Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 303: Củng cố hậu viện




Cho thang mà không chịu xuống, Tần Kham thực sự không biết nói gì với Lưu Bình Quý.

Nhảy lầu tuẫn quốc rất dễ nghe, chẳng những đạo đức tốt, nhận được sự tán tụng của cả triều, hơn nữa cũng là mốn vốn chính trị rất hoa mỹ, sau này bất kể Lưu Bình Quý thăng tới chức quan gì, nghi trượng xuất hành chỉ cần mang cờ "Lưu Bình Quý Nhảy lầu tuẫn quốc chưa toại", thần phật cả trời đều phải nhường đường cho hắn.

Thế nhưng Lưu tri phủ vẫn cứ so đo chuyện nhỏ là ai đẩy hắn xuống, đúng là kẻ tầm mắt thiển cận vô cùng!

"Là nhảy lầu tuẫn quốc!" Tần Kham không thể không dùng ngữ khí nặng nề nhắc lại, hơn nữa ánh mắt rất bất thiện lườm Lưu Bình Quý.

Nếu người này còn dám nói một câu hỗn trước là hắn bị bị đẩy xuống lầu, Tần Kham quyết định lập tức phái ra khoái mã đuổi theo tín sứ tới kinh sửa, hủy bỏ tấu chương đã báo lên triều đình, sửa thành Lưu Bình Quý nghe thấy địch tới là kinh hãi thất thố, khi đang bỏ trốn thì vô ý ngã từ lầu hai xuống.

Thật tâm mà nói, đây mới là chân tướng thực sự.

May mắn là Lưu Bình Quý ngã nhưng đầu óc không hỏng, chỉ bị động kinh gián đoạn, rất nhanh đã có phản ứng lại.

"Được, hạ quan nhảy lầu tuẫn quốc. . . Ài, hổ thẹn!" Mặt già của Lưu Bình Quý đỏ lên, xem ra quả thật là có ý hổ thẹn.

Tần Kham tỏ vẻ lý giải, dù sao từ kẻ chạy trối chết thành đại anh hùng, người hơi có chút sĩ diện đều sẽ đỏ mặt một chút, Lưu Bình Quý còn có thể đỏ mặt, chứng tỏ hạo thiên chi khí dưỡng mấy chục năm của người đọc sách không toàn bộ trở thành rắm đánh ra.

Lưu Bình Quý chỉ đỏ mặt một thoáng rồi rất nhanh khôi phục bình thường, ánh mắt lờ mờ có vài phần quang mang hưng phấn.

Nhảy lầu tuẫn quốc, bốn chữ này viết vào tấu chương, lọt vào trong mắt hoàng thượng và các đại thần triều đình sẽ có phân lượng trầm trọng cỡ nào, hắn so với Tần Kham còn rõ ràng hơn, thực sự là một vốn chính trị rất dày, có thể khẳng định sau mấy tháng, Lại bộ sẽ truyền đến một điều lệnh, từ nay về sau hắn không phải sống nốt quãng đời còn lại ở trong cô thành nguy cơ trùng trùng tại quan ngoại này nữa.

Ở trước mặt lợi ích chính trị Cực lớn, thù giết cha cũng có thể bỏ qua, chút việc nhỏ như đẩy hắn xuống lầu thực sự không đáng nhắc tới, Lưu Bình Quý thậm chí cảm thấy cú đẩy này của Tần Kham rất tốt, ngã một cái mà có thể đổi lấy lợi ích lớn tới vậy, đẩy thêm mấy lần cũng không ngại. Chỉ cần đừng quá tay, từ trên lầu ba thì Lưu Bình Quý khẳng định sẽ không đáp ứng.

Nhìn Tần Kham với ánh mắt Phức tạp, Lưu Bình Quý thở dài: "Tần đại nhân tính kế hay lắm, hạ quan cho tới hôm nay mới nghĩ thông ngươi vì sao không tới phủ Liêu Dương, ngược lại đổi hướng tới thành nhỏ nghèo khổ này của ta."

Tần Kham rất có hứng thú nhìn hắn: "Lưu đại nhân bỗng nhiên biến thành thông minh à?"

Lưu Bình Quý bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Kham, thở dài: "Hạ quan trước kia tầm mắt quá hạn hẹp. Chỉ nhìn chằm chằm vào cái khối đất Nghĩa châu nhỏ xíu này. Không phóng mắt ra toàn bộ Liêu Đông, kỳ thật trước khi ngươi tới ta đã nghĩ rồi, ý đồ đến của ngươi cũng không phải khó đoán. Liêu Đông chi hoạn, không chỉ hoạn ở những bộ lạc dị tộc như Thát Đát, Ngoã Lạt, Đóa Nhan phạm biên, mà loạn ở quân chế biên trấn Đại Minh ta thối nát, Liêu Đông đô ti hoành hành quan ngoại lấy thúng úp voi, khâm sai đại nhân chuyến này tới Liêu Đông, danh là thay trời tuần thú, kỳ thực là mũi kiếm chỉ vào quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo."

Lưu Bình Quý cười khổ nói: "Đầu tháng trước, Lý Cảo dụ dỗ hơn ba trăm người của Đóa Nhan Vệ tới dự tiệc, trong bữa tiệc động thủ giết hết toàn bộ, hơn ba trăm cái đầu người được gửi tới kinh sư nhằm giả công dấu tội, việc này hạ quan tất nhiên cũng nghe nói qua, Tần đại nhân lần này tới, tuần thú là giả. Thu thập Lý Cảo, trấn an Đóa Nhan mới là thật? ? Đương nhiên, Tần đại nhân tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đến thành Nghĩa châu của ta, trên thực tế vào một khắc ngươi quyết định thay đổi tuyến đường, đã quyết định tiếp quản quân chính đại quyền Nghĩa châu, xuống tay với Nghĩa châu vệ cũng là có tính toán từ trước rồi, cái lý do gọi là Tiền Hiến lãnh binh làm loạn. Ha ha. . ."

Tần Kham sờ mũi cười khổ, trên đời này người thông minh cũng không chỉ có một mình Tần Kham hắn, thiên hạ to lớn, người thông minh mắt sáng như đuốc nhiều đếm không hết.

Lúc này Lưu Bình Quý vẻ mặt mang theo mấy phần nhìn rõ một một. Ý vị thâm trường cười cười: "Tần đại nhân, chỉ sợ Tiền Hiến không phải chết ở dưới cửa thành Nghĩa châu, mà là trúng mai phục của ngươi mà chết? Nghĩa châu nằm ở phía nam Liêu Đông, tiến về phía bắc có thể vào Đóa Nhan, tây có thể vào phủ Đô Ti Liêu Dương, đông thì vào Sơn hải quan về hồi kinh, nam có thể vào vịnh Liêu Đông ngồi thuyền nam hạ, Nghĩa châu tuy nhỏ, có thể nói tiến có thể công, lui có thể thủ, đối với Thát Đát Đóa Nhan mà nói, Nghĩa châu quá mức xa xôi, cũng không có tác dụng chiến lược, nhưng nếu đổi kẻ địch, ví dụ như. . . Liêu Đông đô ti, như vậy Nghĩa châu đối với Tần đại nhân có ý nghĩa rất khác, huống chi Tần đại nhân còn mới thu cả một Nghĩa châu vệ, dưới trướng Lý Cảo tổng cộng có sáu vệ sở, đại nhân trong hai ngày đã thu phục được một trong số đó, cứ dần dần như vậy, ngày tàn của Lý Cảo sắp tới rồi."

Sắc mặt Tần Kham rất không dễ coi, Lưu Bình Quý thao thao bất tuyệt nói ra toàn bộ ý đồ của Tần Kham, làm hắn có một loại xấu hổ như bị người ta tụt quần, hơn nữa người tụt quần hắn còn là lão nam nhân già.

Tần Kham phụng phịu lạnh lùng nói: "Ta chỉ nghe nói người bị ngã đập đầu sẽ cả ngày hồ đồ chảy nước miếng, không ngờ lại lải nhải lắm tới vậy, Lưu đại nhân chẳng lẽ không biết người nói càng nhiều thì sống còn ít à?

Lưu Bình Quý thở dài, cười khổ nói: "Đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi, hạ quan nói nhiều như vậy, chỉ để tỏ rõ cõi lòng với đại nhân, nếu hạ quan đối với đại nhân có dù chỉ một chút ít phẫn uất, những lời này hạ quan thà chết cũng chẳng nói ra."

Tần Kham cũng thở dài, nắm tay Lưu Bình Quý ngữ khí thành khẩn nói: "Lưu đại nhân đừng nghĩ lòng người hắc ám như vậy, trên đời này nào có nhiều âm mưu quỷ kế đến thể? Bao gồm cả ta nữa, kỳ thật tuyệt đại bộ phân người trong lòng vẫn là ánh mặt trời tươi sáng, những lời vừa rồi của ngươi quá u ám, Lưu đại nhân nên thường xuyên ra vườn phơi nắng. . ."

Lưu Bình Quý nhíu mày nói: "Tần đại nhân, hạ quan đã chọc thủng lớp giấy này rồi, đại nhân việc gì phải che giấu nữa?"

Tần Kham không đáp mà hỏi lại: "Vì sao quyết định đâm thủng nó."

Lưu Bình Quý cười lạnh nói: "Bởi vì đại nhân đang làm một chuyện mà ta muốn nhưng lại không dám làm!"

"Ngươi cũng muốn lật đổ Lý Cảo?"

"Đúng vậy!"

Ánh mắt Tần Kham lập tức tràn ngập vẻ đồng tình: ". . Hắn cũng đẩy ngươi xuống lầu?"

Lưu Bình Quý: "..."

"Liêu Đông rất loạn, Lý Cảo nắm biên quân Liêu Đông là người thế nào, tin rằng hạ quan không cần phải nhiều lời, Cẩm Y vệ dưới trướng đại nhân đã tra hắn rất rõ ràng rồi, tóm lại, Lý Cảo không phải người lương thiện, những năm gần đây chống lại Thát tử suy yếu vô lực. Thát tử đi rồi lại tàn sát dân chúng rồi cắt đầu giả công uy phong lẫm lẫm, càng chưa nói tới hắn và một đám tướng lãnh biên quân Liêu Đông chiếm ruộng khoanh đất, nhận hối lộ của thương nhân rồi mặc cho họ vượt biên cảnh, giao dịch gang, hỏa dược thậm chí quân giới như súng và hỏa pháo với Thát tử, chỗ gan này được Thát tử rèn thành đao kiếm, đao kiếm này lại chém lên người tướng sĩ biên quân Đại Minh, Lý Cảo mấy năm nay tạo sát nghiệt đâu chỉ trên vạn, người này không trừ, ngày Đại Minh ta mất nước không xa!"

Lưu Bình Quý nói xong mặt dần dần nổi lên vẻ phẫn nộ: "Hạ quan mặc dù tay trói gà không chặt, nhưng cũng vẫn mang tinh thần đền nợ nước, đại nhân lần này tới Liêu Đông, hạ quan cuối cùng cũng nhìn thấy một tia nắng."

Tần Kham lặng lẽ thở dài.

Bất kỳ thời đại nào vẫn luôn người mang khát vọng vì đất nước, cho dù nhát gan yếu đuối, tầm thường vô vi, nhưng không thể phủ nhận loại người này là thật lòng mong nước giàu dân mạnh.

Trầm ngâm một phen, Tần Kham cuối cùng vẫn nói thật: "Ta nếu muốn đối phó với Lý Cảo, Nghĩa châu ta có thể yên tâm giao cho Lưu đại nhân không?"

Lưu đại nhân đang nửa nằm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, chắp tay nói: "Nghĩa châu nguyện tiến thối với đại nhân, nếu như đại nhân không tin ta, nguyện giao con trai độc nhất của Lưu mỗ cho đại nhân cùng dẫn tới Liêu Dương, Nghĩa châu nếu có dấu hiệu bất ổn, đại nhân cứ lấy thủ cấp của con ta!"

Tần Kham yên tâm thở phào, những lời này xem như đã nói đến điểm mâu chốt rồi.

"Vậy tất cả kính nhờ Lưu đại nhân, lúc trước có chỗ nào đắc tội xin đại nhân bỏ quá cho. Đại nhân nhậm chức ở Nghĩa châu Nghĩa châu đã lâu, đối với quan ngoại và Liêu Đông rất là quen thuộc, bản quan lần này tới Liêu Dương, đại nhân có lời vàng ngọc nào tặng cho không?"

Lưu Bình Quý nghĩ nghĩ, nói: "Hạ quan có hai đề nghị, và một câu tâm huyết."

Tần Kham tinh thần chấn động, người bất giác rướn về phía trước: "Trước tiên nói về hai đề nghị đi."

"Đầu tiên, kết Đóa Nhan, trừ Lý Cảo, không thể đắc tội với cả hai bên, thứ hai, phủ Liêu Đông đô ti không có kẻ nào tốt."

Tần Kham vẻ mặt nghiêm lại, cực kỳ trịnh trọng ghi nhớ hai đề nghị này của Lưu Bình Quý vào trong lòng.

"Còn lời tâm huyết là gì?" Tần Kham hỏi với vẻ chờ mong.

Lưu Bình Quý cười khổ thở dài: "Lời tâm huyết chính là. . . Đại nhân muốn nắm quyền Nghĩa châu, kỳ thật cứ nói với ta một tiếng là được rồi, thật sự không cần đẩy ta từ trên lầu xuống, cú ngã này oan quá."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.