Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 377: Đâm lao phải theo lao




Chính sự xong xuôi, Tần Kham dưới sự vây quanh của các thị vệ đứng dậy chuẩn bị đi.

Còn những thương nhân trong nhã các này, Tần Kham chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Hắn không kỳ thị thương nhân, trên thực tế kiếp trước bản thân hắn cũng chính là thương nhân.

Cái hắn kỳ thị là những thương nhân vì tư lợi mà bán cả đại nghĩa quốc gia, nếu với tính tình của hắn trước kia, đêm nay những người trong nhã các này một kẻ cũng đừng hòng mà sống sót rời khỏi, chỉ f gần đây Tần Hầu gia trở nên nhân từ hơn rất nhiều, trong bụng Kim Liễu có cốt nhục của mình, cứ coi như là tích đức cho con mà phóng sinh đi.

Bất kỳ thời đại nào cũng không thể tránh được xuất hiện những kẻ đáng buồn này, vì lợi ích mà buôn bán quân giới g ngoại bang, bọn họ tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ đến, tương lai có một ngày bị đao kiếm sắc bén của kẻ địch kề cổ, đao kiếm sắc bén này có lẽ chính là do mình bán ra.

Chỗ bi ai nhất của người bi ai là nằm ở bọn họ không biết mình là bi ai.

Khi Tần Kham sắp đi, Trương chưởng quầy lá gan bỗng nhiên biến thành lớn cung kính ở phía sau gọi hắn lại.

"Tiện dân muôn lần chết, cả gan hỏi thêm Hầu gia một câu, xin Hầu gia chỉ giáo."

Tần Kham xoay người, cười nói: "Ngươi hỏi đi."

"Tiện dân chỉ muốn hỏi một câu, việc đêm nay... là ý tứ của một mình Hầu gia hay là còn có ai khác?"

Câu hỏi này thật sự quá lớn mật, Trương chưởng quầy lại kiên trì, không thể không hỏi cho rõ ràng.

Vô duyên vô cớ, trước đó không có một chút phong thanh nào, vị Tần Hầu gia này tự dưng triệu tập bọn họ lại, vừa gặp đã giết luôn một người, rốt cuộc là hoàng đế bệ hạ muốn động thủ với đám thương nhân bọn họ, hay là nội các, hoặc hay là Hán Vệ?

Oan có đầu nợ có chủ, những chưởng quầy này chỉ là tiểu nhân vật. Bọn họ cần phải biết chính chủ thì mới có thể trở về báo cáo với đại nhân vật sa u lưng.

Tần Kham nhìn chằm chằm Trương chưởng quầy trán túa mồ hôi, cười cười giơ xập giấy vay nợ trong tay lên, nói: "Các ngươi nhìn rõ chữ bên trên không? Lạc khoản Cuối cùng là của ai?"

Mọi người thốt lên: "Ti lễ giám Lưu công công?"

"Không thể nào." Trương chưởng quầy thốt ra, tiếp theo sợ hãi cúi đầu: "Hầu gia, tiên dân muôn lần chết, nhưng Lưu công công hắn..."

Tần Kham cười ha ha: "Bản hầu có nói gì đâu? Bản hầu chẳng nói gì mà?"

Nhìn Tần Kham rời khỏi tửu lâu lên xe ngựa, biến mất ở cuối ngã tư đường trong màn đêm, nhã các đang lặng yên bỗng nhiên như ong vỡ tổ, các chưởng quầy tranh nhau chạy xuống lầu, tìm gia phó của mình ở ngoài cửa. Nghiêm mặt lớn tiếng truyền lệnh.

"Mau! Mau báo cho đại nhân. Đêm nay chúng ta bị người ta cướp."

Trong Ti lễ giám mùi đàn hương vấn vít, mùi rất nồng.

Đây cũng không phải là phẩm vị của Lưu Cẩn có vấn đề, thật sự là hắn có nỗi khổ riêng.

Thái giám là một loại người sinh lý không trọn vẹn. Bọn họ vừa không thuộc nam nhân, vừa không thuộc nữ nhân.

Loại người không trọn vẹn này bất luận địa vị cao quý cỡ nào. Bởi vì nguyên nhân sinh lý, khi đi ngoài luôn rất khó xử lý sạch sẽ, hơn nữa trong hành động hằng ngày, cũng khó tránh khỏi sự mất khống chế nho nhỏ, sót một hai giọt ở đũng quần, trên người sẽ lưu lại một chút mùi khai, thế là bọn họ chỉ có thể bôi một số hương liệu lên người, hoặc là những vật như cỏ thơm, cây đàn hương mang theo trên người khi đi cầu đi tiểu, hòng át đi mùi khai mùi hôi.

Lưu công công Quyền khuynh triêu dã tất nhiên cũng không ngoại lệ, cái thứ mùi hôi này sẽ không bởi vì hắn tay nắm quyền cao mà nể mặt hắn, cùng lắm chỉ là mùi hôi sẽ trở nên độc đáo hơn thôi.

Tần Kham có thể nói là khách ít đến của ti lễ giám, nơi này âm khí dày đặc như Diêm Vương điện, nếu như không phải bắt buộc, hắn tuyệt đối không có hứng thú tới chơi.

Chân trước vừa bước vào ti lễ giám, mùi nồng nặc khiến Tần Kham kìm lòng không đậu mà thối lui, lui tới cách cửa cả trượng mới thở hắt ra một hơi.

"Ôi! Cái mùi này... Ti lễ giám Các ngươi định làm thịt hun khói mừng năm mới à? Trong nhà là nơi của người nào?" Tần Kham nhíu mày.

Tiểu hoạn quan Dẫn đường vẻ mặt xấu hổ, muốn giận mà không dám giận. Vị gia gia Trước mắt này ngay cả lão tổ tông cũng phải sợ hắn ba phần, mình thì tính là cái rắm gì?

"Ai ở ngoài làm ồn đó? Không muốn sống nữa à?" Trong phòng truyền đến thanh âm tức giận của Lưu Cẩn.

Tần Kham hít sâu một hơi, vẻ mặt bi tráng như lao vào hố phân, ra hiệu cho tiểu hoạn quan vén rèm cửa.

Trong Sương khói lượn lờ, Lưu Cẩn mặc áo mãng bào, vẻ mặt không giận mà tự có uy ngồi trên giường ấm, thấy Tần Kham vào cửa, Lưu Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đại giá của Hầu gia đến ti lễ giám, thật đúng là khách ít đến."

Tần Kham mỉm cười chắp tay tiếp đó chào hỏi: "Lưu công công có nhã hứng thật, biến cả phòng thành sương khói mù mịt, khiến người ta như vào Bồng Lai tiên cảnh, Lưu công công là muốn thành tiên à?"

Lưu Cẩn: "... ..."

"Hầu gia hôm nay chắc không phải là chỉ vì nói móc Tạp gia mà đến chứ hả? Nói chính sự đi."

Nơi này Tần Kham một khắc cũng chẳng muốn ở lại, tất nhiên cũng không muốn lắm lời với hắn, từ trong ngực lấy ra một xấp giấy đưa cho Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn nhíu mày đọc lướt qua, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

"Hầu gia, giấy nợ ba trăm vạn lượng bạc này là thế nào? Vì sao lạc khoản tất cả đều là tên của Tạp gia, Tạp gia mượn tiền lúc nào?"

Sương khói hun cho Tần Kham mắt đỏ bừng, hắn dùng tay áo che miệng mũi, chỉ chỉ vào giấy vay nợ: "Lưu công công hiểu lầm rồi, ngươi chỉ có thể lấy hai trăm vạn lượng thôi, một trăm vạn còn lại là của ta."

Lưu Cẩn ngây ra một lúc, tiếp theo giận dữ nói: "Tạp gia mượn ba trăm vạn lượng, ngược lại bị ngươi cắt một trăm vạn lượng, ngươi đây là lừa bịp tống tiền à?"

"Lưu công công còn nhớ giao dịch của chúng ta chứ?"

"Đương nhiên còn nhớ."

"Ngươi xem, ngươi thiếu tiền, ta hứa đi kiếm tiền cho ngươi, tiền đã chất trong khố phòng nhà ta, muốn lấy lúc nào thì lấy, lời hứa của ta có tính là đã thực hiện rồi không?"

Vừa nghe bạc đã chất trong khố phòng của hầu phủ, Lưu Cẩn mặt tươi rói, tiếp theo lại trở nên âm trầm: "Nhưng ngươi không nói tiền kiếm cho Tạp gia là phải trả lại, theo cách làm này của ngươi, Tạp gia vì sao không tự mình đi vay?"

Tần Kham thở dài: "Giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền, xưa nay đó đều là thiên kinh địa nghĩa, thiếu tiền sao có thể không trả được? Huống hồ còn là vài trăm vạn lượng bạc, Lưu công công sẽ không cho rằng chỗ bạc này là từ trên trời rơi xuống chứ?"

Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Cho dù thiếu nợ phải trả tiền, Tạp gia cầm tới tay chỉ có hai trăm vạn lượng,vậy trả cũng chỉ có thể là hai trăm vạn, vì sao ngươi cầm một trăm vạn lượng còn bắt Tạp gia trả hộ? Tưởng Tạp gia là coi tiền như rác à

Tần Kham lắc đầu lẩm bẩm: "Ta cực khổ chạy vạy vay tiền, ngươi chẳng lẽ không biết cảm ơn à? Ta đường đường chính là quốc, phí làm chân chạy ít nhất cũng phải trả một trăm vạn chứ?"

Lưu Cẩn cả giận nói: "Quốc hầu có quý giá tới mấy thì cũng không đáng một trăm vạn được, Hầu gia, ngươi đây rõ ràng là chơi ta."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Xem ra Lưu công công không cần chỗ bạc này rồi, lại càng không chịu đóng dấu trên giấy vay tiền?"

Lưu Cẩn dứt khoát lắc đầu: "Chỗ bạc này Tạp gia không cần! Tự ngươi mượn thì tự ngươi trả, Tạp gia chẳng dính dáng mảy may."

Tần Kham cũng không thất vọng, rất thống khoái thu hồi giấy vay nợ rồi đút vào trong ngực.

"Được, cho dù cuộc giao dịch này của bản hầu và Lưu công công không thành công, nhưng mua bán không thành còn tính nghĩa, lần sau lại hợp tác là được."

Bịt miệng mũi, Tần Kham rất nhanh ly khai ti lễ giám.

Lưu Cẩn cười lạnh hắc hắc không ngừng, tục ngữ có câu bệnh lâu thành lương y, bị người ta lừa nhiều cũng sẽ có tâm nhãn hơn, Tả Đô ngự sử và Binh Bộ Thị Lang cho ngươi, thuận tiện còn kiếm được một trăm vạn lượng bạc, chẳng trả giá cái gì mà còn muốn chiếm tiện nghi,ngươi tưởng người trên thế gian này là lợn hết cả à?

Trong sương khói mờ mịt, khuôn mặt đắc ý của Lưu Cẩn như ẩn như hiện.

Đắc ý không được bao lâu, sắc mặt của Lưu Cẩn dần dần thay đổi, trở nên vừa sợ vừa giận.

"Không ổn! Bệ hạ. . ."

Lưu Cẩn giống như bị người ta đạp cho một phát vào mông, nhẩy cẫng lên cao, hớt hản chạy tới cung Càn Thanh.

Trong Cung Càn Thanh cũng tràn ngập mùi thơm, may mắn là Chu Hậu Chiếu không có khẩu vị nặng như Lưu Cẩn, mùi cũng không quá nồng, ngửi vào thấy rất thoải mái.

Được hoạn quan dẫn vào điện, Tần Kham chỉ cảm thấy cung điện to như vậy mà lạnh tanh, rảo bước vào điện liền cảm thấy cả người lạnh run.

Cửu ngũ chí tôn, thiên địa nhất nhân, nhà ở cũng quả thực đủ lớn, nhưng mà sống bên trong có thực sự hạnh phúc hay không.

Tần Kham càng lúc càng lý giải nỗi khổ Chu Hậu Chiếu không muốn ở trong cung, không gian càng lớn thì loại cô độc tịch liêu này càng ngấm sâu vào xương tủy, lâu ngày không ai có thể chịu nổi.

Chu Hậu Chiếu ngồi xếp bằng trên giường ấm, hứng trí bừng bừng lật sách. Trương Vĩnh thì lặng lặng đứng hầu, thấy Tần Kham vào cửa, Trương Vĩnh cười cười gật đầu chào hắn.

Sách tất nhiên không phải là sách tử tế gì, mấy thứ như tứ thư ngũ kinh, Chu Hậu Chiếu đến lật cũng lười chẳng buồn lật, sách trong tay là đông cung Trương Vĩnh từ bên ngoài tìm về cho hắn.

Thấy Tần Kham tiến vào thi lễ, Chu Hậu Chiếu giơ quyển sách trên tay lên rồi cười nói: "Tần Kham, mau tới xem đi, tư thế này khá là thú vị, một người chỉ có hai tay hai, nhưng lại có thể làm ra được tư thế kỳ dị như vậy, thật là khiến trẫm kinh thán không thôi."

Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, lý thuyết là phải kết hợp với thực tiễn, ngồi mà nói thì chẳng bằng đứng mà đi, thứ này có nghiên cứu nhiều tới mấy thì chung quy vẫn không bằng tự mình xách thương lên ngựa..."

Chu Hậu Chiếu rất là đồng ý, liên tục gật đầu.

Tần Kham ngập ngừng một lúc lâu mới không nhịn được hỏi: "Bệ hạ. . . Vẫn chưa động phòng với hoàng hậu nương nương à?"

Chu Hậu Chiếu hừ nói: "Cái mụ la sát đó, trẫm tuyệt đối sẽ không đồng phòng với nàng ta! Để nàng ta đội kim quan hoàng hậu sống vậy cả đời đi."

"Bệ hạ có tần phi vừa ý rồi à?"

"Cũng không, kỳ thật chuyện nam nữ này cũng chẳng có gì thú vị, trẫm trước lúc đại hôn đã sai bốn vị cung nữ đồng phòng với trẫm, biến trẫm thành... Khụ, các nàng làm trẫm đau quá."

Tần Kham ngạc nhiên: "Bệ hạ nói ngược à? Phải là ngài làm họ đau mới đúng chứ."

"Các nàng cũng đau, nhưng trẫm cảm thấy mình so với các nàng thì đau hơn, sau chuyện nghĩ lại, chuyện này thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng thú vị như nói trong đông cung..."

Tần Kham ngạc nhiên không nói gì.

Loại chuyện này không ổn rồi, chắc Chu Hậu Chiếu ngại nói với người ngoài, nhưng Tần Kham thật sự không thể tưởng tượng được cung nữ làm thế nào để khiến Chu Hậu Chiếu đau được.

Trừ phi. . . trong bốn ả cung nữ có nam nhân trà trộn bên trong?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.