Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 253: Lại thăng quan




Đối với sự bổ nhiệm và miễn nhiệm của Đối ngoại, Chu Hậu Chiếu vừa đăng cơ không mang tác dụng quá lớn, bổ nhiệm và miễn nhiệm đại thần phải thông qua triều nghị để quyết định, mà kết quả của triều nghị thì thường thường không phải là kết quả mà Chu Hậu Chiếu mong muốn.

Đương nhiên, nếu tính cách của Chu Hậu Chiếu thô bạo và cường thế hơn một chút, cũng có thể bất chấp kết quả triều nghị của các đại thần, hắn muốn ai thăng quan đều được, chuyện này thời gia gia của Chu Hậu Chiếu đã trải qua, trong năm Thiên Thuận, Anh Tông hoàng đế không qua Lại bộ triều đình, không qua tuyển chọn, không qua trình tự pháp định như đình thôi và bộ nghị, tự tiện thăng chức cho một số quan viên giỏi nịnh nọt, đây cũng là xú danh được gọi là "Truyền phụng quan" trong lịch sử Đại Minh.

Hoàng đế có quyền lực phá hoại quy tắc của trò chơi, nhưng hậu quả do nó mang đến thì hoàng đế lại không thể khống chế được.

Truyền phụng quan không qua trình tự của triều đình, chỉ dựa vào một tờ ý chỉ của hoàng đế mà thăng lên, thanh danh thối thối khắp triều đình, bởi vì loại quan viên này tiến vào tiến vào hệ thống là quan văn, cho nên các quan văn đối với truyền phụng quan còn phản cảm hơn Hán Vệ, cũng chú định quần thể truyền phụng quan này trong đường bị cô lập đối địch, cuối cùng không thể không chán nản rời khỏi vũ đài lịch sử.

Chu Hậu Chiếu mặc dù rất có khí tượng của đế vương hôn quân, nhưng mà cũng không tùy tiện mở lại tiền lệ truyền phụng quan, muốn thăng quan cho Tần Kham, lại chỉ có thể tìm cách. Khác.

Đại thần thân cận Tín nhiệm tạm thời không được thăng quan, may mắn Chu Hậu Chiếu có quyền lực quyết định nội thần, ti lễ giám danh là nội đình, kỳ thật là gia nô của hoàng đế, đối với bổ nhiệm và miễn nhiệm gia nô, Chu Hậu Chiếu tất nhiên có quyền lực.

Lưu Cẩn nhận được lời hứa của Chu Hậu Chiếu, không khỏi cảm kích tới nằm trên đất gào khóc, lần này là khóc thật lòng, tuyệt không giả dối.

Lưu Cẩn không thể không khóc, năm nay đã sáu mươi hai tuổi, cả đời làm nô ngưu thấp kém, cuối cùng cũng có một ngày được thăng chức, ai có thể tưởng tượng một lão thái giám già vào thời Hoằng Trị chẳng ai thèm để vào mắt, lại có một ngày có thể đứng trên đỉnh nội cung, trở thành nội tướng Đại Minh danh phù kỳ thực?

Thái giám có thể ngồi trên vị trí này, năm đó cắt mới tính là có giá trị.

" Lão nô sẽ cúc cung tận tụy, quên mình phục vụ với bệ hạ tới lúc chết." Lưu Cẩn khóc thút thít không ngừng dập đầu với Chu Hậu Chiếu.

Bảy người Còn lại giống như bảy con lừa bị bệnh đau mắt đỏ, ai nấy vừa khao khát và đố kỵ nhìn Lưu Cẩn.

Trương Vĩnh hừ lạnh, trong bảy người quan hệ của hắn và Lưu Cẩn là kém nhất. Lưu Cẩn đắc thế, Trương Vĩnh nếu không được chia một chán canh thì chỉ sợ ngày tháng sau này rất khro sở, với tính tình của Lưu Cẩn, phái hắn tới nội giám hoán y cục mỗi ngày giặt khố cho cung nhân cũng không phải không thể.

Trương Vĩnh có lòng tiến tới, hắn không muốn đi giặt khố.

Bùm một cái quỳ xuống trước mặt Chu Hậu Chiếu, trong nụ cười của Trương Vĩnh mang theo mấy phần vội vàng: "Bệ hạ, người trung tâm vì chỉ không chỉ có Lưu công công, Trương Vĩnh cũng là lão nô trung tâm nhất bên cạnh ngài."

Thanh âm khóc thút thít của Lưu Cẩn lập tức khựng lại, sau đó quay đầu mặt không biểu tình liếc Trương Vĩnh một cái.

Chu Hậu Chiếu vuivẻ nói: "Không sai, trẫm cảm thấy các ngươi so với đám ngoại đình nội đình thì trung tâm hơn."

Trương Vĩnh thừa cơ tranh công nói: "Đêm qua trong cung đại loạn, để loại bỏ vây cánh của Vương Nhạc cho bệ hạ, lão nô một mình vào ngự mã giám, tiếp quản ngự mã giám."

Nói xong Trương Vĩnh nhìn nhìn sắc mặt của Chu Hậu Chiếu, thấy hắn giống như không nghe ra nhã ý ngoài huyền ca của ra bản thân, đành phải nói trắng trợn hơn một chút, thậm chí lôi cả Tần Kham ra.

"Lúc ấy Tần đại nhân nói, hắn cảm thấy đem ngự mã giám giao cho lão nô là yên tâm nhất, dù sao lão nô cũng tinh thông võ nghệ, hơn nữa làm người cũng trung thành, đêm qua sau khi ở ngoài điện chém Ninh Cẩn, Tần đại nhân ở ngay tại chỗ giao nha bài hổ phù của Ninh Cẩn cho lão nô."

Lần này thì ngay cả Chu Hậu Chiếu đơn thuần cuối cùng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Vĩnh, Chu Hậu Chiếu không khỏi cười một tiếng, nhẹ nhàng nhàng đá hắn một cước, cười mắng: "Vòng vo cả nửa ngày, trẫm còn tưởng ngươi muốn nói gì, thì ra là vậy. Ừ, nếu Tần Kham cảm thấy ngươi thích hợp, ánh mắt nhìn người của hắn chắc cũng không sai, sau này, ngự mã giám chưởng ấn giao cho ngươi. Binh quyền, thứ này rất trọng yếu đấy, ngươi đừng phụ trẫm.

Trương Vĩnh vui mừng quá đỗi, học Lưu Cẩn dập dầu bái binh binh, kích động nức nở nói: "Lão nô tất không phụ kỳ vọng của bệ hạ, tạ ơn ân sủng ân sủng."

Nội đình một văn một võ, thủ lĩnh của một chính một quân đã có sắp xếp, sáu lừa còn lại dĩ nhiên từ tức giận biến thành xanh mắt, ánh mắt nhìn Chu Hậu Chiếu giống như sáu con sói đói khát.

Bọn họ cũng cuối cùng ý thức được, lúc này chính là thời khắc chia chác thành quả thắng lợi, hiện tại hai miếng bánh lớn nhất đã bị Lưu Cẩn và Trương Vĩnh giành rồi, còn lại...

Sáu người nhìn nhau với vẻ đề phòng rồi quỳ ngay xuống, Cốc Đại Dụng vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Bệ hạ, kỳ thật lão nô đối với ngài cũng là một mảng..."

Lúc này một tiểu hoạn quan vội vàng chạy vào điện: "Bệ hạ, tảo triều đã trễ hai canh giờ rồi, các đại thần ngoài ngọ môn đều đang chờ, hôm nay bệ hạ có lâm triều hay không?"

Chu Hậu Chiếu mắt chớp chớp, bỗng nhiên cười to nói: "Thượng triều, đương nhiên phải thượng triều rồi! Tối hôm qua Tần Kham giúp trẫm tát vào miệng họ một cái thật mạng, trẫm hôm nay sao có thể không đi xem mặt họ có sưng hay không. Người đâu, truyền thượng triều."

Nói xong Chu Hậu Chiếu cực kỳ hưng phấn phất tay áo bước ra khỏi điện.

Cốc Đại Dụng nhìn Chu Hậu Chiếu đi xa, phi thường bi phẫn và bi phẫn nhỏ giọng nói nốt: "Trung thành và tận tâm nhất nhất nhất nhất nhất nhất nhất nhất..."

Roi phất chín tiếng, hoàng đế long đình thăng tọa, bách quan quỳ lạy hô vạn tuế.

Sau đó. . . Đó là một trận yên tĩnh tới khiếp người.

Trong Điện Phụng Thiên, các đại thần hơn phân nửa sắc mặt tái nhợt, tối hôm qua Tần Kham hạ dao mổ với Đông Hán, làm các đại thần kinh sư sợ run, tất cả mọi người đều minh bạch Tần Kham là phụng ý chỉ của hoàng đế, càng rox hơn một chiêu này của hoàng đế là gõ núi chấn hổ, ngoài sáng là tàn sát Vương Nhạc và Đông Hán, kì thực là đang cho các đại thần cảnh cáo nghiêm khắc nhất, dù sao nguyên nhân của chuyện là do nội các phát động đại thần hạch tội đám cửu hổ Tần Kham Lưu Cẩn.

Đại thần Cả triều lúc này cuối cùng cũng minh bạch vị hoàng đế trẻ tuổi non nớt trên long ỷ còn có một bộ mặt khác, chân long có trẻ tuổi tới mấy thì cũng vẫn là chân long, lôi đình của chân long sau khi bị chọc giận đánh xuống phàm nhân không thể thừa nhận.

Giang sơn của Đại Minh chung quy vẫn của họ Chu.

Thiên tử chi nộ, thây phơi trăm vạn, máu chảy ngàn dặm. Một hồi giết chóc Đêm qua, giống như một cái tát, triệt để đánh cho các đại thần bởi vì Hoằng Trì đế băng hà, tân hoàng yếu đuối mà lộ ra vẻ bừa bãi mất bổn phận tỉnh lại, cuối cùng cũng có mấy phần kính sợ đối với Chu Hậu Chiếu trẻ tuổi.

Khóe miệng Chu Hậu Chiếu mang theo nụ cười, trong nụ cười có mấy phần trào phúng, mấy phần lãnh liệt, vẻ mặt như vậy rất ít xuất hiện trên mặt hắn, hôm nay lại không hề cố kỵ không hề cố kỵ, biểu lộ ra trước mặt đại thần cả triều.

Đúng vậy, hắn là con của trời, hắn là đệ nhất nhân trong thiên địa, thế gian chỉ có hắn có tư cách nhìn xuống chúng sinh, bao gồm cả những đại thần trong điện này.

Lưu Kiện và Tạ Thiên vẻ mặt u ám, đứng trong hàng không nói gì, Lý Đông Dương vẫn xin nghỉ không thượng triều, nhị vị Đại học sĩ nội các vẫn trầm ổn, nhưng khí thế lại kém hơn những buổi triều hội ngày trước rất nhiều.

Mọi người Trong điện mỗi người mang tâm tư riêng, Chu Hậu Chiếu ho khan hai tiếng, phá vỡ trầm mặc.

"Hôm nay các khanh không có chuyện gì để tấu à?"

Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả các ngôn quan ngự sử bình thường tính tình nóng nảy thích nói cũng đều im miệng.

Quân quyền và thần quyền hơn trăm năm qua thỏa hiệp với hắn, va chạm với nhau, tình thế hôm nay, quân quyền cuối cùng làm là người thắng, mà người thất bại là bọn họ, còn có thể nói cái gì đây?

Chu Hậu Chiếu đợi một lúc, hình ảnh các đại thần thái độ đại biến, cả triều vuốt mông ngựa như trong tưởng tượng không xuất hiện, không khỏi có chút mất hứng, môi bĩu ra, đành phải nói tiếp: "Các ngươi nếu không có chuyện gì để tấu thì trẫm có mấy chuyện muốn nói. Lưu Cẩn."

"Có lão nô."

"Tuyên ý chỉ của trẫm."

"Vâng." Khóe miệng Lưu Cẩn nở nụ cười lạnh, đứng trước người Chu Hậu Chiếu, xoay người đối mặt với các đại thần, chậm rãi nói: "Bệ hạ chiếu chiếu, thái giám bỉnh bút của ti lễ giám kiêm Đông Hán Hán đốc Vương Nhạc cấu kết với ngoại thần, mưu đồ gây rối, tự tiện điều binh vào cung, thái giám chưởng ấn của ngự mã giám Ninh Cẩn làm vây cánh, cấm cung lộng binh, hai người này đêm qua đã đền tội, khâm mệnh đoạt chức, ngự mã giám giao cho Trương Vĩnh chưởng ấn, ti lễ giám giao cho..." Vẻ mặt của Lưu Cẩn không thể kiềm chế được mà trở nên kích động, ngay cả ngữ khí cũng run rẩy: "... Giao cho Lưu Cẩn chưởng ấn, sau này nội ngoại thần tấu quốc sự, trên nội các, tất cả do ti lễ giám quyết, Lưu Cẩn quyết."

Cho dù khí thế bị hoàng đế đè ép, đạo thánh chỉ này vừa ra, đại thầncả điện vẫn kìm lòng không đậu mà trở nên ồn ào.

"Tất do Lưu Cẩn quyết." Thánh chỉ thật ngu ngốc.

Chế độ nội các Đại Minh thành thục cho tới nay, cho dù biết rõ ti lễ giám thay quân vương chưởng quản quyền phê hồng, nhưng mà quân vương các đời chung quy đều không đưa việc này lên mặt bàn, bởi vì ti lễ giám thay hoàng đế phê hồng càng nhiều, đại biểu cho hoàng đế càng lười biếng ngu ngốc, chuyện gì cũng đều để ti lễ giám phê, vậy hoàng đế ngươi làm gì?

Hôm nay Chu Hậu Chiếu làm ngược, không ngờ ngang nhiên ở trên kim điện nói việc này ra trắng trợn như vậy, giống như sợ người khác không biết hắn làm hoàng đế ngu ngốc tới cỡ nào vậy, đúng là đóa hoa lạ!

trong tiếng nghị luận nhao nhao, một giám sát ngự sử bùm một tiếng quỳ xuống đất, khóc rống khóc rống bi thiết hét lên: "Tiên đế ơi."

Sau đó thì mắt trợ lên, tức tới hôn mê bất tỉnh.

Chu Hậu Chiếu lập tức thấy mất hứng, bực mình phẩy phẩy tay nói: "Khiêng ra ngoài, khiêng ra ngoài, bảo Thái y khám cho hắn, tự dưng vô duyên vô cớ té xỉu, liên quan gì tới tiên đế? Đám đại thần Các ngươi quả thực không biết cái gì gọi là..."

Mấy tên giám sát ngự sử đang định quỳ xuống bi thiết gọi tiên đế theo nghe vậy thì đầu gối đang nhũn ra một nửa lập tức cứng lại, cố nén tức giận đứng trong hàng, cả người tức giận đến tới run run.

Không khí trong Điện Phụng Thiên càng áp lực nặng nề.

Chu Hậu Chiếu nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nói: "Ơ? Tần Kham đâu? Tần Kham vì sao không tới? Người đâu, mau tuyên Tần Kham vào điện, ha ha, hắn là công thần lớn mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.