Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 267: Sư thúc tự tiến cử




Một tiếng Tỷ phu này gọi ra khiến tim Tần Kham thắt lại.

Hiểu lầm này lớn quá, Đỗ Yên mạc danh kỳ diệu có thêm một muội muội, mà hắn còn thảm hại hơn, người yêu kiếp trước hiện giờ mạc danh kỳ diệu trở thành tiểu di tử (em vợ) , kiếp trước có cách nói rất thô tục, nói nửa mông của em vợ là của tỷ phu, chẳng lẽ Kim Liễu cũng đã nghe qua cách nói này, cho nên chôn xuống phục bút trước?

Những ý nghĩ loạn thất bát tao hiện lên trong đầu Tần Kham, một đôi mắt không được thuần khiết cho lắm bất giác hướng về phía cái mông tròn dưới lớp váy lụa của Kim Liễu, Kim Liễu giống như cảm ứng được ánh mắt như lửa nóng của hắn, mặt lập tức đỏ lên, nhân lúc Đỗ Yên đang khóc không chú ý, kiều mỵ liếc hắn một cái, rồi lập tức rất nhanh cúi đầu xuống, đỏ mặt không nói gì.

"Khụ, Yên nhi làm sao vậy? Mọi người khóc cái gì? Hóng mát ngắm cá đang vui, ý cảnh tao nhã, bị các người khóc, người không biết còn tưởng rằng các người làm tang sợ ở trong đình."

Đỗ Yên tức giận hung hăng đấm hắn một cái, gắt: "Cái miệng của ngươi cả ngày nói móc người khác thì không nói, còn về nhà tự rủa mình, phì phì phì! Không kiêng kỵ gì cả!"

Tần Kham nhún nhún vai, nói: "Các người dù sao cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân chứ, ban ngày ban mặt sao tự dưng lại khóc?"

Mắt Đỗ Yên lại đỏ lên, nước mắt lại chảy ra: "Tướng công, thân thế của Kim Liễu muội muội đáng thương lắm, thì ra nàng ta từng lưu lạc phong trần, về sau được tướng công của nàng ta cứu, nàng ta mới có thể thoát ly khổ hải, trở về làm nữ nhân bình thường, thực sự là thân như cọng cỏ, tim như bèo trôi, trong hồng trần chịu khổ nhiều biết bao. May mắn lần trước ta cứu nàng ta về, nếu không tướng công nàng ta chết rồi, nàng ta không nơi nương tựa, nếu muốn sống chẳng phải là lại phải một lần nữa lưu lạc phong trần sao..."

Kim Liễu cúi đầu khóc nói: "Đa tạ tỷ tỷ cứu giúp, muội muội tuyệt đối sẽ không một lần nữa lưu lạc phong trần, thanh danh đã bẩn một lần rồi, rửa cũng rửa không sạch, muội muội ta sao có thể lại rơi vào vũng nước bẩn đó một lần nữa? Tỷ tỷ lần trước nếu không cứu ta, muội muội chỉ có chết mà thôi."

"Muội muội chớ nói thế, làm đồ tăng ta thương cảm." 

Tần Kham cười khổ, hai nữ nhân lại khóc rồi.

Trong đầu đang nghĩ em nên an ủi các nàng như thế nào thì bỗng nhiên cảm thấy đùi đau nhói, cúi đầu nhìn, thấy Kim Liễu không biết cởi giày từ lúc nào, đôi chân thon dài đi tất lưới giống như một con rắn linh hoạt, lặng lẽ vắt lên đùi hắn, hướng lên trên, rồi lại hướng lên trên.

Tần Kham hoảng hốt, quay đầu nhìn, chỉ thấy nhị nữ vẫn khóc như đau thương muốn chết, Đỗ Yên hồn nhiên không phát giác động tác nhỏ dưới bàn đá, khóc tới thở hổn hển, Kim Liễu thì bộ dạng lặng lẽ lau nước mắt, nhưng mặt thì đỏ như ánh nắng chiều mùa hạ, cũng không biết là kích động hay là thẹn thùng.

Trước mặt đại phu nhân, tiểu di tử câu dẫn tỷ phu.

Hình ảnh kích thích quá đi...

Tần Kham vừa kinh vừa sợ, thân thể cũng bất giác sinh ra phản ứng không thuần khiết nào đó.

"dừng! Đừng có hướng lên nữa, cứng rồi." Tần Kham bỗng nhiên hét lên.

Đỗ Yên dừng tiếng khóc, nghi hoặc nói: "Tướng công, cái gì cứng?"

"... Bàn đá cứng quá." Tần Kham mặt không đổi sắc nói. Bịa chuyện ma quỷ nói dối là sở trường của Tần Kham, trong lĩnh vực này đến nay vẫn chưa hề gặp địch thủ.

Vẻ mặt khó chịu nói bàn đá quá cứng xong, lời nói vừa ra khỏi miệng, Kim Liễu lại xì một tiếng, đón ánh mắt ngạc nhiên của Đỗ Yên, Kim Liễu méo miệng, lại oa oa bật khóc.

Tần Kham có chút cảm thán, mọi người đều thuộc phái hành động, thật không dễ dàng.

Đỗ Yên qua loa đại khái, hồn nhiên không phát hiện động tác ám muội dưới bàn của Tần Kham và Kim Liễu, đôi chân mềm dưới bàn lại giống như mây xanh, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục chọc ghẹo trên đùi Tần Kham, leo lên, quấn quanh...

Cảm giác rất kích thích, Tần Kham nhìn nhìn sắc mặt hồn nhiên không phát giác của Đỗ Yên, ma xui quỷ khiến thò tay xuống dưới bàn, nắm bàn chân không thành thật của Kim Liễu trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ cảm giác nhẵn nhịu mềm mại ấy, tim Tần Kham dần dần đập nhanh.

Kim Liễu thoáng kinh ngạc một chút, tiếp theo mặt càng đỏ hơn, tim đập loạn, kích động liếc Đỗ Yên một cái, liều mạng cắn môi dưới, muốn rút chân ngọc về nhưng lại bị Tần Kham nắm chặt, nhất thời không thể động đậy.

Kinh lịch kích thích Cực độ, có nguy hiểm tùy thời bị phát hiện, Kim Liễu cảm thấy mình giống như đang khiêu vũ trên mũi dao, cho tới khi tay Tần Kham lặng lẽ từ chân nàng ta chậm rãi mò lên, thù vào trong váy lụa, vuốt ve cẳng chân nhẵn nhụi trắng nõn như ngọc, Kim Liễu cả người chấn động, nàng ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi rồi.

Ánh mắt sợ hãi ngênh đón đôi mắt tràn ngập dâm tà của Tần Kham, con ngươi trong suốt như nước của Kim Liễu mang theo mấy phần cầu xin.

Tần Kham là đại quan nhân, nhưng không phải là Tây Môn đại quan nhân, chung quy vẫn có lý trí, tiểu yêu tinh không an phận, giáo huấn một chút là được rồi, nếu thực sự ngay trước mặt Đỗ Yên diễn xiếc, kết cục của hắn chắc so với Tây Môn đại quan nhân thì còn thảm hơn.

Nhìn thấy thần sắc cầu xin trong mắt Kim Liễu, Tần Kham cười khẽ, cuối cùng cũng buông chân nàng ta ra, trước khi buông còn nghịch ngợm cù gan bàn chân nàng ta.

"A." Kim Liễu buồn quá cuối cùng cũng kinh hô ra tiếng.

"Muội muội làm sao vậy?" Đỗ Yên tò mò hỏi.

"Không... Không sao, " Kim Liễu hơi bối rối nói: "Có con bọ nhỏ bò lên tay, lại bay rồi."

Đỗ Yên không nghi ngờ gì cả, Kim Liễu thì lại mắc cỡ đỏ mặt, kiều mỵ lườm Tần Kham một cái, cái liếc đầy phong tình đó làm Tần Kham không nhịn được lại tim đập thình thịch.

"Khụ, Yên nhi, mọi người nói chuyện đi, tướng công còn có công vụ chưa làm, làm xong sẽ lại tới chơi với các nàng." Tần Kham xấu hổ đứng lên, có tiểu yêu tinh thích chơi đùa này ở đây, nơi này không nên ở lâu.

Ngữ khí rất uy nghiêm, dáng điệu rất gia chủ, chỉ có điều khi đi, lưng Tần Kham lại cong như con tôm, tựa hồ là để che giấu đặc trưng sinh lý đột nhiên nhô ra nào đó.

Đỗ Yên nhìn chằm chằm bóng dáng lộ ra vẻ chật vật của Tần Kham, lẩm bẩm nói: "Bộ dạng đi đứng Tướng công sao lạ vậy nhỉ?"

Kim Liễu mặt như ráng mây, che miệng e lệ không thôi, tiếng nói như muỗi kêu: "Có thể là.... Tỷ phu đau bụng."

Rời khỏi nhà thuỷ tạ, Tần Kham dọc theo hồ nước nội viện đi hồi lâu, mới dần dần bình phục tâm hoả bị Kim Liễu khơi lên. Không biết nhớ tới gì, Tần Kham lại bật cười.

Rất tốt, chính thất phu nhân trong nhà cẩu thả, lại có vũ lực tuyệt đối, còn có một tiểu yêu tinh yếu đuối, thỉnh thoảng chơi trò mị hoặc, nhưng lại không dám chơi tâm cơ quá mạnh, bởi vì nàng ta không chịu nổi một chiêu bài sơn đảo hải của chính thất phu nhân, cộng thêm gia chủ cỏ đầu tường gió thổi là nghiêng như hắn ở giữa cân đối thế lực hai bên, giữa ba người không ngờ mạc danh kỳ diệu hình thành một loại cân bằng phi thường vi diệu. ngày tháng như vậy chẳng những phong phú mà còn kích thích.

Cứ như vậy sống cả đời thì tốt quá.

Dục niệm vừa tiêu, sầu mới lại sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.