Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 254: Lại thăng quan (hạ)




Ngoài cửa Thừa Thiên, Tần Kham mặt đầy u sầu theo tiểu hoạn quan truyền chỉ đi đến điện Phụng Thiên.

Vương Nhạc đã chết, phiên tử Đông Hán kinh sư bị giết hơn một nửa, hắn bị vạn người nhắm vào, tính mệnh nguy trong sớm tối cuối cùng cũng chuyển bại thành thắng, lần này không dùng âm mưu, không lừa người, mà là dùng phương thức trực tiếp nhất, máu tanh nhất để tuyên bố rõ ràng sự phản kích của hắn với các đại thần, cũng tỏ rõ sự uy nghiêm của hoàng quyền.

Tần Kham thắng, thắng thống khoái, đoạt binh quyền, giết phiên tử, trọng binh áp cảnh bức Vương Nhạc không thể không tự vẫn tại chỗ, thậm chí toàn bộ toàn bộ cũng bởi vì một kích sắc bén này của hắn mà sắp gặp phải một lần tẩy bài.

Đại thắng Như vậy lại chỉ đổi lấy ưu sầu của Tần Kham.

Gia sự, quốc sự, mọi chuyện đều đáng lo.

Vừa nghĩ tới Kim Liễu ỡm ờ theo Đỗ Yên chuyển tới Tần phủ ở, hơn nữa nhị nữ giống như quen nhau cả nửa đời người rồi vậy, tỷ tỷ muội muội gọi thân thiết vô cùng, Tần Kham không nhịn được mà cảm thấy mí mắt giật giật.

Cho dù kiếp trước hắn chưa kết hôn, cả ngày giống như ngựa đực câu tam đáp tứ, nhưng là người hiện đại, tư tưởng một chồng một vợ sớm đã thâm căn cố đế, đồng thời thích hai nữ nhân thì có thể lý giải, nhưng ít nhất cũng nên bí mật một chút, chứ không phải để cả hai nữ nhân mình thích sống dưới một mái nhà.

Dựa theo phép tắc tự nhiên khôn sống mống chết, cùng với vũ lực kinh người như hồng hoang cự thú của Đỗ Yên, nếu bất hạnh bị Đỗ Yên phát hiện hắn và Kim Liễu có gian tình, Kim Liễu rất có thể sẽ phải chết oan chết uổng, nếu Đỗ Yên đang giận dữ tiến vào trạng thái cuồng bạo, Tần Kham cũng có khả năng rất lớn là chết oan chết uổng theo.

Đây là một chuyện ưu sầu Cỡ nào, nhị nữ thân thiết tỷ tỷ đến muội muội đi, lại cấp sát nam chủ nhân duy nhất của Tần phủ.

Có thể khẳng định, sau này cãi nhau với Đỗ Yên trừ không thể mắng X mẹ ngươi ra, thì cũng không thể mắng X muội muội ngươi, nếu không sẽ có nguy hiểm bại lộ gian tình.

Vừa nghĩ tới trạng thái bị động nơm nớp lo sợ trong nhà hiện tại, Tần Kham không nhịn được mà thở dài nặng nề, cảm giác vui sướng vì kết quả thắng lợi xoay chuyển sự liên thủ giảo sát của nội đình ngoại đình cũng nhạt đi rất nhiều. Vào ngọ môn, vào kim điện, Tần Kham hành lễ, cương trực đứng thẳng, liền cảm nhận được không khí nặng nề nặng nề trong điện, ánh mắt hoặc đố kỵ hoặc oán hận đến từ bốn phương tám hướng giống như từng thanh lợi kiếm vô hình, vô tình tàn sát trên người hắn.

Khóe miệng Tần Kham khẽ cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng.

Người thất bại vĩnh viễn chỉ có thể dùng ánh mắt để phát tiết hận, người thắng thì lại dùng dao mổ, đây chính là sự khác nhau của hai loại người.

Chu Hậu Chiếu thấy Tần Kham tới, cao hứng từ trên long ỷ đứng lên, sau khi Lưu Cẩn ở bên cạnh ho khan vài tiếng, Chu Hậu Chiếu mới phát hiện cử chỉ này có chút thất nghi, lại ngồi xuống, mặt lại cười gian giống như hoa nở.

"Tần Kham, nói nhanh lên, kinh sư chi loạn đêm qua đã bình định chưa?" Chu Hậu Chiếu như thị uy quét nhìn đại thần trong điện một vòng, cố ý lớn tiếng hỏi.

Tần Kham thở dài hắn rất lý giải tâm tình của Chu Hậu Chiếu lúc này, đó là một loại tâm tình khoái ý trường kỳ bị các đại thần áp chế, sau một kích xuất thủ giành chiến thắng vội vàng muốn phát tiết, nhưng mà Chu Hậu Chiếu dù sao vẫn còn trẻ tuổi, đối với đạo lí đối nhân xử thế chung quy vẫn có chút khiếm khuyết, ra uy kinh lôi mà mặt không đổi sắc, giáng lôi đình gió lốc mà một chữ cũng không nhắc tới, mới có thể càng khiến các đại thần kính sợ thần phục, bộ dạng thị uy khoe khoang như vậy, chỉ có thể làm các đại thần sinh ra phản cảm, sự uy hiếp tới tâm lý mà một hồi phản kích sắc bén đêm qua mang tới cho các đại thần không nghi ngờ gì nữa cũng giảm đi nhiều.

Quả nhiên, Chu Hậu Chiếu lời vừa ra khỏi miệng, không ít các đại thần đang sợ hãi sắc mặt dần dần thay đổi, sau khi trao đổi ánh mắt cho nhau ở trong hàng, các đại thần mặt trơ ra như tượng, rung động và uy hiếp đêm qua Tần Kham tàn sát Đông Hán mang tới cho họ đã chậm rãi biến mất.

Dùng lời nói thông tục mà nói thì đám lưu manh trải qua nhiều mưa gió triều đình này không phải dễ bị dọa, tuy nói không nhất định dám kéo hoàng đế xuống ngựa, nhưng tuyệt đối dám hy sinh tính mạng, sự thị uy của Chu Hậu Chiếu đã mang tới hiệu quả ngược.

Bất đắc dĩ thì Bất đắc dĩ, Tần Kham chung quy vẫn là thần tử, vì thế đành phải trả lời: "Bệ hạ, loạn đêm qua đã bị thần dẫn dũng sĩ doanh bình định rồi."

Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng nói: "Bình định Như thế nào?"

Tần Kham rất muốn nói hắn hát ba trăm bài nhạc thiếu nhi làm Vương Nhạc xấu hổ tự vẫn, này lý do này để cho qua, đáng tiếc trong điệncó nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trong trường hợp trang trọng như vậy, lý do này thật sự có chút không trang trọng.

Vì thế Tần Kham đành phải nói: "Trước tiên là đánh, ai bị đánh rồi vẫn không phục thì giết."

Trong điện càng lúc càng nhiều ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tần Kham, Tần Kham thầm than một tiếng, chỉ sợ từ nay về sau, cái mũ Gian nịnh đội trên đầu không bỏ xuống được rồi, nhưng đáng mừng là, may vẫn còn đầu để đội.

Chu Hậu Chiếu lại thất vọng, Tần Kham là người bị hại số một trong sự kiện lần này, hắn vốn cho rằng Tần Kham sẽ hưng phấn không thôi với hắn, ba hoa chích choè thêm mắm thêm muối kể lại việc bình loạn đêm qua, để các đại thần trong điện ghi nhớ thật kỹ, nhưng không ngờ Tần Kham chỉ dùng một câu đã nhẹ nhàng bâng quơ cho qua loạn chiến chém giết kinh tâm động phách đêm qua.

Bĩu môi, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên có một loại cảm giác khi đang xem xuân cung thủ dâm nhưng vừa chạm vào chim đã xuất, rất không đã nghiền.

"Nói thêm vài câu đi." Chu Hậu Chiếu bất mãn lườm Tần Kham.

Tần Kham quỳ gối ở chính giữa kim điện, nghĩ nghĩ sau đó nói: "Đúng rồi, thần khi bình định loạn Vương Nhạc còn làm một chuyện."

"Nói mau nói mau!" Chu Hậu Chiếu hưng phấn đứng lên.

Tần Kham liếm liếm đôi môi đã có chút khô héo, chậm rãi nói: "Thần trước tiên nói về đạo nhân thứ của Khổng Mạnh với các phiên tử, các phiên tử không hiểu, thần đành hạ lệnh đánh, nếu không phục thì giết."

"... Đạo Khổng Mạnh? với ... Phiên tử?" Chu Hậu Chiếu mắt lồi cả ra.

Tần Kham nghiêm trang nói: "Đúng, đạo Khổng Mạnh, Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa, các phiên tử nếu không hiểu, thần đành phải giúp bọn họ xả thân thủ nghĩa."

Đại thần cả đại thần ngạc nhiên... Chu Hậu Chiếu ngây người một lúc, thất vọng đặt mông ngồi trở lại long ỷ, không biết qua bao lâu, thở dài: "Tần Kham à..."

"Có thần."

"Nói dối tới loại trình độ này, ngươi có phải rất coi rẻ trẫm hay không?" "Thần. . . Sợ hãi!"

Tần Kham cúi đầu, lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt đối địch ở bốn phía bớt đi nhiều.

Người cũng giết rồi, loạn cũng bình rồi, đã tỏ rõ hoàng uy hiển hách rồi, lúc này chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí nói chêm chọc cười cho qua chuyện đêm qua, mới không còn dẫn tới tâm lý nghịch phản của các đại thần, không đến mức làm quan hệ quân thần về sau càng căng thẳng, đạo lý này hiển nhiên Chu Hậu Chiếu không hiểu.

Giữa Bằng hữu thỉnh thoảng phá đám nhau, điểm xuất phát không phải là ác ý, mà là thật tâm muốn tốt cho hắn.

Chu Hậu Chiếu thấy Tần Kham hai lần di dời đề tài của mình, chơi với nhau lâu đã hình thành hẹn ngầm, hành động này của Tần Kham tất có thâm ý.

Lập tức Chu Hậu Chiếu cũng không nhắc lại nữa, quay đầu nhìn nhìn bốn phía rồi hừ một tiếng nói: "Đêm qua kinh sư loạn thành như vậy, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân đâu?"

Mưu Bân có đây hay không, Chu Hậu Chiếu tất nhiên đã biết từ sớm.

Lưu Cẩn tiếng về phía trước một bước, vẻ mặt tươi cười phối hợp: "Bệ hạ, Mưu Chỉ huy sứ từ mấy ngày trước đã tới Thiên Tân rồi."

Chu Hậu Chiếu thở dài, ngữ khí đã có chút lạnh như băng: "Mưu Chỉ huy sứ chạy nhanh quá, nếu hắn không thích góp vui như vậy thì cứ để hắn ở Thiên Tân đi, đường đường là Chỉ huy sứ của thân quân thiên tử, khi trẫm có ưu nan hắn lại là người chạy đầu tiên, trẫm sau này sao có thể trông cậy vào hắn được? Truyền chỉ, đoạt áo mãng bào tiên đế ngự ban cho Mưu Bân, giáng chức hắn thành Cẩm Y vệ Thiên hộ Thiên Tân."

Quần thần nghe vậy trong lòng trầm xuống, đây là tín hiệu tẩy bài của triều đình ư?

Lưu Cẩn ném ánh mắt phức tạp về phía Tần Kham, sau đó cúi người, giống như hợp tác ăn ý với Chu Hậu Chiếu, cười nói: "Bệ hạ, như vậy Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ do ai làm?"

Chu Hậu Chiếu chậm rãi nhìn quần thần mặt không biểu tình trong điện, dương tay chỉ một cái, lớn tiếng nói: "Tần Kham, ngươi làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.