Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 282: Một pháo đỏ rực




Xấu tới mức không phải là người.

Những lời này quen tai quá, kiếp trước khi Tần Kham cô phụ vô số nữ nhân, luôn phải nghe câu chửi mắng tương tự, nhưng mà những lời này lại từ trong miệng Trương Thái hậu đoan trang nói ra, Tần Kham lại toát mồ hôi lạnh.

"Thái Hậu cớ sao lại nói vậy?" Tần Kham mờ mịt nói.

Trương Thái hậu Phía sau bức rèm lạnh lùng hừ một cái, nói: "Hoàng thượng hoang đường, ngươi thân là cận thần của thiên tử, chẳng lẽ cũng hoang đường theo hắn?"

Tần Kham thở dài: "Thái Hậu có thể nói rõ hơn một chút không, thần ngu dốt, thật sự không hiểu ý tứ của Thái Hậu."

Trương Thái hậu cả giận nói: "Hoàng thượng và nữ nhi của Hạ Nho chưa đại hôn, lại lén lút chạy tới Hạ gia nhìn trộm hoàng hậu Đại Minh tương lai, ngươi dám nói rằng ngươi không đi cùng hoàng thượng không?"

"Thần có tội, việc này.... quả thật là có."

"Việc này làm có hoang đường không, trái với thể thống với thiên gia, ngươi vì sao không khuyên can hoàng thượng? Hoàng thượng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện à?"

"Thần biết tội." Tần Kham không thể không quỳ xuống thỉnh tội.

Chuyện này không thể nói rõ lí lẽ, giá trị quan của hắn và Chu Hậu Chiếu có chút giống nhau, Chu Hậu Chiếu làm việc chỉ dựa vào sự thích ghét cá nhân, không kiêng kỵ gì, mấy thứ lễ pháp này hắn trước nay không bận tâm, Tần Kham kỳ thật cũng không sai biệt lắm, kiếp trước hắn từng rất phong lưu, quan hệ nam nữ rất hỗn loạn, hắn lên giường đều rất tùy tiện, tất nhiên cảm thấy nhìn vị hôn thê của mình một cái là thiên kinh địa nghĩa, chẳng có gì không ổn, bảo hắn khuyên can như thế nào đây?

Mua rau cải cũng phải xem trước xem có tươi hay không, cưới vợ sao lại không thể kiểm tra hàng trước?

Hôm nay hai vị Thái Hậu triệu Tần Kham vào cung chắc là đã thương lượng trước mở một cuộc họp phê bình đối với hắn, chuyện vẫn chưa xong.

Vương Thái hoàng Thái hậu ngồi sau rèm vẫn im lặng không nói gì, chỉ có Trương Thái hậu lên tiếng.

"Tần Kham, tội của ngươi không chỉ là vậy, hôm trước xem khi hoàng thượng nhìn trộm hoàng hậu, ngươi buông lời gièm pha gì với hắn mà hoàng thượng định hối hôn, có thể nói là một chuyện nực cười nhất triều Chính Đức, chuyện đã truyền tới cả thiên hạ đều biết, nữ nhi của Hạ Nho vừa thẹn vừa giận, ở trong nhà khóc lóc ầm ĩ đòi tự sát, Tần Kham, ngươi đã nói gì với hoàng thượng?" Thanh âm của Trương Thái hậu lờ mờ mang theo mấy phần tức giận.

Sắc mặt Tần Kham trắng bệch, vội vàng nói: "Thái Hậu minh giám, thần đâu có dám buông lời gièm pha, hoàng thượng hôm ấy sau khi thấy Hạ thị thì thần sắc có chút không vui, thần mặc dù ở bên cạnh, nhưng hôn sự của hoàng thượng liên quan đến xã tắc, thần sao dám vọng ngôn bình luận? Hối hôn hay không thì đều là hoàng thượng tự mình ra chủ ý, quả thật là thần không nói một từ."

Trương Thái hậu lạnh lùng nói: "Nhìn thì nhìn rồi, nhưng hoàng thượng vì sao không thích Hạ thị?"

Tần Kham do dự một lát, kiên trì nói: "Thần không biết."

Trương Thái hậu thở dài: "Đúng là thần tử của hoàng thượng, duy hộ hoàng thượng cũng trung tâm lắm, không hé lộ nửa chữ, Tần Kham. . ."

"Có thần."

"Nhân tuyển Hoàng hậu chỉ có Hạ thị, nội các đã phát ra đình nghị, hiện giờ cách đại hôn của đại hôn không đến một tháng, Lễ bộ đã bắt đầu diễn lễ chuẩn bị, lúc này không còn là do hoàng thượng quyết định, hắn có thích Hạ thị hay không thì Hạ thị vẫn là hoàng hậu, việc này không thể thay đổi, Tần Kham, ngươi về khuyên nhủ hoàng thượng, lúc khác hắn gây chuyện ai gia không quản, nhưng chuyện đại hôn thì tuyệt đối không thể làm ra phong ba gì, gia sự của thiên gia tức là chuyện của thiên hạ, chuyện liên quan tới thể diện của hoàng gia, hoàng thượng không hiểu chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?"

"Thần hiểu, không biết ý tứ của Thái Hậu là."

Trương Thái hậu lạnh lúng nói: "Trước khi Hoàng thượng đại hôn, ngươi giám sát chặt chẽ hắn cho ai gia, đừng để hắn làm ra những chuyện hồ đồ, hối hôn gì đó càng đừng có nhắc tới."

Tần Kham vẻ mặt đau khổ nói: "Thái Hậu. . ."

"Chuyện này ai gia giao cho ngươi, phàm là hoàng thượng khi đại hôn làm ra chuyện trá với lệ thường gì, ai gia không trị được hoàng thượng nhưng chẳng lẽ không trị được ngươi?"

"Động phòng. . ."

"Động phòng thì không liên quan tới ngươi! Mau mau lui ra!"

"Vâng, thần cáo lui."

Đi ra khỏi cung Từ Ninh, Tần Kham bỗng nhiên có một loại xung động muốn đái vào cột hành lang của cung điện.

Con mình không quản được, lại để ngoại nhân như hắn quản, ngoại nhân không quản được thì trị tội.

Nữ nhân Minh triều đều không giảng đạo lý như vậy à?

Từ cung Từ Ninh tới cung Càn Thanh, Tần Kham mang đầy một bụng tức, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Chu Hậu Chiếu lại đang tụ tập Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh đấu địa chủ, bởi vì uy danh hiển hách của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu hiện giờ không còn hứng thú với chọi gà, trừ chơi mấy con hổ và gấu chó Lưu Cẩn hiến ra, hoạt động giải trí thích nhất vẫn là đánh bài.

Chơi bà lá, cờ thủy lục, đấu địa chủ, cờ vây thỉnh thoảng cũng chơi, có điều Chu Hậu Chiếu ngại cờ vây quá nặng nề, chơi rất ít.

Đời sống giải trí của đế vương một đờ đơn điệu nhàm chán tới vậy, thực sự không hiểu hắn mỗi ngày hứng trí bừng bừng chơi những thứ này rốt cuộc là có gì hay.

Thấy Tần Kham đi vào điện, Chu Hậu Chiếu giương mắt nhìn thoáng qua hắn, lập tức sự chú ý rất nhanh quay lại về bài trong tay, hô: "Tần Kham, tới đây chơi mấy ván đi, hôm nay trẫm thủ phong khá thuận, Cốc Đại Dụng thua trẫm hai mươi lượng bạc rồi."

Tần Kham đi đến trước mặt Chu Hậu Chiếu, nhớ tới lời nói vừa rồi của Trương Thái hậu, thế là thở dài: "Bệ hạ, thần muốn tâm sự với bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bà, tung ra một đôi mười, nói: "Tâm sự hả, ngươi nói đi."

Tên này nếu không phải là hoàng đế, Tần Kham sẽ một cước đá ra, nhìn thái độ hỗn trướng của hắn kìa.

"Bệ hạ, tâm... sự không phải như vậy." Tần Kham thở dài.

Chu Hậu Chiếu khép bài trong tay lại, quay đầu nhìn hắn: "Được, chúng ta nói chuyện quân thần."

"Đa tạ bệ hạ." Tần Kham vui vẻ nói.

"Tâm của ngươi gần đây ổn chứ?"

Tần Kham ngẩn ra: "Vẫn... ổn."

Chu Hậu Chiếu gật gật đầu: "Tâm của trẫm gần đây cũng tốt, rồi, tâm nói xong rồi, Cốc Đại Dụng ngươi cút đi, chơi bà tay chân lóng ngóng, để Tần Kham thay."

Tần Kham: "..."

Hiện tại là lần thứ hai sinh ra xung động muốn đá hắn, lần đầu tiên là trước khi tâm sự.

Đấu địa chủ với người phát minh ra đấu địa chủ là quyết định cực kỳ không sáng suốt, Chu Hậu Chiếu rất nhanh liền minh bạch đạo lý này.

Nhìn thần sắc chán nản của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham khí định thần nhàn nhìn hắn: "Bệ hạ, hiện tại có rảnh tâm sự không?"

". . . Có."

Chu Hậu Chiếu vẫy bảo đám người Cốc Đại Dụng Trương Vĩnh lui ra, các hoạn quan thị hầu trong điện cũng thức thời ra ngoài.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với trẫm?"

Tần Kham nói: "Bệ hạ sắp đại hôn rồi."

Chu Hậu Chiếu thơ ơ nhướn mày: "Đại hôn thì sao? Vì lần đại hôn này, nội các và lục bộ đã đình nghị non nửa năm, Hộ bộ phát ba trăm vạng lượng, Lễ bộ mời đặc phái viên của phiên bang quốc quốc, Mã Vĩnh Thành nói với trẫm, trong cung chỉ hồng trù Giang Nam thôi cũng bỏ hơn bốn thớt, làm tất cả những chuyện này chỉ là để đón một nữ nhân xa lạ vào cung, sau đó mỗi ngày phải ở cùng nàng ta, ngày tháng sau này của trẫm đã chú định là u ám ảm đạm rồi."

Ngươi hiện tại nhắc tới đại hôn với trẫm, trẫm sao thấy ngươi như đang nhắc tử kỳ của trẫm sắp đến ý nhỉ?"

"Thần tuyệt không có ý này, chỉ là có vấn đề muốn hỏi bệ hạ. . ."

"Vấn đề gì?"

Tần Kham nhìn Chu Hậu Chiếu một cái, cẩn thận nói: "Bệ hạ hiện tại chắc... không định từ hôn chứ?"

Chu Hậu Chiếu vuốt cái cằm nhẵn thín rồi trầm ngâm: "Ngươi nói như vậy, ... cũng là nhắc nhở trẫm đấy."

Hai mắt Tần Kham trợn tròn, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sinh ra một cỗ xung động muốn tự tát cho mình một cái.

Miệng. . . Vì sao bỉ ổi như vậy.

Thấy bộ dạng mồi hôi đầm đìa của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cười: "Dọa ngươi thôi, hôm đó sau khi chúng ta đi nhìn nữ nhi của Hạ gia, quả thật quả thật từng có ý muốn hối hôn, hơn nữa còn nói qua với mấy vị Đại học sĩ, nhưng những ngày này trẫm đã nghĩ rồi, cứ quyết định dứt khoát cưới đi, hiện giờ trong triều đình đại thần đối với trẫm bất mãn rất nhiều, nếu trẫm hối hôn chắc sẽ lại gây ra động tĩnh lớn, trẫm đã mười sáu rồi, lại không có ý trung nhân, nếu như thế thì cưới ai mà chẳng được."

Tần Kham cười vui mừng.

Chu Hậu Chiếu trưởng thành rồi, hắn ít nhất đã mơ hồ hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm của nam nhân, biết thu liễm tính tùy tiện của mình, các đại thần trong triều đình luôn dngf sự ổn trọng kiên định tới ổn trọng để yêu cầu hắn, tất cả mọi người tựa hồ đều đã quên, Chu Hậu Chiếu mới mười sáu tuổi, hắn vẫn là trẻ con, có thể mơ hồ hiểu những thứ này đã là không dễ dàng gì rồi.

Có thể nói ra những lời này, dặn dò của Trương Thái hậu đối với Tần Kham, đã mất đi sự tất yếu.

"Thần vì xã tắc Đại Minh cám ơn bệ hạ." Tần Kham khom người vái dà.

Chu Hậu Chiếu cười một tiếng, vui vẻ nói: "Cám ơn cái gì? Cám ơn ta cuối cùng cũng không làm ẩu? Để các đại thần yên tâm à?"

Tần Kham cười nói: "Cho dù nói như vậy có cái hiềm mạo phạm thượng, có điều thần vẫn nói, thần cám ơn chính là vì cái này."

Chu Hậu Chiếu thở dài nói: "Trẫm, không thể gây chuyện thêm nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.