Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 233: Muốn hủy hôn ước




"Kim Liễu, kỳ thật ta không khốn cùng như nàng tưởng tượng đâu." Tần Kham gian nan mở miệng, không muốn giấu diếm nữa, những nén bạc nhỏ và bạc vụn trên bàn rất chói mắt, hắn tuyệt đối không thể dùng tất cả tích góp của nàng ta đi mua sách, rồi thi viện mạc danh kỳ diệu gì đó.

Kim Liễu ngây ra một lúc: "chàng cũng có tích góp à? Có tích góp thì giữ lại đi, sau này có nhiều việc cần tiền lắm."

Tần Kham cười khổ nói: "Công danh của ta về sau đã được khôi phục, được tiên đế tự mình hạ chỉ khôi phục..."

Kim Liễu ngạc nhiên mở to hai mắt: "Tiên đế hạ chỉ, khôi phục công danh của chàng."

Trong mắt nàng ta tràn ngập vẻ không tin, đây quả thật không phải là một chuyện dễ khiến người ta tin, ai sẽ tin hoàng đế Đại Minh lại rảnh rỗi như vậy, hạ chỉ quan tâm tới công danh của một tú tài? Nhiều quốc sự chính vụ như vậy, có chuyện nào là không quan trọng hơn công danh của tú tài? Hoàng đế có rảnh vậy không?

Nụ cười của Tần Kham càng lúc càng khổ sở: "Đây là điều ta muốn nói thật với nàng, thân phận của ta trừ tú tài ra còn là quan nhi, Cẩm Y vệ đồng tri, trừ Chỉ huy sứ Mưu Bân ra thì trong Cẩm Y vệ ta là nhân vật số hai, tóm lại... Quan rất lớn, bởi vì đương kim hoàng đế bệ hạ coi ta là bằng hữu tốt nhất."

"Đinh Thiên hộ..."

"Đinh Thiên hộ kỳ thật là thủ hạ của ta, nàng nếu không tin, ta sẽ gọi hắn đến nói rõ với nàng."

Tần Kham quay đầu gọi Đinh Thuận mấy tiếng, không có ai đáp lại, tên chết tiệt này hình như không ở nhà, Thiên hộ sở đi làm rồi, vào thời điểm mấu chốt lại quàng xích cổ cho hắn.

Mặt Kim Liễu hơi lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tần Kham rất thất vọng.

Trầm mặc hồi lâu, Kim Liễu ngữ khí lạnh lùng nói: "Tần Kham, ta còn nhớ khi ta quen chàng, ngày đó changfbij đám đồng song kéo tới Tần Thúy quán. chàng khi đó vừa đỗ án thủ thi viện Thiệu Hưng không lâu, nhưng cũng đã biết nội liễm quang hoa, tính tình của chàng yếu đuối, nhưng lại có một tấm lòng đền nợ nước, khi các đồng song tán gẫu phong hoa tuyết nguyệt thì chàng ở một bên trầm mặc không nói gì, nhưng vừa nói tới quốc sự triều đình, ánh mắt của chàng liền sáng lên. Chàng lập chí tên đề bảng vàng, tương lai làm quan một nhiệm, sĩ độ thuận thì bình thiên hạ. Sĩ đồ không thuận thì giữ một phương cho thiên tử, tuổi trẻ thì ra sức, khi đầu bạc nghèo cũng không sao. Chàng khí đó hăng hái biết bao, nhưng chàng hiện tại thì sao?"

Tần Kham không khỏi ngạc nhiên: "Ta hiện tại thế nào?"

" Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, khuất thân làm người hầu cũng không mất mặt, khốn cùng cũng có cái vui của nghèo khó, những thứ ngoài thân ta không để ý, nhưng chàng lại không thật thà đọc sách chuẩn bị thi, lại nói linh tinh cái gì là Cẩm Y vệ đồng tri, bằng hữu của hoàng đế. Tần Kham, chàng bị cách công danh đúng là do ta hại, ta luôn thấy áy náy, cho nên bất kể cuộc đời này chàng có thân phận thế nào, ta đều sẽ không rời không bỏ chàng. Nhưng nam nhi chí hoài thiên hạ, chàng có thể tỉnh táo một chút, kiên định một chút không, đừng khiến ta thất vọng đối với chàng? Tần Kham, coi như ta xin chàng đó."

Kim Liễu nói xong nước mắt rơi như mưa, cúi đầu nức nở không thôi.

Tần Kham há miệng thở dốc. Muốn nói gì đó nhưng lại bất lực, không thể nào nói được.

Ấn tượng tới trước là định hình, lực sát thương là phi thường lớn, khi Kim Liễu đầu tiên mắt nhìn thấy cách ăn mặc như người hầu của Tần Kham, đã định hình vĩnh viễn thân phận của hắn rồi.

Lúc này Kim Liễu thương tâm không kềm chế được, có lòng muốn giải thích nữa nhưng lại sợ nàng ta càng thêm thất vọng bi thương, Tần Kham chung quy vẫn mím môi.

Thôi, có cơ hội thì giải thích một cách không thể hoài nghi cho nàng ta vậy, khi đó chỉ cần mặc quan phục vào, dẫn mấy chục tùy tùng thị vệ đứng trước mặt nàng ta thì không lo nàng ta không tin.

Nam nhân không thể để nữ nhân thương tâm, cho nên Tần Kham đành phải rất nghe lời mua mấy quyển sách, làm đúng như Kim Liễu hy vọng, đọc sách chuẩn bị thi lấy công danh. Kim Liễu thấy bộ dạng hăng hái đọc sách của Tần Kham thì không khỏi nín khóc mỉm cười, thất vọng nho nhỏ vừa rồi lập tức bay lên chín tầng mây, không lâu sau, nàng ta thậm chí vừa ở ngoài phòng giặt quần áo vừa hát vui vẻ.

Tiểu nữ nhân Đơn thuần, có lý tưởng nhỏ rất đơn thuần, không có lòng tham, nhân sinh luôn luôn vui vẻ.

Đọc sách là việc rất dày vò, Tần Kham ngồi trước bàn không được nửa nén hương liền buồn ngủ, rất tra tấn.

Một Giáo úy lặng lẽ đi vào Đinh phủ, nhân lúc Kim Liễu không chú ý, lặng lẽ nói với Tần Kham đang ngủ gà ngủ gật trước án thư, bệ hạ triệu kiến, mau mau vào cung.

Chắc Đinh Thuận đã bắn tiếng cho đám thuộc họ trong Thiên hộ sở, cho nên Giáo úy khi đến Đinh phủ tìm Tần đại nhân đều rất lặng lẽ, cố ýkhông để Kim Liễu phát hiện thân phận của hắn.

Tần Kham tìm cớ ra ngoài, sau khi ở trong Thiên hộ sở thay cẩm bào đẩu ngưu thì vội vàng vào.

Bước vào cung Càn Thanh, Tần Kham vừa mới chuẩn bị khom mình hành lễ thì lại bị cách ăn mặc của Chu Hậu Chiếu làm cho ngây ra.

Vẫn là áo xanh mũ xanh, cách ăn mặc của một gia đinh, bất đồng là, lúc này ngay cả đám bát hổ Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh cũng toàn bộ thay áo xanh mũ xanh, giống như chúng tinh củng nguyệt vây quanh Chu Hậu Chiếu mặt mày tuấn tú, mọi người nhìn nhau rồi cười hi hi ha ha.

Tiểu hôn quân này lại muốn giở trò gì đây?

Tần Kham đầy bất đắc dĩ, chắp tay nói: "các ăn mặc này của Bệ hạ.... Ngài vẫn muốn đi rình hoàng hậu à?"

Khuôn mặt tươi cười của Chu Hậu Chiếu cứng đờ, không vui nói: "Đừng có nhắc tới nữ nhân đó, ta đã nói với Lễ bộ Vương thượng thư rồi, nói ta không muốn cưới nữ nhi của Hạ gia, muốn Vương thượng thư tìm cho ta một hoàng hậu khác, hắn nếu không rảnh thì ta có thể tự đi tìm, đến lúc đó để Lễ bộ phác thảo một chiếu thư phong hậu là được..."

Tần Kham chấn động, vẻ mặt đã có chút đờ đẫn: "Không... Không muốn cưới?"

Vua của một nước hối hôn, ở trong miệng hắn nói ra lại đơn giản như ăn rau cải trắng, người này có phải đầu thiếu dây thần kinh nào không?

"Vương Quỳnh thượng thư có phản ứng gì? Hắn có đòi đập đầu tự tử trước mặt ngươi hay không?"

Chu Hậu Chiếu thản nhiên nói: "Ta mặc kệ hắn có phản ứng gì, nói xong là bảo hắn đi. ngươi không nhắc ta cũng quên, lúc ấy sau khi ta nói chuyện này, hai mắt Vương Quỳnh mở còn to hơn chuông, sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, ta còn tưởng rằng hắn bị bỏng nước trà."

Tần Kham: "... ..."

Hay rồi, Chính Đức hoàng đế thiếu tâm nhãn căn bản không cho người ta cơ hội tự tử.

Trong lòng Tần Kham bỗng có chút trầm trọng, hoàng đế triệu kiến Lễ bộ thượng thư rồi công nhiên hối hôn, trong triều đường không biết sẽ dấy lên sóng gió gì đây.

Chu Hậu Chiếu lại hồn nhiên không phát giác mình đã phạm một chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào, trong tâm tư đơn thuần của hắn. Thành thân cưới lão bà là chuyện của mình, trừ cha mẹ trưởng bối ra, các đại thần không có tư cách can thiệp, đám già bảy mươi các ngươi còn tranh nhau nạp tiểu thiếp, hoàng đế trước giờ đâu có can thiệp? Cho nên ta cưới ai làm vợ các ngươi cũng không có tư cách can thiệp, như vậy mới tính là công bình.

Chu Hậu Chiếu tựa hồ căn bản không coi việc này quá nghiêm trọng, hắn chỉ là hạ thông tri cho Vương Quỳnh mà thôi.

Lúc này sự chú ý của hắn nằm ở trên người Tần Kham.

"Nghe nói ngươi tìm một phu nhân phòng như?" Chu Hậu Chiếu nháy mắt với Tần Kham.

Tần Kham lại ngẩn người: "Bệ hạ sao biết?"

"Ha ha. Lão nô Lưu Cẩn nói cho ta biết, dưới có hoạn quan nói trong lúc vô ý thấy ngươi hôm qua mặc xiêm y gia đinh nghênh ngang ở đầu đường kinh sư, cảm thấy tò mò nên nghe nóng. Ha, không ngờ tên gia hỏa ngươi phong lưu như vậy, vô thanh vô tức tìm vợ bé. Còn giở trò giả heo ăn thịt hổ.

Tần Kham cả kinh, bất động thanh sắc liếc Lưu Cẩn một cái, Lưu Cẩn vẫn tươi cươi, vẻ mặt phi thường tự nhiên.

Kẻ ngốc cũng biết, hoạn quan nhìn thấy mình không phải là "Trong lúc vô ý", trên đời không có nhiều chuyện vô tình như vậy, Lưu Cẩn chú ý tới nhất cử nhất động của mình, là coi mình thành quân xanh sao?

Tần Kham thong dong cười: "Thần không dám giấu diếm, quả thật tìm một vị nữ nhân yêu thương."

Chu Hậu Chiếu nghe vậy sướng quá, vỗ đùi: "Nên tìm từ sớm, thực sự không hiểu sao ngươi lại cười một con cọp cái hung tàn vào nhà, Tần Kham, sớm ngày cưới như phu nhân vào cửa, chính thất phu nhân của ngươi không phải không phải sao? Tương lai ta sẽ phong như phu nhân của ngươi là nhị phẩm cáo mệnh. Ha ha, ai bảo nàng ta lúc tước đánh ta rõ đau, giờ ta muốn làm nàng ta tức chết."

Tần Kham ngây ra, kinh ngạc nhìn Chu Hậu Chiếu đang vui sướng vô cùng.

Tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này vẫn nhớ thù bị đánh lúc trước.

Sống hai đời người, Tần Kham lại không thể không thừa nhận. Muốn đuổi theo tư duy ngạc nhiên cổ quái của Chu Hậu Chiếu là rất khó khăn.

Chu Hậu Chiếu chỉ chỉ quần áo của gia đinh trên người Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng và mình, cười nói: "Gọi ngươi vào cung cũng vì chuyện này, giả dạng làm gia đinh lừa người quả thật rất vui, sao có thể thiếu phần của chúng ta? Mau dẫn ta ra khỏi cung, chúng ta đi bái phỏng tẩu tử, ừ, ta không phải hoàng đế, ngươi cũng không phải đồng tri, chúng ta đều là gia đinh của đại hộ nhân gia."

Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ vì sao chưa từng bái phỏng chính thất phu nhân nhà ta?"

Chu Hậu Chiếu thốt lên: "Đừng có đùa, muốn ta đi bái phỏng thần thú trấn trạch tàn bạo như vậy, ngươi là có rắp tâm gì?"

Trong Điện Văn Hoa, mấy vị đại thần trong triều và mấy vị đại thái giám của ti lễ giám đang tề tụ.

Ba vị Đại học sĩ và đám người ti lễ giám Tiêu Kính, Vương Nhạc đều ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà.

Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh tức giận tới không thở nổi, hổn hển quở trách việc xấu loang lổ của Chu Hậu Chiếu.

"Đúng là quá đáng! Hôn sự của Bệ hạ và nữ nhi của Hạ Nho đã được quyết định vào năm Hoằng Trị thứ mười lăm, hôm nay bệ hạ không ngờ nói không muốn Hạ gia nữ nhi của Hạ gia, truyền ra ngoài thì thiên gia Đại Minh ta và triều đình thành trò cười cho người trong thiên hạ à? Một người hối hôn ở dân gian còn là tội ác tày trời, rất làm mất thanh danh, huống chi đường đường là thiên tử? Không cưới không cưới là không cưới, hoàng đế thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Làm loạn luật của tổ tông ta như vậy, quả thực, quả thực là. . ."

Vương Quỳnh tức giận ngừng những lời nói cay nghiệt, công nhiên nhục mạ thiên tử không phải là đạo làm bề tôi, Vương Quỳnh đành phải cố nhịn, cầm chén trà trên bàn lên, hung hăng uống một ngụm.

Vương Quỳnh không dám mắng nhưng có người lại dám mắng.

"Quả thực là hỗn trướng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.