Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 297: Đổi đường tới Nghĩa châu




Trong cuộc sống có hạnh phúc tương đồng, nhưng lại có bi thảm bất đồng. Bi thảm đến cực hạn, con người sẽ chẳng khác gì dã thú đang bị thương, sẽ liều mạng, sẽ gào khóc, sẽ cắn xé thi thể kẻ địch.

Các dân chúng Cảm xúc kích động được các thiếu niên binh đỡ sang một bên, cho họ nước và thịt khô, cho tới lúc này, các dân chúng mới ngẩng đầu nhìn Tần Kham, ánh mắt không còn lãnh lẽo và đề phòng, mà mang theo một tia cảm kích.

Tâm tình của Tần Kham cũng rất trầm trọng, hắn bỗng nhiên phát giác mình đã xông vào địa ngục, tập tễnh bước về phía trước trong cái miệng rộng dữ tợn của ma quỷ, đường xá phía trước có hung hiểm không ngờ, nhưng mà hắn chỉ có thể sử dụng hai ngàn người bên cạnh, cùng với một danh phận khâm sai đại thần.

Lợi thế quá ít, Lý Cảo là quan Tổng binh Đô Ti Liêu Đông, chủ chính chiến sự Liêu Đông, lĩnh hàm "Chinh lỗ tiền tướng quân", dưới trướng có sáu vệ sở, gần ba vạn biên quân thuộc sự thống lĩnh của hắn, nếu Lý Cảo khi mời hắn ăn cơm mà ném bát, Tần Kham đại thể sẽ bị chém thành hơn ba vạn khối.

Nếu dựa vào hai ngàn nhân mã bên mình xông vào bụng Đô Ti Liêu Đông, tình thế rất nguy hiểm, Tần Kham không thể khống chế được.

Lý Cảo ngay cả Đóa Nhan Vệ cũng dám giết để giả công, đủ có thể thấy hắn ở Liêu Đông ngang ngược tới trình độ nào, dám giết người của Đóa Nhan Vệ, nhất định không ngại giết thêm khâm sai, dù sao Liêu Đông là biên trấn, giết Tần Kham rồi đổ cho Đóa Nhan Vệ, cuối cùng lĩnh quân chém giết một trận với Đóa Nhan Vệ, hô hào là báo thù cho , trong kinh sư lại phái người hối lộ mấy vị nhân vật quyền thế, Lý Cảo hắn nói không chừng không những không có tội, ngược lại còn có công.

Tần Kham cảm thấy rất lạ, vì sao chính nhân quân tử như mình luôn có thể đoán được trong lòng kẻ xấu nghĩ gì.

Tần Kham rất ghét cảm giác không thể khống chế tình thế, giống như là ghét phiền toái vậy.

Nghi trượng chậm rãi tiến về phía đông, hiện giờ đã ra khỏi Sơn Hải quan, sắp tới Ý châu, vốn nên tới thẳng phủ Liêu Dương, nơi sở tại của Đô Ti Liêu Đông, nhưng Tần Kham đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên giơ tay hô dừng.

"Tần soái. . ." Đinh Thuận nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu.

Tần Kham trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Truyền lệnh, nghi trượng thay đổi lộ tuyến, chúng ta tạm thời không tới Liêu Dương."

Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Không tới Liêu Dương thì đi đâu?"

"Nghĩa châu."

Nghĩa châu ở phía tây Liêu Dương, phía bắc Cẩm châu. Vốn tên là Nghi châu, sau triều Kim thì đổi tên, năm Hồng Vũ thứ hai mươi thì thành lập Nghĩa châu vệ, dưới vệ có ba thiên hộ, quan binh hơn ba ngàn người.

Tư ngoài điều binh trấn giữ quá mẫn cảm, có thể kích khởi Liêu Đông binh biến, cách này không thể thực hiện, Tần Kham thế là liền nhìn trúng hơn ba ngàn quan binh của Nghĩa châu vệ.

Trực đảo Hoàng Long không thể thực hiện được. Tần Kham liền dùng một biện pháp rất ngu ngốc, dĩ diện vi điểm, Nghĩa châu vệ là trạm thứ nhất của hắn.

Sau khi đổi đường nam hạ, Tần Kham cuối cùng cũng nhìn thấy được mấy phần cảnh tượng phồn hoa, thành nhỏ trấn lớn người đến người đi. Tiểu thương lớn nhỏ ở chợ ra sức thét to quảng cáo hàng hóa của mình, dân chúng xiêm y lam lũ cò kè mặc cả với tiểu thương, cuối cùng cẩn thận từ trong ống tay áo rút ra mấy văn tiền.

Bên trong cũng có mấy thương nhân mặc áo da Mông Cổ, kinh hoàng né tránh binh lính tuần phố, đợi binh lính đi rồi lại lén lút đi ra. Giống như bọn bán điện thoại ăn trộm đời sau vậy, kéo người qua đường thấp giọng hỏi bọn họ có muốn mua da dê da trâu tốt nhất hay không.

Đại quân Nghi trượng đi qua. Người qua đường và các binh lính thấy đoàn long kỳ phía trước nghi trượng thì đều cúi đầu né tránh, ven đường nhất thời lặng ngắt như tờ, cho tới sau khi nghi trượng đi qua, con đường mới lại trở nên sôi động ầm ĩ như trước.

Tần Kham từ trên ngựa nhìn thấy mấy tên hán tử Mông Cổ đang lén la lén lút đó, nhíu mày nói: "Mấy tên này là người của Đóa Nhan tam vệ à?"

Đinh Thuận không hiểu lắm, xấu hổ vò đầu, Diệp Cận Tuyền nói tiếp: "Không sai. Là người của Đóa Nhan tam vệ, Ngoã Lạt và Thát tử Thát Đát không thể tới đây bán đồ được."

"Ta nhớ rõ những năm Vĩnh Lạc, Thành Tổ hoàng đế hạ chỉ khai nguyên. Nghiêm Ninh hai nơi hỗ trợ cho nhau, cho phép người Mông Cổ của Đóa Nhan tam vệ tới đây giao dịch, hoàn toàn hợp lý hợp pháp, mấy hán tử Mông Cổ này tại sao lại lén lút như vậy?"

Diệp Cận Tuyền nói: "Đây đã là chuyện xưa rồi, sau Thổ mộc chi biến, Đóa Nhan theo bọn phản nghịch Ngoã Lạt Thái Sư trước tiên, làm tổn thất hơn năm mươi vạn tướng sĩ Đại Minh ta, sau khi Cảnh đế lê ngôi liền hạ chỉ đóng cửa qua lại, Đại Minh từ đó về sau coi Đóa Nhan là cừu khấu, cho tới tận cuối những năm Thành Hóa, Đóa Nhan bị Ngoã Lạt, Thát Đát và Đại Minh ba mặt loại trừ, thế lực từ từ suy yếu, đặc biệt sau khi đóng cửa khai nguyên và Nghiêm Ninh thông thương, những vật thiết yếu như muối, vải, lá trà mà Đóa Nhan cần không thể nào có được, thế là phái sứ nhập kinh, chủ động thỉnh tội xưng thần với Đại Minh, cố ý giao hảo, Đại Minh mặc dù tiếp nhận sự thần thuộc của Đóa Nhan, nhưng khai nguyên và Nghiêm Ninh thông thương vẫn chưa mở, chỉ không coi họ là kẻ địch nữa, cho nên Đóa Nhan mới có thương nhân lén lút vào Nghiêm Minh dùng da lông, ngựa dê đổi lấy muối, vải, gạo, quan phủ có thể bắt, cũng có thể không bắt, phải xem tâm tình của bọn họ."

Tần Kham trợn to mắt nhìn Diệp Cận Tuyền, mãi lâu sau không nói gì.

Diệp Cận Tuyền cuối cùng bị hắn nhìn cho có chút không được tự nhiên, sờ sờ mặt nói: "Ta nói sai à?"

"Đúng, nhưng có điều rất ít khi thấy ngươi một hơi nói nhiều như vậy, sư thúc, cảm giác nói chuyện không tồi phải không? Sau này ngươi nên mở miệng nói chuyện nhiều hơn."

"Vì sao?" Diệp Cận Tuyền lại khôi phục bộ dạng tiếc chữ như vàng trước kia.

Tần Kham thở dài: "Theo điều tra, những tên sát nhân biến thái trên chín thành đều hướng nội, ta chỉ sợ ngươi nửa đêm tâm tình khó chịu liền giết ta đi, cho nên ngươi càng vui vẻ hoạt bát thì ta càng thấy an toàn. . ."

"Ai điều tra?"

"Đương nhiên là Cẩm Y vệ."

Diệp Cận Tuyền liếc xéo hắn một cái: "Cẩm Y vệ sau khi đổi người đứng đầu càng lúc càng nhàm chán, không hại người thì không biết làm gì à?"

" Thay đổi phong cách cho Thích hợp mà thôi. . ."

Đóng cửa thông thương, Đóa Nhan rất thiếu muối, thiếu vải, hiện giờ mậu dịch cơ bản thuộc loại buôn lậu.

Tin tức này mang tới một số linh cảm cho Tần Kham.

Tần Kham cảm thấy lợi thế trên tay mình tựa hồ lớn hơn một chút.

Như vậy cũng tốt, giống như hai người đánh bạc với nhau, lợi thế là quá trình dần dần tích lũy, mười lần thắng nhỏ có thể trở thành một lần thắng lớn, lợi thế nắm giữ nhiều hơn thì thế cục bất lợi có thể chậm rãi nghiêng về phía mình.

Nghi trượng tiếp tục đi về phía nam, ven đường từ chối quan lại lớn nhỏ mở tiệc chiêu đãi, có điều cũng cự tuyệt quan lại lớn nhỏ dâng tặng nghi trình và hiếu kính. Chính nhân quân tử cũng cần tiền, huống hồ loại nghi trình này là quy củ bất thành văn trên quan trường, thuộc về thu nhập hợp pháp, cự tuyệt là rất bất lịch sự.

Tần Kham là người rất lịch sự, trước giờ luôn vậy.

Cho tới lúc văn lại theo quân có hôm vào buổi tối nói với Tần Kham, từ khi ra khỏi kinh tới xuất quan, ven đường ước chừng đi qua hơn bốn mươi phủ huyện lớn nhỏ, quan phụ mẫu mỗi nơi đều có hiếu kính hoặc nhiều hoặc ít, có lẽ là Tần Kham trừ danh đầu khâm sai đại thần ra, thân phận Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ càng thêm dọa người, thuộc về chức vụ rảnh rỗi thì bới móc, cho nên các quan phụ mẫu dưới sự kinh sợ, nghi trình dâng tặng cũng hơn hai ba lần so với thường lệ, cuối cùng khi cách Nghĩa châu còn khoảng một ngày đường, tất cả hiếu kính cộng lại ước chừng đã lên tới hơn mười vạn lượng bạc.

Các Quan phụ mẫu đều là người rất thực tế, toàn tặng tiền mặt, vì thế trong nghi trượng khâm sai có thêm năm chiếc xe ngựa to, chở đầy bạc đi ngông nghênh, lãnh hội phong cảnh Bắc quốc, đồng thời cũng thuận tiện phát tài

Tần Kham nghe thấy không ngờ có nhiều bạc như vậy thì không khỏi hoảng sợ, vẻ mặt hơi có chút xấu hổ.

Cảm thấy chuyến đi tới Liêu Đông dường như đã biến vị rồi, nhưng trời đất chứng giám, Tần Kham lần này thực sự là đến để làm việc, chứ không phải vì phát tài.

Hành trình mười ngày, nghi trượng khâm sai đã qua Nghiêm Ninh, tới Nghĩa châu.

Quan lại lớn nhỏ chúng ta Nghĩa châu vệ và Chỉ huy sứ Tiễn Hiến của Nghĩa châu vệ hiến tiền rất khiếp người.

Tin tức Triều đình phái ra khâm sai bọn họ thông qua công hàm của thông chính sứ ti nên đã sớm được biết, dựa theo những gì trong công hàm, sau khi khâm sai xuất quan chắc sẽ đi thẳng về hướng đông tới phủ Liêu Dương, nơi đó mới là nơi sở tại của Liêu Đông đô ti, vô duyên vô cớ chạy đến Nghĩa châu nằm ở phía nam này làm gì?

Chỉ huy sứ Nghĩa châu vệ Tiền Hiến và tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý dẫn quan lại thuộc hạ và tướng lãnh của mình vội vã ra khỏi thành nghênh đón đại giá của khâm sai, đồng thời, mấy thớt khoái mã đã ra khỏi thành tới Liêu Dương báo tin.

Cửa thành bắc Nghĩa châu mở rộng, Tiền Hiến và Lưu Bình Quý ra khỏi thành mười dặm đón chào trước một canh giờ, hai người đứng dưới ánh nắng hè chói chang đã nhìn nhau mấy lần, sau đó đều xoay đi, quan văn võ tướng thuộc hạ của mình cũng ai về chỗ nấy, giữa văn võ cách nhau thật xa, không không tâm tới nhau, rất có sự đặc sắc của thời đại Minh triều.

Cứ cách một nén hương thì xa xa một con khoái mã chạy tới, người tới cũng không xuống ngựa, chỉ vội vàng ôm quyền với văn quan võ tướng, lớn tiếng nói: "Nghi trượng Khâm sai cách ba mươi dặm."

" Nghi trượng Khâm sai cách hai mươi dặm."

". . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.