Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 329: Cố sự của sư thúc




Trương Vĩnh giận dữ nói: "Ai nói ta không đánh? Đánh ra! Người khác sợ chưởng ấn hắn nhưng Tạp gia không! Tạp gia lúc ấy đánh tới cửa cho Lưu Cẩn ngã sõng xoài, hắn lại đi kêu với hoàng thượng, hoàng thượng không mặn không nhạt nói mấy câu, sau khi trở về tên khốn Lưu Cẩn đó lập tức cắt thêm tiền lương của ngự mã giám đi một nửa."

"Đánh tiếp!" Vẻ mặt xúi bẩy của Tần Kham so với tiểu nhân còn tiểu nhân hơn.

Trương Vĩnh buồn bã lắc đầu: "Không đánh được, đánh nữa hắn lại cắt lương của ta, đánh hắn đắt lắm, không đánh nổi."

"Ngu thế, ngươi đánh chết Lưu Cẩn luôn đi, sau này ai còn dám cắt lương của ngươi nữa?" Tần Kham tiếp tục quạt gió âm, đốt ma trơi.

Trương Vĩnh u oán lườm Tần Kham: "Tần soái, Tạp gia ngàn dặm xa xôi đến tìm ngài, ngài có thể thành khẩn một chút hay không? Khi đề nghị Tạp gia đừng có nghĩ ta ngu thế có được không?"

Tần Kham thở dài thất vọng, vẻ mặt ảm đạm.

Đánh chết Lưu Cẩn cũng không dám, Trương Vĩnh cũng không phải người làm đại sự.

"Tần soái, ngài là người thân cận nhất của bệ hạ, nếu luận về địa vị, không hề kém hơn Lưu Cẩn, Tạp gia vừa rồi đọc thánh chỉ, nghe lời nói vạn tuế gia gửi cho ngài, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, Tần soái, vạn tuế gia coi ngài như huynh đệ, làm gia nhân, Tạp gia coi ngài là gốc đại thụ che trời..." Trương Vĩnh nhìn Tần Kham với vẻ ngóng trông, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Tần Kham cười cười, lời này nói rất trắng trợn, chỉ thiếu mỗi nước ôm đùi van xin thôi, hắn minh bạch ý tứ của Trương Vĩnh, hơn nữa cũng nhất trí với suy nghĩ của Trương Vĩnh, đều hy vọng Lưu Cẩn rơi đài, hy vọng hắn chết không có chỗ chôn, nhưng muốn trừ Lưu Cẩn, hiện tại không phải là thời cơ tốt, không sợ mất mặt mà thừa nhận, Tần Kham hiện tại không lật đổ được hắn.

"Trương công công vất vả từ xa tới, quan ngoại không phồn hoa như gấm bằng quan nội, có điều tái bắc phong cảnh bao la đại khí, cũng rất thú vị, Trương công công không bằng theo ta một đường tới Liêu Dương, nếu đã rời kinh, vậy thì du ngoạn mấy ngày đã, thế nào?"

Trương Vĩnh thấy Tần Kham bất động thanh sắc, hơn nữa cũng không tiếp câu chuyện của hắn, Trương Vĩnh lăn lộn trong cung lâu ngày, tất nhiên cũng là người tinh minh, nếu Tần Kham đã không muốn bàn chuyện này, Trương Vĩnh cũng dứt khoát cười xòa, gật đầu đáp ứng.

Đại quân đông tiến, mấy vạn người rầm rầm hành quân, hơn mười ngày sau thì vào phủ Liêu Dương.

Đám người Lý Cảo, Trương Ngọc, Nhậm Lương Một đường bị áp giải vừa vào Liêu Dương, sắc mặt càng tuyệt vọng. Bọn họ biết, nhân sinh của mình chỉ sợ đã tới điểm cuối rồi.

Quả nhiên, sau khi Tần Kham vào Liêu Dương, chuyện thứ nhất đó là khai đường thẩm án, trong nha môn tri phủ Liêu Dương, trước mặt thân hào nông thôn và dân chúng bản địa, Cẩm y Giáo úy đưa từng chứng cứ phạm tội lên công đường, đám người Lý Cảo Nhậm Lương quỳ gối trong đại đường, tựa hồ ngay cả biện giải cũng không có khí lực, cả người run rẩy.

Tần Kham cũng không định nói nhân từ gì với họ, những người này nhiều năm qua phạm tội rất nhiều, chỉ chuyện giết dân giả công, có chứng cứ để tra đã có mấy nghìn người, vì chức quan của bọn họ, mấy ngàn dân chúng vô tội dưới chỉ lệnh của bọn họ cứ như vậy bị một đao chém chết, mạng người ở trong mắt bọn họ giống như gà chó, bỏ đi những tội trạng như khi nam ép nữ, chiếm đoạt ruộng đất, lừa trên gạt dưới không đề cập tới, chỉ một chuyện giả công này đã đủ để khiến bọn họ chết một trăm lần rồi.

Thẩm tra xử lí rất thuận lợi, nguyên chư quan chư tướng của Liêu Đông đô ti cơ hồ không hề biện giải, cúi đầu nhận tội.

Sau khi ký khẩu cung đồng ý, một đám bị kéo xuống công đường, tất cả phạm quan của Liêu Đông đô ti tổng cộng hơn ba mươi người, đều bị ngày mai chém đầu trên pháp trường.

Ngày hôm sau, trong thành Liêu Dương người người tấp nập,các hương thân bách tính trong thành ngoài thành đều vào thành, tụ tập ở pháp trường thành đông.

Canh ba giờ ngọ, tiếng trống rền vang, đao phủ nhổ một ngụm rượu năng lên cương đao, theo một tiếng ra lệnh của quan giám trảm, hơn ba mươi cái đầu rơi xuống đất.

Khi pháp trường ngập ngụa mùi máu tươi, đồng thời vô số dân chúng cũng bỗng nhiên khóc thất thanh, mặt hướng về phía nha môn tri phủ mà thành kính quỳ lạy dập đầu.

Trong nha môn Tri phủ, Tần Kham một mình đứng trong nội đường, lẳng lặng nhìn một đàn chim nhạn xếp thành hình chữ nhân bay về phía nam.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới Lữ Chí Long, nhớ tới cặp mắt chết mà không nhắm nổi kia, nhớ tới tham tướng Tuyên phủ Lý Sùng ưu khuyết điểm khó phân, nhớ tới hiện trạng biên trấn mà hắn từng nói, từng câu từng câu như tuyên truyền giác ngộ giống như vang vọng trong tai hắn.

Tần Kham rất muốn tới đảo Sùng Minh một lần nữa, tới trước mộ Lữ Chí Long để bái tế, sau đó nghiêm túc nói với hắn, lời thề lúc trước đã nói trước mộ hắn, mình vẫn chưa từng quên, hơn nữa, đang từng bước thực hiện nó.

Hôm nay ở Liêu Dương chém hơn ba mươi cái đầu, đó chỉ là một khởi đầu.

Muốn Thay đổi một thời đại là rất gian nan, con đường vĩnh viễn không thể bằng phẳng, như vậy, dùng huyết tinh giết chóc để chứng đạo đi.

Lý Cảo đã chết, chết không đáng tiếc, hắn chết chẳng làm dấy lên nổi chút gợn sóng nào trong lòng Tần Kham, lúc này trong đầu hắn lại nghĩ tới một chuyện khác.

Liêu Đông đô ti trên dưới mấy chục chứng quan, tướng lãnh sáu vệ sở dưới trướng, không nghi ngờ gì nữa phải toàn bộ đổi hết cả đám, nhân thời cơ vừa giết Lý Cảo lập uy, dứt khoát thay máu một lần Liêu Đông.

Vấn đề là, chải chuốt Liêu Đông đã thối nát này như thế nào? Tần Kham sớm muộn gì cũng phải về kinh, quan Tổng binh Liêu Đông nhiệm kỳ tới giao cho ai mới thích hợp? Nếu thay một người tâm tính ác độc đi lên, không quá vài năm nữa lại khiến Liêu Đông dân tình ca thán, như vậy thì lần thanh tẩy này có ý nghĩa gì? Chung quy vẫn chỉ là làm giá áo để người khác phú quý.

Nhân tuyển quan Tổng binh là vấn đề lớn.

Ở Viện tử cách đó không xa, Diệp Cận Tuyền để mình trần, nâng một khối đã to trong tay mà như không, liên tục lên xuống.

Tần Kham trong lòng khẽ động, đi đến trước mặt Diệp Cận Tuyền hỏi: "Sư thúc, ngươi theo Trương tông sư học nghệ được mấy năm?"

Nhắc tới Trương Tùng Khê, Diệp Cận Tuyền vội vàng ngừng lại, thần sắc cung kính mặt hướng phía nam liền ôm quyền rồi mới nói: "Hơn mười năm."

Tần Kham rất có thâm ý hỏi: "Trừ đi theo Trương tông sư học nghệ, nhân sinh của ngươi chắc còn kinh lịch khác chứ?"

Diệp Cận Tuyền mím môi, sắc mặt có chút khó coi.

Tần Kham lại nói: "Đệ tử nhập môn của tông sư đại hiệp một đời, không ngờ thê thảm tới mức đi làm lưu dân, được ta từ trong lưu dân doanh chọn ra làm điếm tiểu nhị, khi đánh nhau với Trương Vĩnh rõ ràng thủ hạ lưu tình, giả vờ không địch lại, phu nhân nhà ta năm lần bảy lượt thử ngươi, ngươi cũng rất phối hợp, lần nào cũng bị nàng ta đập cho một cái nằm đo đất mà không tức giận, khi phiên tử Đông Hán vây công nhà ta mới thể hiện ra thân thủ thực sự, về sau chủ động xin đi luyện tân binh cho ta, quân ngũ chiến trận không gì không biết, rõ ràng có tài tướng soái, theo ta rời kinh tuần tra Liêu Đông, một đường cắm trại hạ trại, bố trí thám tử, an bài lương thảo lại cũng là hành gia..."

Thần sắc Diệp Cận Tuyền càng lúc càng khó coi.

Tần Kham như không hề phát hiện ra, tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn.

"Sư thúc, lệnh sư và nhạc mẫu của ta có tình thầy trò, truyền duyên hai đời cũng là duyên phận hiếm có, ngươi đã có có gia đình, nơi duy nhất trên đời này có thể coi là 'nhà' Chính là Tần phủ, người có thể gọi là người nhà của ngươi, cũng chỉ có ta và phu nhân của ta, sư thúc không định nói mấy câu thật lòng với người nhà sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.