy kích động ra khỏi tri phủ nha môn, gió lạnh thổi qua, đầu óc đang sôi trào tỉnh táo lại, Tần Kham xoay người nhìn sư tử đá uy nghiêm trước cửa nha môn, bỗng nhiên có một loại xung động muốn khóc.

Ta chỉ là tới xin lỗi bồi tội thôi mà, vì sao... tự dưng lại bị định ra chung thân đại sự?

Nhớ lại nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng của Đỗ Hoành lúc sắp đi, Tần Kham đứng ở trước cửa nha môn ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài.

Bị chơi rồi!

Đỗ Hoành bất hiển sơn bất lộ thủy, có thể ngồi trên vị trí tri phủ thành, không phải chỉ dựa vào vận khí, lão hồ li này là có thực lực, lừa người chẳng kém chi Tần Kham.

Khi đang tràn ngập bi phẫn thì bà tám nhỏ rất không có nhãn lực từ cửa hông nha môn chạy ra, nắm vai hắn cười duyên liên tục, cao hứng tới hai má đỏ hây hây.

Tần Kham biết, đây là một loại vẻ hưng phấn sau khi mãnh thú đợi được con mồi, kế tiếp là đang nghĩ xem nên cắn xé như thế nào.

"Ha ha, Tần Kham, ta biết, ta biết ngươi nguyện ý cưới ta mà!"

Tần Kham ảm đạm thở dài: "Chung quy với không thoát được khỏi ma chưởng của ngươi."

Đỗ Yên không nghe thấy Tần Kham rên rĩ, vẫn cười khanh khách nói: "Nói mau, ngươi có phải đã sớm thích ta rồi hay không? Bằng không vì sao đáp ứng cưới ta, hơn nữa ở trước mặt cha ta đáp ứng sảng khoái như vậy."

Tần Kham phụng phịu nói: "Ta thấy cô nương mặt mày sáng sủa, xương cốt tinh kỳ, lại có một thân Hạo Nhiên Chính Khí, tính lấy về nhà, trăm năm sau nhập tổ phần của Tần gia ta, dùng để trấn mộ trừ tà, không được à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.